Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Diệc Mân không để ý tới cô, coi cô như trong suốt. Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, cứ cách mấy phút, anh sẽ nhìn cô một cái, song lại chẳng làm gì, đồng thời cũng không nói gì. Tô Tử Quân cảm thấy hơi bất lực, cố gắng tìm đề tài, nhưng thấy dáng vẻ hờ hững của anh thì lại nuốt những lời muốn nói xuống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tô Tử Quân nhìn sắc trời, rồi mới nói: “Đói chưa?”
Tô Diệc Mân không trả lời, Tô Tử Quân cười, coi như anh mặc nhận là được.
Rồi cô mới xoay người ra ngoài, bây giờ anh lại không có phản ứng gì. Mấy hôm nay cô đều ở đây, trước đó cô đã gọi điện cho Bạch Tử Nhân, sau khi nói lý do thì họ cũng không nói gì nhiều. Cô cũng thầm hiểu, tuy hai ông bà cảm thấy tiếc nuối vì cuộc hôn nhân của họ, nhưng một mặt khác cũng mong họ có thể làm hòa.
Sau khi kết hôn Hạ Tư Linh đã đi tuần trăng mật, còn Lý Giai Tinh cũng đi chăm con rồi, trẻ con hai tuổi là khiến người ta đau đầu nhất. Tô Tử Quân đã đón nhận những lời oán than của Lý Giai Tinh nhiều, có điều oán than vậy thôi, chứ con cái thì vẫn phải chăm sóc cho tốt. Tựa như người ta kể lể những điều không tốt của người khác, thực ra không phải là cô ấy muốn chứng minh người đó không tốt đến mức nào, chỉ đơn giản là muốn tìm một người để bộc bạch mà thôi. Nhưng người nghe lại luôn không thể hiểu được hàm nghĩa thực sự.
Cơm bệnh viện không khó ăn như lời đồn, ngược lại rất ngon miệng. Chí ít Tô Tử Quân nghĩ vậy. Cô ngồi trong nhà ăn bệnh viện, rồi mới nhớ ra, đây hẳn là bệnh viện nhà Hàng Vĩnh Tịch. Quả nhiên là có tiền có khác. Cô vừa ăn cơm vừa nghĩ, bây giờ cô và các cô trong bệnh viện này là bạn tốt, có phải cô cũng nên học theo người khác đi cửa sau không nhỉ. Chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy hài rồi.
Cô ăn rất chậm, rất rất chậm, hơi tức giận nghĩ, cho anh đói lả đi, xem anh còn dám xị mặt ra không.
Ăn cơm xong, cô mới lề mề đi lên lầu.
Sắc mặt Tô Diệc Mân khó coi không phải ở mức bình thường nữa. “Đi đâu đấy? Sao đi lâu thế? Quãng đường từ nhà ăn đến đây cùng lắm là hơn mười phút.”
Tô Tử Quân cẩn thận đặt một bát cháo đến bên cạnh anh. “Thang máy hỏng rồi.”
“Thế à?” Anh nhìn bát cháo với vẻ ghét bỏ. “Anh không ăn thứ này.”
“Em đã bưng lên rồi.”
“Anh ghét vị ngọt.”
“Húp một chút đi. Lần sau nhớ rồi.”
Tô Diệc Mân quan sát cô mấy cái. “Anh nhớ hồi trước em nhớ sở thích của anh rồi cơ mà. Sao bây giờ… Em cố ý.”
“Oan quá.” Tô Tử Quân bưng cháo lên với khuôn mặt đầy vô tội. “Bây giờ em mệt, không thể chạy một chuyến nữa.”
Tô Diệc Mân hừ lạnh một tiếng, rồi mới ấn điện thoại.
Chẳng mấy chốc đã có cô bé bưng đồ ăn gọi ngoài đến.
Tô Tử Quân bĩu miệng, nếu đã vậy thì sao còn phiền cô như thế làm gì, thật sự coi cô thành nha hoàn mà sai bảo hả? Anh ăn rất ngon lành, cô ở bên cạnh buồn bực.
Hơi chán, cô cầm tờ báo tài chính mới nhất lên. Mấy hôm nay có vẻ cổ phiếu của Ngô Thị càng ngày càng đắt, nhiều dân chơi chứng khoán đều coi trọng Ngô Thị, thậm chí khẳng định Ngô Thị sẽ trở thành người đi đầu trong lĩnh vực này, khen ngợi Ngô Khắc Nhu ngút trời. Ôn Tâm Di thì ngày ngày ăn vận như phu nhân cao quý tham dự đủ bữa tiệc, còn Ngô Khắc Nhu thì khá dung túng. Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ.
Tô Diệc Mân ăn xong, lau miệng bằng khăn giấy, rồi mới nhìn cô. “Anh muốn ra ngoài đi dạo.”
Tô Tử Quân lập tức buông tờ báo trong tay xuống. Mấy hôm nay ngày nào anh cũng nằm trên giường, dù anh không nói gì, cũng không than vãn, nhưng cảm giác này chung quy rất khó chịu. Cô gật đầu, rồi mới bảo y tá mang một chiếc xe lăn đến. Y tá đứng đó không đi, hỏi có cần giúp đỡ không, bị Tô Diệc Mân thẳng thừng từ chối.
Tô Tử Quân nghe anh từ chối mà lòng thít chặt.
E là coi cô thành nô lệ miễn phí rồi.
