Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!
  3. Chương 42: Nướng thịt
Trước /44 Sau

Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 42: Nướng thịt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chúc Chúc cầu nguyện trong lòng rồi mở mắt ra, dùng đôi mắt to tròn trong suốt nhìn cầu vồng trên bầu trời.

Bé hy vọng ước nguyện này của mình có thể được cầu vồng nhanh chóng thực hiện và mang đến vận may cho cả nhà.

"Chúc Chúc, chúng ta nên đi rồi." Cố Thanh Diên nhìn em gái ngẩng đầu nhìn trời, gọi bé.

"Em đến liền."

Chúc Chúc thu lại tầm mắt, đáp lời anh cả, rồi chạy về nhà.

Cố Thanh Diệu nhìn balo con thỏ nhỏ màu hồng của em gái trên tay mình, cậu cảm thấy nó rất đáng yêu, rất hợp với bé.

Cậu vừa đi vừa ngắm nhìn balo con thỏ đáng yêu trong tay, nghĩ rằng sau này cậu có thể tặng cho em gái thêm nhiều đồ vật đáng yêu nữa.

Cố Thanh Diên thấy bầu sau khi mưa rất đẹp, nghĩ hay là tối nay nướng thịt ở trong vườn đi.

Anh hỏi ý kiến các em, thấy mọi người đều đồng ý, cũng biết em hai đang trên đường về thì bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cần thiết để nướng thịt.

"Anh cả, Chúc Chúc muốn nướng thịt thơm thơm."

Chúc Chúc đi đến phòng bếp nhìn anh cả, thấy anh đang thái thịt, bé giơ tay nhỏ, vẫy vẫy mấy cái: "Chúc Chúc cũng muốn giúp."

"Được, vậy thì em rửa sạch mấy loại rau này nhé."

Cố Thanh Diên nhìn em gái tích cực muốn giúp đỡ nên phân công nhiệm vụ đơn giản cho bé.

Chúc Chúc nhận rau xanh mà anh cả đưa cho: "Được ạ, Chúc Chúc sẽ rửa thật sạch."

Cố Thanh Diên xử lý đồ mặn nhưng thỉnh thoảng nhìn em gái đang rửa rau ở bên cạnh để giữ an toàn cho bé.

Chúc Chúc nghiêm túc nhặt từng lá rau xuống, bỏ vào trong nước rửa, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: "Hey xiu... Hey xiu..."

Động tác của bé lanh lẹ, đặt rau đã rửa xong vào trong rổ, bưng đến chỗ anh cả, đặt trên bàn trước mặt anh: "Anh cả, anh ba đâu ạ?'

Cố Thanh Diên trả lời em gái: "À... Anh ba đi chuẩn bị vỉ nướng rồi."

Chúc Chúc nghe hiểu gật đầu, nghe được tiếng mở cửa, bé biết là chị hai đã về, chân nhỏ chạy ra đón chị hai về: "Chị hai, chị hai, tối nay ăn thịt thơm thơm đó."

Cố Thanh Uyển vừa vào cửa đã đón lấy cái ôm của em gái, cô biết hôm nay sẽ ăn đồ nướng, nắm tay em gái: "Chúc Chúc còn muốn ăn gì nữa? Chị hai cũng có thể làm cho em một chút."

"Thịt ạ, Chúc Chúc muốn ăn thịt, thịt to to." Tay nhỏ của Chúc Chúc ra dấu bé muốn miếng thịt to như nào.

"Được, cho em miếng thịt to to." Cố Thanh Uyển mỉm cười dắt em gái vào phòng bếp cùng chuẩn bị.

...

"Anh cả, có thể ăn chưa?"

"Vẫn phải đợi một chút nữa."

Cố Thanh Diên nghe lời em gái thì không ngừng nướng thịt, quay đầu nhìn bộ dáng thèm thuồng sắp chảy muốn hết nước miếng của em gái.

Chúc Chúc nhìn từng xiên từng xiên thịt trên vỉ nướng, mùi thơm kia bay thẳng vào mũi nhỏ của bé: "Thơm quá đi, muốn ăn quá à."

"Được rồi, cho em nè, cầm chắc nha, nóng lắm đó."

Hai tay nhỏ của Chúc Chúc nhận xiên thịt mà anh cả đưa cho mình, bé nuốt nước miếng nhìn xiên thịt thơm thơm trong tay.

