Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Túc Tinh Dã không chấp nhận cái trò giả ngu đó, tuyên bố chỉ muốn hôn môi với Bạch Yến Thừa, cậu ngả đầu lên mép giường, chu môi lầm bầm lảm nhảm cả buổi trời, đến lúc ngủ rồi cũng không đợi được sự hồi đáp của nam thần.
"Nếu không phải vì em đi đứng chật vật, em đã... Oáp..."
Rầm rì câu cuối cùng xong, Túc Tinh Dã đánh một cú ngáp lớn, thật sự không gắng gượng được nữa mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Bạch Yến Thừa dém chăn cho cậu kín mít nhưng cẩn thận để lộ nơi tiểu phẫu ra ngoài, không vội đi mà ngồi lại bên giường nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say. Tựa như đang chơi đùa với một vật báu mà anh đã bỏ lỡ từ lâu, vuốt ve lông mi của chàng trai xong thì xuống đến môi, sau đó là chùm tóc dài xõa ra sau gáy, yêu thích không buông mà táy máy trong tay rất lâu.
Mãi đến khi anh chơi chán rồi thì Tạ Tiểu Chu và Tiết Gia mới tới.
Hai người đã biết rõ mình mắc lỗi, ủ rũ dí nhau nép vào góc tường không dám nhiều lời, nếu như không phải vì bọn họ cố chấp thì Túc Tinh Dã sẽ không chạm mặt với Thiết Côn, cũng sẽ không đánh nhau để rồi bị đâm cho một nhát.
Vậy mà không ngờ Bạch Yến Thừa lại chẳng hề trách cứ bọn họ, ngược lại còn nhờ hai người giúp chăm sóc Túc Tinh Dã, canh chừng người ngủ say đừng đá chăn đụng phải miệng vết thương.
Tạ Tiểu Chu và Tiết Gia vừa mừng vừa lo trước thái độ này nên cúi đầu khom lưng dạ vâng, hứa sẽ chăm sóc bệnh nhân thật tốt.
Không lâu sau Bạch Yến Thừa đã đi ra ngoài, anh và bí thư thị trấn hẹn gặp nhau ở văn phòng bí thư trên trấn, văn phòng ở rất gần nhà Tiểu Vát Tử, đi bộ khoảng mười phút đồng hồ, anh rẽ vào một căn nhà trệt sơn tường trắng.
Bí thư trấn đích thân ra đón tiếp bằng vẻ mặt tươi cười đầy áy náy, cảm xúc ngổn ngang cầm lấy tay anh nói: "Cậu Bạch, để xảy ra chuyện như vậy tôi cảm thấy vô cùng có lỗi."
Bạch Yến Thừa hỏi thẳng vấn đề: "Thiết Côn chạy đi đâu rồi?"
Bí thư trấn thở dài, hơi đau đầu day trán: "Cái thằng Thiết Côn này ấy à, nó là côn đồ ở trấn trên chuyên môn đi trộm cắp, lần nào gây chuyện xong cũng chạy đến nơi khác lẩn trốn, tôi cũng không tìm thấy nó, nhưng cậu Bạch cứ yên tâm đi, tôi đã báo cáo lên đồn công an trong huyện rồi, chỉ cần gặp được bọn nó là bắt ngay!"
Loại du côn lưu manh như thể này toàn làm những việc sai trái rồi lại coi như chẳng có chuyện gì to tát, dù là ẩu đả đánh nhau hay là trộm cướp, đi cải tạo mười ngày nửa tháng hay một năm hai năm gì thì ra ngoài rồi vẫn làm chuyện xấu như cũ mà thôi, sau đó lại vào dăm ba bữa nữa, không bao lâu sau lại mãn hạn tù thả ra ngoài, cứ đi theo một vòng tuần hoàn quanh quẩn, ở một nơi xa xôi hểo lánh như thế này thì có là cán bộ như bí thư cũng bất lực.
Trước đây Bạch Yến Thừa đã từng gặp rồi, lúc nhỏ anh sống ở vùng quê một thời gian, trong làng xã nhỏ cũng có mấy tên lưu manh giống như vậy.
Bằng kinh nghiệm của anh, có hai cách để đối phó với kiểu người như Thiết Côn, đầu tiên là không thể dây vào thì phải tránh đi, cách xa người này một chút, thứ hai chính là khiến cho hắn phải khuất phục và trốn tránh bạn kể từ đó về sau.
