Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trăng sáng treo trên đỉnh đầu, ánh sao điểm xuyết cho bầu trời đêm thêm đẹp hơn.
Chúc Chúc ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng mình, bên cạnh là Hữu Hữu đến chơi với bé, hai bạn nhỏ đang cùng nhau vẽ tranh.
"Hữu Hữu, cậu mau nhìn, mau nhìn, đây là thỏ trắng nhỏ mà Chúc Chúc vẽ nè."
Hữu Hữu nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn tờ giấy trắng mà Chúc Chúc cho cậu bé xem, trên tờ giấy chỉ có ba chấm tròn màu đen, còn lại thì không có gì khác.
Cậu bé chớp chớp đôi mắt trong veo, nghiêm túc nhìn tờ giấy đó: "Chúc Chúc nè, tai và thân của thỏ, thỏ trắng nhỏ đâu?"
"Ở đây nè."
Tay nhỏ của Chúc Chúc chỉ vào tờ giấy: "Hai vòng tròn đen này là mắt của thỏ nhỏ, vòng tròn đen kia là mũi đó, đáng yêu đúng không."
Hữu Hữu thật sự không nhìn thấy cái gì trên giấy, nhưng cậu bé nhìn ánh mắt mong chờ của Chúc Chúc thì vẫn gật gật đầu mình: "Ừm... Đáng, đáng yêu."
Chúc Chúc vừa lòng nhìn bức tranh của mình. Sau đó, bé hơi cau mày, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngay cả bé cũng hơi không nhìn ra được là hình gì, vậy mà chỉ trong chốc lát Hữu Hữu đã có thể nhìn ra, thật giỏi quá đi.
Hữu Hữu càng nhìn càng thấy bức tranh đó kỳ lạ, cuối cùng cậu bé vẫn không nhịn được mà hỏi: "Chúc Chúc, vậy, vậy những, những bộ phận khác của, thỏ, thỏ con đâu?"
"Hữu Hữu à, Chúc Chúc vẽ thỏ trắng nhỏ, là con thỏ trắng tinh á. Nó đã ở trên giấy trắng rồi, nếu vẽ vào thì không còn là trắng nữa nên Chúc Chúc chỉ vẽ mắt và mũi của nó thôi."
"Ồ..."
Hữu Hữu như đã hiểu, gật đầu thật mạnh.
Chúc Chúc vươn người lên, ánh mắt nhìn vào tờ giấy bên Hữu Hữu: "Hữu Hữu, cậu vẽ gì thế?"
"Mình, mình vẽ hoa, hoa mẫu đơn."
Chúc Chúc nghe Hữu Hữu nói như vậy, nhìn vào bông hoa mẫu đơn xinh đẹp trên giấy: "Ừm, Hữu Hữu vẽ đẹp quá."
"Ừm, Chúc Chúc, cũng có thể vẽ, vẽ hoa, đẹp, đẹp." Hữu Hữu nói rồi lấy một tờ giấy mới, trải lên mặt bàn: "Chúc Chúc, cậu, cậu biết vẽ hoa gì?"
"Chúc Chúc biết rất nhiều hoa, bọn chúng đều rất thơm."
Hữu Hữu nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Ừm, thơm, còn, còn đẹp nữa."
Trong đầu nhỏ của cậu bé đã hiện ra cảnh tượng một cánh đồng hoa đang tỏa ra mùi hương ngọt ngào, cậu bé tưởng tượng một chút rồi hỏi: "Chúc Chúc, cậu, cậu biết, biết hoa gì vậy?"
Mắt Chúc Chúc linh động xoay tròn mấy vòng: "Hoa mà Chúc Chúc biết nhiều lắm, chúng vừa thơm vừa ngon, bỏng ngô nè (爆米花), tào phớ nè (豆腐花), xúp lơ nè(西兰花), bánh quẩy nè (小麻花)..."
*Những thứ mà Chúc Chúc liệt kê đều có chữ hoa (花) trong đó.
Lúc Hữu Hữu nghe Chúc Chúc nói ngon thì đã cảm thấy không bình thường rồi, giờ nghe Chúc Chúc kể ra những bông “hoa” kia thì cậu bé biết mình nghĩ không hề sai mà.
Chúc Chúc rất vui vẻ, kể hết tất cả những loại “hoa” mình đã từng ăn, bé hy vọng Hữu Hữu cũng sẽ thích những loại “hoa” này.
Hữu Hữu nghe Chúc Chúc kể xong những bông “hoa” này: "Chúc Chúc, không, không phải. Hoa có mùi thơm, ong và bướm thích, thích cơ."
"À... Là hoa đó à."
Hữu Hữu giải thích rõ ràng về loại hoa mình nghĩ, cậu bé biết cái cậu bé nghĩ trong đầu và cái Chúc Chúc nghĩ là hai cái hoàn toàn khác nhau.
Cậu bé bất lực thở dài một hơi, nắm chặt tay Chúc Chúc, dạy bé vẽ hoa đẹp đẹp.
...
Ban đêm.