Cô cũng đáng đời, tự dâng đến tận nơi. Anh không lợi dụng cho thỏa thì có xứng với bản thân anh không?
Cô đỡ anh xuống giường, cả trọng lượng cơ thể anh như đè lên người cô. Cô thoáng bất an, anh cách cô rất gần, rất gần, có thể trông thấy lông mi cô đang không ngừng run rẩy. Chính đôi lông mi này che phủ đôi mắt ấy, khiến anh không ngừng nhớ nhung, không ngừng hoài niệm mỗi đêm khuya. Anh cố gắng không đè người mình lên người cô, nhưng từ đầu chí cuối chân không có cảm giác gì, như chẳng có bất cứ sức lực nào.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, anh không khỏi vươn tay ra lau cho cô.
Cô hơi sững sờ, mắt nhìn vào anh, song lại không đẩy tay anh ra.
Mấy giây sau, cô cúi đầu.
Anh bật cười. “Đỡ anh ngồi xuống.”
Cô lập tức nghe lệnh.
Qua một lúc, cô lại cảm thấy không ổn, đi tìm một chiếc áo khoác ngoài phủ lên cho anh, rồi mới đẩy anh ra ngoài.
Vườn hoa ở đây rất rộng, bãi cỏ xanh mướt, rất nhiều người đều đến đây tản bộ. Một vài đứa trẻ lăn, đùa giỡn trên bãi cỏ. Tô Tử Quân không khỏi nhớ tới lời Hạ Tư Linh nói, bệnh viện này chẳng có điểm tốt nào, chỉ có điểm tốt này chẳng tìm được ở đâu khác – cỏ có thể giẫm tùy thích, hoa có thể hái tha hồ.
Cô không khỏi bật cười.
Anh quay đầu nhìn cô. “Nghĩ gì đấy?”
“Cỏ có thể giẫm tùy thích, hoa có thể hái tha hồ.”
Ý cười nơi khóe miệng Tô Diệc Mân cũng nở rộ. “Ồ?” Mang theo đôi chút mỉa mai. “Hái ai?”
Tô Tử Quân chạy đến một bên hái một đóa hoa xuống, sau đó đặt vào tay anh. “Hái nó? Nếu không anh tưởng là gì?”
Cô tiếp tục đẩy anh. Ban đầu Kha Hoa còn đến bệnh viện nói về tình hình công ty, nhưng mấy hôm nay đều không trông thấy cô gái ấy nữa, cô hơi lo lắng. “Công ty, bây giờ vẫn ổn chứ!”
“Vẫn ổn, sao?”
Vậy ư? Vẫn ổn?
Tô Tử Quân lắc đầu, nghĩ anh sẽ không nói nhiều thêm.
“Vậy bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Cũng ổn.”
Mấy đứa trẻ đang chơi bóng, đá bóng đến dưới xe lăn. Mấy cu cậu bàn bạc, rồi mới cử một đứa đến lấy bóng. “Chú ơi, bóng của cháu…”
Đứa bé chỉ vào quả bóng dưới đất, đôi mắt chất chứa nhiều kỳ vọng.
Tô Tử Quân nhìn cu cậu. “Cháu xem này, bóng của cháu bị đá qua đây khiến chú sợ rồi. Bây giờ chú ấy còn chưa thể nói chuyện được, cháu nói xem phải bồi thường thế nào đây?”
Cu cậu vừa nghe đến bồi thường thì đã hoảng hốt. “Chú là người lớn, sao lại sợ được ạ?”
Tô Tử Quân cười, ngồi xổm xuống xoa mặt cu cậu. “Người lớn bình thường đương nhiên không sợ. Nhưng mà, cháu xem, chú ấy có bệnh mà, cho nên…”
“Vậy bồi thường gì ạ?” Cu cậu trông đầy khổ sở.
Tô Tử Quân nhéo mũi cu cậu. “Hồi nhỏ chú luôn ngủ một mình, mỗi lần không ngủ được chú ấy chỉ có thể đếm cừu thôi. Bởi vì chú ấy không có mẹ hát ru cho chú ấy. Cho nên chú ấy chưa từng nghe hát ru bao giờ.”
“Vậy chú đáng thương quá đi.”
“Đúng đó, cho nên cháu hát một bài hát ru cho chú ấy được không?”
Đứa bé nhìn Tô Diệc Mân. “Vâng ạ.”
Tô Tử Quân không dám quay đầu nhìn nét mặt Tô Diệc Mân lúc này, nhún vai, chỉ nhìn đứa bé.
Đứa bé hắng giọng, thật sự hát:
Bé ơi, ngủ đi
Đêm đã khuya rồi
Để những giấc mơ đẹp
Sẽ luôn bên em
Bé ơi, ngủ ngoan
Trong tiếng ru hời
Vầng trăng, đợi em
Cùng bay vào giấc mơ
À ơi, à ơi, à à ơi.
Chúc bé ngủ ngon!
Đứa bé hát xong, Tô Tử Quân trả lại bóng cho cu cậu. “Lần sau phải cẩn thận đấy nhé!”
Cu cậu hí hửng cầm bóng chạy đi.
Tô Diệc Mân trừng cô mấy cái, bản thân anh cũng không nhịn được, bật cười.
Tô Tử Quân tiến lên, định đẩy xe lăn.
Đột nhiên, tay anh vươn ra nắm lấy tay cô.
Tô Tử Quân nhìn khuôn mặt anh, khẽ mỉm cười.