Nhưng mà hai cách này nếu không thể sử dụng trong tình huống hiện tại, vì dù sao thì phép vua cũng thua lệ làng, bọn họ là người ngoài đến, chỉ muốn yên ổn chờ đến ngày về nhà mà thôi, không ngờ Túc Tinh Dã lại bị thương ngoài ý muốn, điều này khiến cho Bạch Yến Thừa rất khó chịu.
Tìm hiểu thông tin của Thiết Côn xong thì anh quay về ngay, lúc đến trước cửa nhà Tiểu Vát Tử, anh nhìn thấy Tiết Gia ôm một cái vali xách tay hình chữ nhật màu đen, vẻ mặt gấp gáp chạy đến phía sau xe việt dã rồi bỏ vali vào cốp.
Tạ Tiểu Chu cũng nhanh chóng ôm một cái vali xách tay cùng kiểu dáng chạy ra, vội vàng đưa cho Tiết Gia, miệng lẩm nhẩm: "Nhanh cái tay lên, cất vào, lão đại dặn đó, nhất định không được để cho tiến sĩ Bạch phát hiện ra..."
Sợ anh phát hiện ra cái gì?
Bạch Yến Thừa đứng ở phía sau hàng rào sắt, hai mắt rõ ràng xuất hiện vẻ hoang mang. Anh không chỉ cảm thấy dáng vẻ của Tiết Gia trông rất quen, mà vali xách tay mà cậu ta cầm cũng rất quen.
Mãi đến hai ngày sau sự việc đó anh mới đoán ra được một chút manh mối, hình như vali xác tay đó dùng để đựng nhạc cụ, có điều anh của khi đó không có thời gian và lòng dạ nào để mà suy nghĩ đến chúng cả.
Trời gần về đêm, nền trời như bị giội một lớp mực nước lên, cảnh đêm âm u và sâu thăm thẳm.
Túc Tinh Dã ngủ gần một ngày hoảng hốt mở mắt, vô thức vén chăn trên người ra, khó chịu gãi gãi cánh tay ẩm ướt dính đầy mồ hôi.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn sáng mờ, dáng người cao ráo thẳng thắp của Bạch Yến Thừa đang tựa trước cửa sổ, im lặng nhìn cảnh vật chìm vào màn đêm, trên mặt là vẻ đăm chiêu.
Có lẽ vì vừa tỉnh ngủ, hai mắt mơ màng của Túc Tinh Dã còn hơi ửng đỏ, mái tóc rối bời có hai sợi bị dựng đứng lên, cậu vuốt chúng xuống rồi lười biếng ngáp một cái, bụng kêu lên mấy tiêng "ọt ọt".
Cậu đói bụng.
Bây giờ Túc Tinh Dã đã ném sự cẩn thận và khách sáo khi ở trước mặt Bạch Yến Thừa của thuở đầu gặp đi mất rồi, cậu vỗ mặt hai cái, giọng nói ngoan ngoãn vang lên sau lưng Bạch Yến Thừa: "Anh Yến Thừa, em muốn ăn cơm."
Bạch Yến Thừa vừa phát hiện cậu tỉnh, đột ngột xoay người lại, khuôn mặt bình thản bị yêu thương thế chỗ, lập tức cất bước đi về phía cậu.
"Biết là em đói bụng rồi." Bạch Yến Thừa cười nói, kéo một cái ghế lại ngồi bên cạnh giường, đầu tiên sờ mặt Túc Tinh Dã, xác định cậu đã hạ sốt rồi mới thở phào yên tâm, sau đó lật lồng chắn bụi trên tủ đầu giường lên, bên dưới là hai món ăn gia đình trông rất ngon lành.
"Đây là đồ ăn anh xào lúc sáng ở căn cứ, buổi trưa không có lấy ra cho bọn họ ăn đâu, giữ lại cho em đấy, anh biết thừa sau khi em tỉnh dậy là sẽ kêu đói ngay."
Bạch Yến Thừa vừa nói vừa cầm chén đũa lên, bới một chén cơm nữa đưa cho Túc Tinh Dã.
"Cảm ơn." Túc Tinh Dã chậm chạp ngồi dậy, vừa cầm lấy chén đã ngửi được mùi cơm trắng thơm lừng, "Anh Yến Thừa, anh tốt quá à."
Bạch Yến Thừa khẽ cười, vươn tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu ra.
Túc Tinh Dã ngây người mấy giây, hai mắt còn ươn ướt chớp chớp hai cái, "Đợi sau này hai ta kết hôn rồi, em cũng muốn học xào rau, muốn nấu cơm cho anh anh, để cho anh cũng cảm nhận được cảm giác hạnh phúc này mới được."