Chúc Chúc nằm trên chiếc giường lớn thoải mái của mình, hưng phấn lăn từ bên này sang bên kia, sở dĩ bé hưng phấn như vậy là bởi vì Hữu Hữu nằm bên cạnh bé, ngủ cùng bé.
Bé lăn đến chỗ Hữu Hữu, nhìn cậu bé: "Hữu Hữu nè, buổi tối cậu ngủ có sợ không? Nếu như sợ thì Chúc Chúc sẽ ôm cậu."
"Không, không... sợ, sẽ sợ sợ..."
Hữu Hữu nghe được lời Chúc Chúc, vừa muốn nói không sợ nhưng nghe được lời phía sau của Chúc Chúc, cậu bé lập tức sửa lại thành mình sợ.
Chúc Chúc nghe được Hữu Hữu nói sợ, hồi đầu bé ngủ cũng sẽ không ngủ được, cũng sẽ có cảm giác sợ sợ.
"Hữu Hữu không sợ, có Chúc Chúc bên cạnh cậu rồi."
Bé nói rồi dựa gần Hữu Hữu một chút, tay nhỏ khẽ vỗ vỗ lưng cậu bé, bé nhớ lúc mình không ngủ được thì chị hai cũng sẽ làm như này.
Hữu Hữu nhìn chằm chằm Chúc Chúc, dưới những cái vỗ nhè nhẹ của Chúc Chúc thì bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt to của cậu bé bắt đầu nhắm lại.
Khi cậu bé sắp ngủ thì tiếng hít thở đều đều truyền đến, thì ra Chúc Chúc đã tự vỗ mình ngủ luôn rồi.
Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc ngủ rồi vẫn còn ôm mình, tay nhỏ kéo chăn lên thêm chút nữa, bỏ chăn nhỏ của mình ra xa chút, cậu bé muốn đắp cùng một cái chăn với Chúc Chúc.
Cậu bé khẽ chạm trán của mình với trán của Chúc Chúc rồi nhắm mắt lại và cười khẽ, cảm thấy thỏa mãn vô cùng rồi ôm Chúc Chúc đi ngủ.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp kéo màn một ngày mới.
Cố Thanh Diệu ở trong trường học, ung dung dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, trong đầu suy nghĩ nên làm gì đó cho em gái, chẳng hạn như bé sẽ thích gì nhỉ.
Ở phương diện này cậu đúng là không biết chút gì, bé gái thì thích cái gì nhỉ, cậu tụ tập đàn em lại hỏi xem bọn họ có ý kiến gì hay không.
"Anh Diệu, theo em được biết thì con gái đều thích thứ gì đó đẹp đẹp."
"Anh Diệu, em gái em thích mấy con búp bê lông mềm mềm, không hổ là bé gái, làm cho người ta nhìn thấy yếu đuối rất muốn bắt nạt.
"Ừm... Em cảm thấy chắc là mấy con chó mèo đó. Chị em đối xử với con mèo ở nhà tốt vô cùng. Em còn nghi ngờ mình được nhặt về, con mèo kia mới là em trai ruột của chị ấy."
...
Cố Thanh Diệu nghe đám đàn em tôi một câu, cậu một câu rồi nhớ kỹ những thông tin quan trọng như là đồ lông mềm mại và thú cưng, cậu nhớ những thứ này, đợi khi về nhà sẽ xem xem em gái thích cái gì.
Đám đàn em nhìn anh Diệu suy nghĩ sâu xa, cảm thấy cậu có vấn đề vì biểu hiện này quá không bình thường.
"Anh Diệu, em thấy chuyện không đơn giản như vậy đâu, chẳng lẽ anh với hot girl trường Hàn Xảo âm thầm yêu đương hả?"
"Em cũng cảm thấy như vậy. Anh Diệu nè, chúng ta đều là người mình, không cần ngại."
"Ồ, ồ, ồ, em đã sớm nói hai người rất xứng đôi mà, cậu ta cũng có ý với anh, xem ra em cũng được xem như là 'bà mai' rồi."
...
Cố Thanh Diệu nhìn đám đàn em bắt đầu trêu chọc, ho nhẹ mấy tiếng để bọn họ yên tĩnh và thu lại những suy nghĩ linh tinh kia: "Mấy cậu nghĩ nhiều."
Cậu thấy đám đàn em còn định tiếp tục trêu nên nói: "Đã học thuộc hết từ mới Tiếng Anh chưa? Tiết sau có kiểm tra, các cậu đã chuẩn bị hết chưa?"
Cố Thanh Diệu hài lòng nhìn đám đàn em, từng người như trái cà bị sương đánh, cậu nhấn mạnh từng từ: "Lát, nữa, đừng, hòng, copy."
Cậu nói xong thì đi về phía phòng học, chuẩn bị tinh thần nghênh đón bài kiểm tra.
Đám đàn em trố mắt nhìn nhau, nhìn bóng lưng đã đi ra, đến giờ bọn họ vẫn rất buồn bực, tại sao lần nào anh Diệu cũng có thể duy trì thành tích cũng xếp nhất vậy.