Khi bé há miệng muốn cắn một miếng thì đột nhiên dừng lại, nén lại cảm giác vô cùng muốn ăn vì bé muốn chia sẻ đồ ăn ngon cho mọi người trước.

"Anh cả, xiên này cho anh."

Cố Thanh Diên thấy em gái đưa xiên thịt về phía miệng mình: "Chúc Chúc ăn đi, chỗ anh cả vẫn còn nhiều lắm."

"Anh cả, ăn ăn."

Chúc Chúc đưa xiên thịt nướng trong tay đến gần anh cả hơn chút.

Cố Thanh Diên nhìn em gái cố chấp, nếu anh không lấy thì em cứ giữ tư thế này đến khi anh nhận mới thôi.

Anh nhận xiên thịt nướng từ trong tay nhỏ kia: "Chúc Chúc ngoan quá."

Chúc Chúc thấy anh cả nhận thì lập tức nở nụ cười: "Anh cả mau ăn đi ạ, thơm lắm đó."

Bé thấy anh cả ăn một miếng: "Anh cả, vậy Chúc Chúc đi đây."

"Ừm, đi đi." Cố Thanh Diên vừa nhai thịt vừa nói.

Tay nhỏ của Chúc Chúc cầm những xiên thịt khác sang bên bàn: "Chị hai, anh ba, Chúc Chúc cầm thịt thơm thơm đến rồi."

Bé chạy bước nhỏ về phía bên kia, đưa xiên thịt trong tay cho hai người: "Cái này cho chị hai, cái này cho anh ba, xiên còn lại là của Chúc Chúc."

Cố Thanh Uyển nhận xiên thịt em gái đưa qua: "Ừm, ngon quá, cảm ơn Chúc Chúc."

Chúc Chúc ngồi vào bên cạnh anh ba, cắn từng miếng thịt thơm ngon: "Ừm... Ngon quá, thơm thơm, ngon quá."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái ăn ngon đến híp mắt lại ở bên cạnh liền đưa thịt nướng trong tay mình qua: "Chúc Chúc, cái này cũng cho em ăn nè."

"Anh ba, anh không ăn sao?" Chúc Chúc nhìn xiên thịt nướng thơm ngon làm bé rất muốn ăn được đưa đến trước mặt mình, hỏi.

Cố Thanh Diệu suy nghĩ một chút, nghĩ ra được một lý do, cậu từ tốn nói: "Chúc Chúc nè, anh ba vẫn thích ăn rau hơn, nhờ em ăn thịt cho anh nha."

"Vậy Chúc Chúc sẽ không khách khí nữa nha."

Chúc Chúc nhanh chóng ăn hết xiên thịt trong tay mình, đặt xiên trống không xuống.

Sau đó, bé nhận xiên thịt trong tay anh ba, nhanh chóng há miệng gặm, đôi mắt to tròn lập tức híp lại vì hạnh phúc, thật sự quá ngon rồi.

Cố Thanh Diên bưng một dĩa thịt đã nướng xong đến, đặt lên bàn rồi ngồi xuống, bảo mọi người thoải mái ăn không cần nhường, không đủ còn có thể nướng thêm.

Chúc Chúc cầm một xiên vừa có thịt vừa có rau, bé không thích ăn rau, bé chỉ thích ăn thịt trên đó thôi.

Chúc Chúc nghĩ ra được ý kiến hay, bé giật giật tay áo anh ba ở bên cạnh: "Anh ba, xiên này có rau xanh ngon lắm."

Cố Thanh Diệu cúi đầu nhìn xiên thịt em gái đưa qua, nhiny ánh mắt của bé, anh liền hiểu ý mà cười, biết trong đầu của em gái nhỏ rốt cuộc đang nghĩ gì, đơn giản là bảo cậu xử lý hết rau xanh cho mình thôi.

"Được."

Cậu đồng ý cúi người, ăn miếng rau kia, sau khi cậu vừa ăn xong, cánh tay nhỏ kia lại thu về, mấy giây sau, cánh tay nhỏ đó lại duỗi ra.

Chúc Chúc ăn miếng thịt kia xong, sau đó lại là rau xanh, bé lập tức duỗi tay ra cho anh ba xử lý hết rau xanh.