Thật sự là tận dụng mọi nơi mọi lúc, không buông tha cho bất kì cơ hội mở miệng chiếm hời nào cả.
Ánh mắt của Bạch Yến Thừa tràn ngập dịu dàng nuông chiều, quan tâm hỏi cậu: "Chân còn đau không?"
Túc Tinh Dã vừa ăn vừa lắc đầu: "Không động đậy sẽ không đau."
"Ăn từ từ thôi, đừng vội." Bạch Yến Thừa rút một tờ khăn giấy ra lau khóe miệng cho cậu.
Túc Tinh Dã giương mắt lên, nở nụ cười ngu ngơ.
...
Ăn cơm tối xong thì cũng đã gần mười hai giờ.
Túc Tinh Dã ngủ suốt một ngày được ăn uống no đủ đã có tinh thần hơn, thỉnh thoảng chân lại nhói đau, làm phiền cậu lăn qua lật lại trên giường mãi cũng không ngủ lại được.
Cậu xoay người đón lấy ánh trăng, nhìn về phía Bạch Yến Thừa đang nằm ngủ cách mình hai mét, trong đêm tối mịt mù cậu vẫn có thể cố nhìn thấy đường nét gương mặt nằm nghiêng của người đàn ông ấy.
"Đại Bạch, Đại Bạch..." Cậu nhỏ giọng gọi, do dự không biết có nên quậy cho anh tỉnh hay không.
Tiến sĩ Bạch đã vất cả cả ngày vì cậu, nếu như nửa đêm nửa hôm mà còn đánh thức anh thì có phải là hơi quá đáng không?
Cậu còn chưa kịp quyết định, Bạch Yến Thừa đã ngồi dậy.
"Tinh Tinh, sao vậy?" Bạch Yến Thừa còn chưa đeo kính, dựa vào trực giác đi đến bên giường cậu rồi vươn tay tìm kiếm cơ thể của Túc Tinh Dã, vuốt ve từ vai đến mặt cậu, "Sao còn chưa ngủ, có phải vì đau quá không em?"
Chóp mũi Túc Tinh Dã chua xót, cảm động đến mức rối bời, trong khoảnh khắc ấy hốc mắt chợt trở nên ẩm ướt.
Đã ở xa nhà còn bị thương ngoài ý muốn, có một người đàn ông ở bên cạnh quan tâm cậu, hơn nữa còn là nam thần trong lòng, cậu cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Cậu nắm chặt tay Bạch Yến Thừa, đặt lên môi hôn một cái: "Anh Yến Thừa, em không đau."
"Đừng cậy mạnh."
Giọng điệu của Bạch Yến Thừa dịu dàng nhưng lại không mất đi sự nghiêm nghị, anh nghiêng người đi tìm thuốc giảm đau, dùng một tay mò mẫm trong bóng tối chạm vào lọ thuốc trên tủ đầu giường nhưng lại sợ mình cầm nhầm, thế là định đeo kính lên đi mở đèn.
Nhưng ngay lúc này, Bạch Yến Thừa cảm thấy có một nguồn nhiệt tiến lại gần anh bằng tốc độ cực nhanh, bả vai bỗng trĩu xuống, cổ bị hai cánh tay quấn chặt lấy, tất cả các giác quan đều bị hơi thở thuộc về Túc Tinh Dã tấn công.
Túc Tinh Dã đột nhiên ôm anh rồi tựa đầu lên vai anh, dùng gò má mềm mại khẽ cọ qua tai anh.
"Anh Yến Thừa..." Túc Tinh Dã trêu chọc thần kinh của anh, giọng nói bị cậu cố tình hạ thấp xuống vô vùng quyến rũ, "Anh vẫn chưa thực hiện mong muốn của em đấy."
Dòng cảm xúc liên tục bị tồn đọng cần được giải tỏa ngay lập tức, Túc Tinh Dã không thể chịu đựng được nữa, và cậu quyết định luôn rằng mình không cần phải nhịn nữa.
Bạch Yến Thừa giả vờ không rõ chớp mắt mấy cái: "Mong muốn gì?"
"Anh đã quên rồi à, vậy thì em sẽ dùng hành động giúp anh nhớ lại nhé."
Không cho phép anh tìm lý do giả ngu trốn tránh, âm cuối còn chưa dứt, Túc Tinh Dã đã cả gan dùng gò má mình miêu tả ngũ quan của anh, từ tai di chuyển về phía mặt, đôi môi kẹo ngọt chạm vào sống mũi cao thẳng rồi tiếp tục dời xuống.