Bình thường bọn họ cũng không thấy anh Diệu học hành fif, thời gian chơi cùng đám bọn họ thì không ít, lẽ nào đây là thiên phú dị bẩm trong truyền thuyết, sự tồn tại của “quái vật” sao.
Mấy người bọn họ cảm khái xong, lập tức đuổi theo vội vàng lấy lòng, này liên quan đến việc bọn họ có được khen thưởng hay không và có thể có người yêu được hay không đấy.
...
Đến giờ tan học, sân trường yên tĩnh lập tức nhộn nhịp.
Cố Thanh Diệu ra cổng trường gia nhập vào đám người, đi về một hướng.
Đôi mắt to tròn của Chúc Chúc không ngừng nhìn về phía đám đông để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia. Sau khi bé tìm được rồi thì bắt đầu chạy, rời khỏi người anh cả, chạy bước nhỏ đến phía trước lập tức ôm chân một người, mặt nhỏ cọ cọ lên trên.
"Anh ba, Chúc Chúc tìm thấy anh rồi."
Cố Thanh Diệu cúi đầu nhìn em gái đang ôm chân mình, cậu tưởng là bé đáng yêu này lại không tìm thấy mình như lần trước.
Cậu khom người ôm em gái dậy: "Chúc Chúc à, sao lần này có thể tìm thấy anh ba nhanh như vậy?"
"Bởi vì anh ba đẹp, cũng thơm nữa." Chúc Chúc ở trong lòng anh ba, nháy mắt bật cười.
Bé dùng mũi nhỏ của mình ngửi được hương vị quen thuộc, lại gần hơn nữa thì nhìn thấy gương mặt điển trai, xác nhận hai điểm này liền nhanh chóng ôm lấy anh ba.
Cố Thanh Diệu nghe lời của em gái, cảm thấy hơi buồn cười, hài lòng ôm em gái mềm mại, đi về phía anh cả, vừa đi vừa hỏi: "Chúc Chúc ở nhà trẻ thế nào?"
"Vui lắm, những bạn nhỏ ở nhà trẻ đều chơi rất vui."
Cố Thanh Diệu nghe em gái nói, sao nghe vào có cảm giác lạ lạ không thể miêu tả được: "Ừm, Chúc Chúc giỏi quá."
Cố Thanh Diên nhìn hai người đang đi tới, bảo hai người vào xe rồi về nhà.
Ba người lái xe rời đi trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị của những người xung quanh.
Cố Thanh Diên lái xe, nhìn gương chiếu hậu quan sát tình hình hàng ghế sau, nói với em ba đang trêu chọc em gái: "A Diệu, mấy ngày nữa sẽ kiểm tra hàng tháng, em không nên lơ là việc học. Bây giờ em đang ở giai đoạn quan trọng đấy."
"Em biết rồi, anh cả."
Cố Thanh Diệu đáp lời anh cả, động tác chọc cười em gái cũng không ngừng: "Chúc Chúc, lấy được cái này thì cho em."
Chúc Chúc giơ tay nhỏ lên, nhìn cây kẹo mút đã được bóc vỏ trên tay anh ba, đôi mắt to tròn của bé chuyển động theo cây kẹo mút kia.
"Anh ba, anh cho Chúc Chúc đi. Chúc Chúc rất muốn ăn."
Cố Thanh Diệu nhìn em gái làm nũng với mình, cậu rất thích em gái đáng yêu như này, khi cậu cảm thấy đùa đủ rồi, vừa định đưa kẹo mút trong tay cho em gái, thì trên tay bỗng nhiên nặng hơn.
"À, hú."
Chúc Chúc thật sự nhịn không được, há miệng, giơ hai tay, cả người dùng lực nhảy lên, há miệng ngậm cây kẹo mút kia, hai tay bé bám chặt cánh tay anh ba, duy trì tư thế này.
"Hả?!!"
Cố Thanh Diệu nhìn em gái gần như đu cả người trên cánh tay mình, thì ra chỉ cần một cây kẹo mút là câu được bé con đáng yêu này rồi.
Hành động tiếp theo của em gái làm cậu thấy đáng yêu vô cùng, em gái thật sự là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới.
Chúc Chúc thành công ăn được kẹo mút nhưng tư thế này làm bé khó chịu.
Bé ngậm chặt kẹo mút trong miệng, ngẩng đầu lên, gỡ cây kẹo ra khỏi tay của anh ba.
Bé thành công lấy kẹo, ngậm kẹo rồi buông hai tay nhỏ ngồi xuống và cầm que kẹo ăn một cách vui vẻ.
Cố Thanh Diệu nhìn một loạt động tác của em gái, xem ra năng lượng của đồ ăn ngon rất mạnh.
"Chúng ta chuẩn bị xuống xe rồi." Cố Thanh Diên lái xe vào chỗ đậu xe trong nhà, nhắc nhở em ba và em gái nhỏ còn trên xe.
Cố Thanh Diệu xuống xe, dẫn em gái vào nhà, cậu bắt đầu có thói quen ngồi ở phòng khách xem tivi với em gái rồi.
Đồng thời, cậu cũng không quên nhiệm vụ âm thầm quan sát sở thích của em mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");