Cố Thanh Diệu vui vẻ phục vụ bé đáng yêu, này cũng xem như là em gái đang đút cho cậu ăn, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Chúc Chúc không hiểu, tại sao những xiên thịt về sau đều là thịt và rau, bé không thích ăn rau đâu.

Bé cầm xiên thịt, cứ ăn một miếng lại đút cho anh ba một miếng, lặp đi lặp lại.

"Chúc Chúc, không thể chỉ ăn thịt không, cũng phải ăn chút rau nữa."

Cố Thanh Diên chú ý thấy em gái chỉ chọn ăn thịt thì cầm mấy xiên rau đặt vào trong dĩa trước mặt của bé.

Chúc Chúc nhìn mấy xiên rau trong dĩa kia, khuôn mặt bánh bao lập tức nhíu lại: "Chúc Chúc muốn ăn thịt, không muốn ăn rau."

"Em phải ăn rau, chỉ ăn thịt thì không tốt cho sức khỏe, sẽ dễ bị béo phì đó." Cố Thanh Diên cố ý nghiêm túc nói.

"Anh cả..."

Chúc Chúc bắt đầu giở chiêu làm nũng với anh cả, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình với anh, hai tay ôm má, không ngừng làm nũng.

Cố Thanh Diên hơi nắm tay che miệng khẽ ho, nhịn "đòn tấn công đáng yêu" của em gái với mình: "Nhất định phải ăn, nếu không lần sau sẽ không có thịt nữa đâu."

Chúc Chúc nghe anh nói vậy thì lập tức ỉu xìu, nhìn xiên thịt duy nhất kia, nghĩ nếu như mình không ăn rau, sau khi ăn hết xiên thịt này rồi, thì sẽ không còn thịt để ăn nữa.

Bé so sánh một chút, quyết định vẫn là ăn rau, bé cầm một xiên rau xanh lên, tay hơi run run đưa vào trong miệng.

Cố Thanh Diên nhìn bộ dáng ăn rau mà như là ăn thuốc độc của em gái, hình như thật sự là làm khó bé rồi.

Chúc Chúc nhanh chóng nhét hết rau xanh trên xiên đó vào miệng, hai má lập tức phồng lên, sau đó bắt đầu nhai nhai, nuốt xuống hết.

Bé cảm nhận vị của rau xanh trong miệng, vẫn là thịt ngon hơn, bé hơi nhai không nổi, bé vẫn là thích mùi vị của thịt hơn.

"Chúc Chúc ăn rau với thịt chung nè."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái khó khăn như vậy thì lấy xiên thịt nướng kia, bảo bé há miệng thử ăn chung, cảm nhận một chút.

"Ừm... Ừm, ngon quá."

Ánh mắt của bé lập tức sáng lên, lúc trước bé toàn ăn thịt và rau riêng, sau khi cảm thấy rau không ngon thì không động đến rau.

Bây giờ, bé mới biết được là ăn chung rau và thịt lại ngon như vậy, tay nhỏ nhanh chóng lấy thêm mấy xiên rau xanh, nhét hết vào miệng, sau đó lại qua bên anh ba, cắn một miếng thịt thơm ngon.

"Ưm... Ngon, ngon."

Chúc Chúc ăn ngon đến không ngừng được, anh ba giỏi quá, ăn chung như này thật sự rất ngon.

Cố Thanh Diên thấy em gái liên tục nói ngon, anh đứng dậy đến bên vỉ nướng, nướng thêm mấy xiên nữa.

Cố Thanh Uyển ở bên cạnh đưa xiên thịt cho em trai và em gái: "Chúc Chúc, ăn chậm chút, không cần nóng vội."

"Vâng ạ."

Miệng nhỏ của Chúc Chúc không ngừng nhai, tay năm tay mười, một ngụm rau lại một miếng thịt, còn hưởng thụ sự phục vụ ấm áp của chị hai và anh ba.

Cố Thanh Diệu tay cầm khăn giấy, lau hết vết dầu dính trên mép của em gái, sau đó, để bé tiếp tục ăn.

Thời gian ăn uống vui vẻ của Chúc Chúc trải qua trong hương vị thịt nướng thơm ngon.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /44 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Copyright © 2022 - MTruyện.net