Sự phấn khích xen lẫn lo lắng khiến cho trái tim không thành thật của Túc Tinh Dã đập nhanh hơn, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cho dù như vậy, cậu vẫn không hề nao núng.
Cậu rời khỏi chóp mũi của người đàn ông đi xuống dưới, hơi thở của Bạch Yến Thừa càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cậu hơi nhắm mắt lại, nín thở để làm chuyện mình muốn làm mà mãi chưa dám làm, nhờ vào sức mạnh của màn đêm, cậu dùng đôi môi của mình ngậm chặt lấy sự mềm mại mà cậu đã từng khao khát mộng mơ.
Trong khoảnh khắc ấm áp yên tĩnh của đêm tối, Bạch Yến Thừa chỉ cảm nhận được cánh môi mềm mại có mùi thuốc nhàn nhạt xộc vào khoang mũi anh.
Đó là một thời khắc đáng để kỷ niệm.
Rốt cuộc thì Túc Tinh Dã cũng đã được hôn môi nam thần như cậu hằng mong muốn, khi hai đôi môi chạm vào nhau, Túc Tinh Dã giống hệt con cá thiếu nước liều mạng tìm kiếm nguồn nước trên môi Bạch Yến Thừa, dường như dòng máu trong người cậu cũng đang nóng bừng lên, đốt cháy sạch sẽ lục phủ ngũ tạng đang run rẩy.
Nụ hôn của cậu rất chủ động, dùng sức vừa phải và còn hơi vụng về, tuy là lính mới không có kinh nghiệm gì nhưng khí thế không thua gì tay điêu luyện cả.
Cậu đã quên phải nghĩ ngợi, cũng chẳng muốn suy nghĩ gì cả, vô thức vòng lấy cổ người đàn ông, dùng lưỡi cạy mở hàm răng của đối phương ra để thăm dò vào sâu hơn.
Nước bọt đậm đặc trơn trược nhẹ nhàng quấn quanh đầu lưỡi, đầu Túc Tinh Dã dần trở nên trống rỗng, một lúc lâu sau mới nhận ra bản thân không chỉ hôn môi Bạch Yến Thừa, bọn họ còn đá lưỡi nữa.
Cậu bất ngờ xúc động, quên mất trên chân có vết thương, hai chân dài di chuyển muốn ngồi lên người Bạch yến Thừa đế tiếp tục nhấm nháp mỹ vị.
"Ư..." Túc Tinh Dã không nhịn được rên rỉ vì đau, đôi môi hơi sưng đỏ bị ép tách khỏi nơi bí mật mà cậu quyến luyến không muốn rời.
"Ai da... Đau đau đau!"
Túc Tinh Dã tựa vào giường với một chân bị thương cứng đờ giống hệt như đang căng cơ, không dám nhúc nhích.
Lúc nãy hôn môi Túc Tinh Dã vốn không có lấy hơi, bây giờ đang thở hổn hển như thể thiếu oxi, tuy nhiên không có gì ngăn được dục vọng của cậu, trong màn đêm sâu thẳm, ánh mắt của cậu giống như mắt sói đang vội vàng tìm kiếm con mồi của mình.
Bạch Yến Thừa vẫn chung thủy không lên tiếng, lúc hôn anh cũng thuận theo cậu, mặc dù không nhiệt tình đáp lại nhưng cũng không lên tiếng từ chối.
"Anh Yến Thừa, anh qua đây..."
Túc Tinh Dã vươn tay về phía bóng đen trước mắt, hối hận vô cùng vì cơn đau nhói lên lúc nãy mà buông cổ người đàn ông ra.
Bạch Yến Thừa không trả lời cậu, chậm rãi đứng dậy dựa vào trực giác trở về giường của mình, lần vào gối đầu tìm hộp đựng kính.
Bỗng nhiên Túc Tinh Dã cảm giác không biết làm sao, không biết có phải Bạch Yến Thừa đang tức giận hay không.
"Anh Yến Thừa, sao anh không nói chuyện?" Túc Tinh Dã cẩn thận hỏi, dùng tay vuốt ve cánh môi mềm mại nóng hổi, vừa thấy thỏa mãn vừa thấy cô đơn.
Bạch Yến Thừa đeo kính vào, sau khi đã nhìn thấy rõ rồi anh mới bình tĩnh bước đến gần cửa ra vào, nhấn một cái công tác, chiếc đèn duy nhất trong phòng bừng sáng lên.
