Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Diệc Mân ngồi bên giường bệnh, đôi mắt anh nhìn cô sâu thẳm, tay rõ ràng đã vươn ra, nhưng vẫn trơ trơ thu về. Lúc này, cô đã ngủ, anh không dám làm kinh động đến cô. Một tay khác của anh bưng một bát cháo, hơi nóng, nhưng anh hoàn toàn không biết. Qua rất lâu, anh mới thu ánh mắt về, gần như bất giác khẽ thở dài, sau đó đặt cháo sang một bên.
Anh cầm chiếc di động mới mua, khẽ khàng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Anh không biết, anh vừa mới xoay người, cô đã mở mắt ra.
Người không thể chợp mắt không chỉ có anh.
Đôi mắt Tô Tử Quân không động đậy, cô vừa trở mình, nước mắt đã không kìm được mà lăn dài. Là thật sự không kìm được, cô thậm chí không khóc, cũng không nghĩ bất cứ điều gì, nhưng nước mắt cứ lăn xuống như vậy.
Tô Diệc Mân gọi điện thoại xong, vừa xoay người đã trông thấy Khả Lạp đứng một bên. Anh bước mấy bước lên trước, đôi mắt không có chút độ ấm nào.
“Cô ấy vẫn ổn chứ?” Giọng Khả Lạp run rẩy.
Tô Diệc Mân cười lạnh một tiếng, đi thẳng qua người cô. Đi mấy bước, anh bỗng dừng lại, song không quay đầu. “Cô nên thấy may vì cô ấy là chị gái cô.”
“Cô ấy” này và “cô ấy” kia, họ đều hiểu rõ.
Con ngươi của Khả Lạp bỗng mở to, sau đó tối đi trong phút chốc.
Tô Diệc Mân đi vào, Tô Tử Quân không ngủ nữa, cô đã ngồi dậy.
Cô nhìn anh, vậy mà cười nhẹ. “Anh… về đi!”
Động tác của Tô Diệc Mân như bị bấm nút dừng, rất lâu sau anh mới phản ứng lại. Nếu như được, anh cũng muốn đi, dẫn cô cùng đi. Nhưng bây giờ vẫn chưa được, anh luôn cảm thấy họ đã bị người ta theo dõi.
Dù đến đâu cũng có người theo dõi, họ vốn không đi được.
“Về đâu?” Giọng Tô Diệc Mân rất khẽ, ngay cả bản thân anh cũng đã không nghe rõ nữa.
“Về Thâm Hạ, về nhà.”
Tô Diệc Mân tiến lên trước, anh muốn ôm cô. Nhưng anh còn chưa sáp đến gần, cô đã rụt lại. Chỉ một cái rụt khẽ, lại như cây kim đâm mạnh vào trái tim anh.
“Nơi có em, mới gọi là nhà.”
Tô Tử Quân đưa hai tay ôm đầu gối, mặt cô vẫn trắng bệch, mái tóc rối loạn xõa xuống lưng cô. Tô Diệc Mân chỉ cảm thấy mắt cay cay, cô lại gầy rồi.
Hai người cứ giằng co như thế, sự nhẫn nại của anh vẫn luôn rất tốt, còn cô có vẻ cũng chưa từng nhận thua.
Hoàng hôn buông xuống, chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt.
Cô không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế lúc trước.
Thực ra, vẫn có chỗ khác, tay cô nắm chặt lấy chân mình, móng tay đã găm vào một chỗ nào đó.
Lúc này, cuối cùng cũng có người phá vỡ yên lặng.
Lộ Tu Viễn đi thẳng vào, anh ta nheo hai mắt, rồi mới nhìn hai người này. Anh ta đặt đồ trong tay xuống, nói với vẻ hơi hối lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Song giọng của anh ta lại chẳng có vẻ gì là xin lỗi, anh ta vẫn cười như bình thường. Tô Diệc Mân siết tay lại, như không chịu đựng được mà đi ra ngoài.
Tô Diệc Mân vừa đi, Lộ Tu Viễn liền ngồi xuống chỗ anh vừa ngồi. Anh ta vươn tay cầm một quả táo lên gọt. “Táo này đắt lắm đấy, nhưng nhân viên kia cứ giới thiệu mãi, tôi chỉ đành mua về. Cô xem đây này, tôi còn đích thân gọt táo cho cô, cô rõ là sướng, rõ là may nhé. Táo này ngon lắm, nhìn thôi đã thấy ngon rồi.”
