Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngải Tịch ngã khụy xuống từ vòng tay của Hắc Mộc Thần. Mẹ cô giờ đã không còn sức lực nào nữa mà ngất đi.
" Mẹ, mẹ! ". Ngải Tịch thì thào gọi.
" Bác gái! ". Hắc Mộc Thần cũng hoảng sợ theo Ngải Tịch.
...
3 ngày sau.
Lễ tang ở Ngải gia.
Tất cả các khách mời có giao tình với Ngải Giang Thừa đều đến viếng thăm.
Ai nấy cũng đều lên tiếng chia buồn cùng gia đình Ngải Tịch.
Một lát sau, Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch đang tiếp đón ba mẹ anh.
Bà Simle, mẹ anh cùng với ba anh, Hắc Kiến Phong.
Đứng trước bài vị của Ngải Giang thừa thắp hai nén hương.
Ông Hắc Kiến Phong trước nay luôn được nói là người tốt tính, hiền lương. Còn có giao tình thân thiết với Ngải Giang Thừa. Ông cũng lựa lời an ủi Ngải Tịch.
Duy chỉ có Simle bà cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương hại với Ngải Tịch. Bà là con gái của danh gia vọng tộc, cái nhìn về cô đương nhiên cũng khác người. Bà khác hoàn toàn với chồng mình, người ta nói bà luôn lạnh lùng, tàn nhẫn và có không ít dã tâm.
Trước nay bà không có thiện cảm gì với cô mấy, nên qua vụ việc lần này nếu nói một cách dễ nghe bà chỉ thương hại cô, còn khó nghe thì... là không thèm quan tâm đến dù cô có là người mà con trai bà Hắc Mộc Thần yêu đi chăng nữa.
Từ ngày ba mất đi, Ngải Tịch cô không rơi một giọt nước mắt nào. Chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh quan tài của Ngải Giang Thừa. Sắc mặt trắng bệch không một hột máu, cô như vậy càng khiến Hắc Mộc Thần đau lòng. Cô như vậy càng là một cực hình nặng đối với Hắc Mộc Thần. Thấy cô đau lòng anh còn đau hơn cả cô, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹn, không cách nào thở được.
Nếu như vậy anh thà rằng cô khóc lóc dữ dội hơn, ít ra có thể khiến anh đỡ đau xé ruột gan hơn bây giờ với tình trạng này của Ngải Tịch.
Mà hiện tại cô chỉ im lặng, có lẽ nổi đau quá lớn khiến con người ta chẳng thể nào rơi nước mắt nữa mà chỉ dùng cách im lặng.
Cô cũng thế..
Mẹ cô cũng không khá hơn gì mấy, từ sau lần tỉnh lại ở bệnh viện bà cũng không hề ăn uống gì. Nhưng nhờ có Hắc Mộc Thần lo chu toàn, khuyên nhủ bà nên bà cũng động đũa một ít rồi dừng lại. Bà không có chút tâm trạng nào để nuốt đồ ăn vào bụng.
Lễ tang đã được hoàn thành trong tiếng khóc đau thương của Lâm Cát Tường, cùng với sự im lặng đến rợn người của Ngải Tịch. Khiến cho bầu không khí hôm ấy trở nên u ám và đáng sợ.
...
Đã một tháng trôi qua từ ngày Ngải Giang Thừa mất.
Ngải Thị sắp có nguy cơ phá sản, tất cả mọi việc đều dồn vào đầu Ngải Tịch. Cô phải lo trước lo sau, ngày nào cũng bận đến bù đầu tóc tai. Cô thật sự sắp không trụ vững nổi nữa rồi.
Cũng phải mà, một cô gái 20 tuổi như cô làm sao có thể một thân một mình bươn chải đối với sóng gió lần này cơ chứ?
Nhưng cũng may mẹ cô còn bên cạnh, chỉ tiếc là bà quá thương tâm nên chẳng để ý đến tập đoàn nữa.
Vừa phải làm yên lòng các cổ đông. Vừa cứu vát lấy tình hình ở tập đoàn Ngải Thị.
Trăm ngàn công việc ngày nào cũng chờ lấy cô, có lúc cô thật sự muốn dừng lại lắm rồi. Cô đã không còn sức mạnh để tiếp tục đấu tranh nữa.
Cô gần đây lại chẳng thể nào để tâm đến Hắc Mộc Thần được. Mọi việc đều do một mình cô tự cứu lấy. Thời gian này cô chẳng còn tâm trạng để yêu đương nữa.
Anh thấu hiểu cho cô, nên cũng không trách móc gì cô cả. Chỉ là anh không ở bên cạnh cô thường xuyên nên lòng cũng thấy hiu lạnh đi.
Hắc Mộc Thần cũng chẳng khá hơn Ngải Tịch là bao nhiêu. Mẹ anh luôn hối thúc anh sang Mỹ để du học, phát triển sự nghiệp và đưa Hắc Thị lên tầm cao mới.
Nhưng sao anh lại nỡ bỏ cô mà đi ngay lúc này? Trong khoảng thời gian này anh là người mà cô cần nhất, nếu anh đi rồi ai sẽ ở bên cạnh cô?
Anh không thể bỏ mặc cô được, vì thế mà anh và mẹ đã cãi nhau một trận ầm ĩ chỉ vì chuyện đi du học.
Simle biết không thể khuyên con trai mình, nó trước nay luôn cứng đầu với bà làm sao chịu nghe lời bà đi Mỹ? Bà chỉ còn cách tìm đến Ngải Tịch. Bà muốn con trai mình không thể đứng cùng vơi một cô gái có hoàn cảnh khốn đốn sắp phá sản như Ngải Tịch được.
Lựa chọn con dâu trước nay bà luôn hoàn toàn khắt khe, không đủ tiêu chuẩn, môn đăng hộ đối thì không thể bước chân vào Hắc gia được.
...
Ngải Tịch đang bận bịu giải quyết công việc, tiếng điện thoại reo lên hồi lâu. Cô mới để ý đến mà nhận máy.
" Ngải Tịch phải không? Tôi là Smile ".
Cô bất ngờ vì cuộc gọi này của Smile.
" Vâng, cháu đây. Bác có chuyện gì ạ? ".
" Có thời gian không? Tôi muốn gặp cô ".
" Gặp cháu? ".
" Đúng, nói về con trai tôi Mộc Thần, cũng chính là bạn trai của cô...". Simle lạnh lùng nói.
Có lẽ cô không thể nào biết được sau khi nói câu đó bên môi bà nở nụ cười nham hiểm, lóe lên tia độc ác cùng với tàn nhẫn như lời người ta đồn thổi...