Anh quay đầu lại nhận lấy ánh mắt tràn đầy tình cảm của Túc Tinh Dã, ánh mắt ấy như gai nhọn cọ qua đáy lòng anh khiến cho nó khẽ run lên.
"Anh lại đây đi." Túc Tinh Dã vươn tay về phía anh, hai hàng mi dày như lông quạ nổi bật trên gương mặt trắng trẻo run rẩy một cách bất an khiến cho lòng người rung động.
Bạch Yến Thừa đi thẳng qua đi, tiện tay cầm lấy thuốc giảm đau ở đầu giường rồi rót thêm một ly nước.
"Uống thuốc trước đã." Anh kề viên thuốc trước miệng Túc Tinh Dã, giọng nói không nhẹ không nặng, sắc mặt ôn hòa nhưng hờ hững, trông chẳng khác gì lúc bình thường.
Túc Tinh Dã nhăn nhó giống hệt như một đứa trẻ không ngoan ngoãn, bực bội nói: "Em không uống đâu."
"Không phải em đau không ngủ được sao?" Bạch Yến Thừa liếc mắt nhìn cái chân gác lên giường của Túc Tinh Dã.
Túc Tinh Dã trông vừa yếu ớt vừa đáng thương: "Anh không vui đúng không?"
Bạch Yến Thừa bật cười: "Anh không vui chỗ nào?"
Túc Tinh Dã duỗi ngón tay ra chạm vào giữa hai mày của anh, lên án: "Viết rõ lên mặt rồi kia kìa, em hôn anh, anh cũng đâu có phản ứng gì."
Nụ cười miễn cưỡng hiếm hoi xuất hiện trên mặt tiến sĩ Bạch: "Nếu như anh có phản ứng thì em đã chẳng còn đủ sức ở đây tranh cãi với anh rồi."
"Em không có tranh cãi, em đang nghiêm túc mà!"
Túc Tinh Dã khoanh hai tay lại, vô cùng phóng khoáng chu môi lên, "Hôn lại một cái đi, hôn thêm một cái..."
"Đừng quậy." Bạch Yến Thừa bất lực tránh mặt đi chỗ khác để né đòn tấn công, "Ngoan, nghe lời anh uống thuốc rồi đi ngủ nào."
"Hôn một cái nữa đi, một cái thôi, hôn xong rồi uống." Túc Tinh Dã không được chiều thì sẽ không buông tha, giọng điệu dần thay đổi, cọ vào lòng người ta ngứa ngáy.
Ánh mắt bên dưới gọng kính của Bạch Yến Thừa chầm chậm trở nên sâu thẳm, trái cổ khẽ động không dễ dàng nhận ra: "Lúc nãy còn chưa đủ à?"
Ngay lúc anh đang cúi đầu, Túc Tinh Dã nhân cơ hội hôn lên khóe môi anh một cái: "Chưa đủ, không đã gì hết."
Cơ thể Bạch Yến Thừa đã bị chọc phá đến nỗi nóng bừng từ trong ra ngoài, anh bất đắc dĩ dùng thêm chút sức bắt lấy cái cằm không chịu yên của Túc Tinh Dã, đôi mắt sâu khẽ lóe sáng lên, anh nheo mắt lại, giọng trầm xuống: "Ngoan nào."
Túc Tinh Dã sửng sốt mấy giây.
Không biết là vì ngạc nhiên hay là vì sợ hãi nữa.
Tín hiệu nguy hiểm thoáng qua trong mắt Bạch Yến Thừa rồi lại biến thành dịu dàng trong chớp mắt. Anh khẽ bật cười, đưa thuốc và nước lại trước mặt chàng trai một lần nữa.
"Uống thuốc đi."
Túc Tinh Dã không còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn cầm thuốc nhét vào miệng, uống hai hớp nước phồng má lên rồi mới nuốt xuống.
Bạch Yến Thừa xoa gương mặt hơi đỏ của chàng trai như phần thưởng, nói: "Đây mới là học sinh ba tốt chứ."
Túc Tinh Dã bực bội hừ nhẹ một tiếng, sự tò mò trở nên mãnh liệt hơn, không nhịn được hỏi: "Cảm giác thế nào ạ?"
"Cảm giác về cái gì?"
"Là cảm giác... Hôn môi với em đó."
Bạch Yến Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong miệng em toàn vị thuốc thôi."
Túc Tinh Dã cảm giác mặt mình nóng bừng lên, ấm ức bĩu môi: "Đừng có chê em."
==
Min: Tui trở lại ùi đây 🤓✨