Cuối cùng Tô Tử Quân cũng cử động. Cô thở dài. “Anh muốn nói gì?”
“Tiền mua táo trừ từ tiền lương của cô.”
Khóe miệng Tô Tử Quân cong lên cười nhẹ, rồi cô mới nhìn táo trong tay anh ta. “Trông rất bình thường.”
“Đó là vì cô nhìn nó bằng con mắt bình thường, nó sẽ là một quả táo rất bình thường. Nếu cô nhìn nó bằng con mắt tinh tế, nó sẽ là một quả táo tinh tế. Giống như một vài người vậy, cho dù cô ấy cao quý hơn vạn vật, trong mắt một vài người cô ấy vẫn là người qua đường và người xa lạ. Nhưng có những người, cho dù tự ti hoặc trong lòng có tổn thương sâu sắc, trong mắt một vài người cô ấy vẫn cao quý tốt đẹp, như một món bảo bối quý báu nhất.”
Tô Tử Quân nhìn Lộ Tu Viễn tận mấy cái, động tác của Lộ Tu Viễn không dừng lại, ánh mắt cô rầu rĩ. “Thực ra, chúng ta đều không thể thay đổi được sự thực, không phải sao?”
Động tác của Lộ Tu Viễn lặng lẽ khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục. “Quả táo này trông rất ngon, nhưng nếu cứ nói nó đắng mà đem vứt đi, người bên cạnh sẽ thật sự nói gì?”
Lông mày của Tô Tử Quân khẽ động đậy, cô nhìn anh ta. Lộ Tu Viễn đưa quả táo qua. “Thử hương vị xem! Tôi cảm thấy sẽ ngon lắm đấy.”
Tô Tử Quân nhận lấy, thật sự cứ thế cắn. Hương vị rất ngon, ngòn ngọt giòn giòn, cô chậm rãi nhai, rồi lại nhìn anh ta, nở một nụ cười.
Lộ Tu Viễn nán lại một lúc rồi mới cất bước rời đi. Vừa ra khỏi phòng bệnh, anh ta liền trông thấy Tô Diệc Mân đang dựa vào tường. Tô Diệc Mân lúc này có thêm vẻ suy sụp, tay anh vẫn đang cầm một điếu thuốc, chỉ là anh không hút, như đang nhìn tàn thuốc từ từ cháy hết trong tay. Cháy từng chút, từng chút một, kèm theo mùi thuốc nhàn nhạt, và cả chút cảm xúc sương khói vấn vít.
Tô Diệc Mân ngẩng đầu nhìn Lộ Tu Viễn, không có bất cứ biểu cảm nào.
Ngược lại, Lộ Tu Viễn cười nhẹ. “Cô ấy rất ổn.”
Tô Diệc Mân ném tàn thuốc xuống đất, rồi mới đón lấy ánh mắt của anh ta. “Tôi biết.”
Nụ cười của Lộ Tu Viễn dần phóng đại. “Ý của tôi là, cô ấy hẳn rất ổn.”
Lần này, Tô Diệc Mân không nói gì nữa, anh thở dài, chỉ nghe thấy tiếng bước chân Lộ Tu Viễn phát ra âm vang lớn trên dãy hành lang dài, như tiếng tim đập có tiết tấu.
Ánh mắt Tô Diệc Mân nhìn vào cánh cửa phòng bệnh, cửa không khóa hẳn, chừa lại một khe hở, nhưng anh lại không trông thấy cô.
Tay anh khẽ vẩy, rồi mới nhớ ra mình đã vứt tàn thuốc đi. Anh sờ túi, rồi lại từ bỏ suy nghĩ châm một điếu nữa.
Anh ngẩng đầu, nhìn trần nhà trắng toát, mắt bỗng ươn ướt.
Thì ra, người làm tổn thương cô còn là mình.
Sự cẩn thận dè dặt của mình, bước chân khẽ khàng của mình, sự săn sóc che chở của mình, sự tiến thoái lưỡng nan của mình, sự hoảng sợ và run rẩy của mình, tất cả, đều đang nhắc nhở cô về những tổn thương đó. Mình đang dùng hành động nhắc nhở về mọi nỗi đau mà cô đã chịu đựng.
Anh cắn môi, bất lực nhắm mắt lại. Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến em tốt hơn?
Phải làm thế nào?