Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngu Thư Hân trở về phòng nằm ở trên giường nghỉ ngơi đang buồn ngủ thì lại nghe được ngoài cửa có động tĩnh, nàng đứng dậy ôm áo ngủ đi đến phòng vệ sinh rửa mặt. Vừa bước ra đã nhìn thấy Triệu Tiểu Đường đang ngồi trên ghế sofa làm việc, toàn bộ phòng khách yên lặng chỉ có âm thanh gõ bàn phím. Ngu Thư Hân bỗng ngây người đứng yên ngày trước hầu như đều là một mình nàng sinh hoạt trong căn hộ, sau đó nàng cùng An Kỳ ở cùng một chỗ nhưng không thường thường chạm mặt so với trước đây sinh hoạt không khác biệt.
Ngu Thư Hân đều sắp đã quên cùng người khác ở cùng một chỗ là cảm giác gì, ánh đèn ấm áp tỏa ra khắp căn phòng rơi trên lưng người kia, âm thanh bàn phím tí tí tách tách đặc biệt lanh lảnh, hình ảnh trước mắt càng có mấy phần ấm áp khiến Thư Hân có cảm giác an toàn.
Triệu Tiểu Đường phát hiện phía sau có người cô quay đầu lại xem nhìn thấy Ngu Thư Hân đứng cạnh phòng vệ sinh cô hỏi: "Em xong rồi sao?"
Ngu Thư Hân hoàn hồn: "Ừm, đã xong."
Triệu Tiểu Đường đứng lên hướng về phía phòng vệ sinh bên này đi tới, Ngu Thư Hân nhìn thấy cô đi đến bèn nghiêng người sang một bên. Triệu Tiểu Đường lại không tiến vào phòng vệ sinh trái lại đứng trước mặt nàng ánh mắt nghiêm túc. Ngu Thư Hân đoán không ra cô muốn làm gì hơi lui về phía sau nửa bước, Triệu Tiểu Đường thấp giọng nói: "Đợi lát nữa."
Ngu Thư Hân thân thể dừng lại, Triệu Tiểu Đường ngón tay đặt ở trên mí mắt nàng lòng bàn tay ấm áp dán vào da thịt Ngu Thư Hân. Cô còn từ từ tới gần mặt nàng mang theo hô hấp chạm vào trên má nàng, Ngu Thư Hân xiết chặt khăn mặt ấm ức hỏi: "Làm sao?"
Triệu Tiểu Đường đem chiếc lông mi rụng cầm trên tay đưa cho Ngu Thư Hân xem, nàng thở một hơi: "Cảm ơn."
Không đợi Triệu Tiểu Đường có phản ứng nàng liền xoay người về phòng đóng cửa lại. Ngu Thư Hân ngồi ở trước bàn trang điểm trong gương phản chiếu hình ảnh của mình mặc áo ngủ bằng bông, mái tóc ướt nhỏ nước lấm tấm xuống khăn mặt vắt trên cổ, da dẻ trắng sáng, nàng nghĩ đến hành động vừa rồi của cô. Lòng bàn tay Triệu Tiểu Đường so với lòng bàn tay nàng độ ấm không giống, Ngu Thư Hân nắm bàn tay lại cảm nhận đầu ngón tay lạnh thấu xương.
"Tôi hi vọng chính mình có thể làm một bác sĩ."
"Tôi hi vọng có thể trị hết tổn thương trong lòng em, sau này em là có thể không cần đau như vậy nữa."
Ngu Thư Hân bởi vì câu nói này trong lòng rối loạn, nàng thổi khô tóc ướt ôm điện thoại nằm ở trên giường. Quảng cáo sau khi ra mắt đem lại hiệu quả vô cùng tốt, quản lý Lisa nói gần nhất có rất nhiều nhãn hàng gọi điện đến mời quay quảng cáo cho sản phẩm của họ còn có một đại ngôn của công ty mỹ phẩm mời Ngu Thư Hân. Có điều tất cả đều bị Lisa từ chối, nàng chỉ cần nhận nhiệm vụ chính là quay cho tốt bộ phim của Trương đạo diễn còn những cái khác đều rời lại.
Tuy rằng đáng tiếc nhưng là hai người đều không dám mạo hiểm, Ngu Thư Hân ngắm vài lần động tĩnh trên mạng sau đó để điện thoại xuống hai tay vuốt nhẹ bụng dưới có chút nhô ra, nghiêng đầu ngủ say.
Khí trời đột nhiên trở lạnh cơn gió bên ngoài gào thét cành cây nện ở trên tấm cửa kính đùng đùng, Ngu Thư Hân trong giấc mộng nghe được tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt tiếng vang lên tựa hồ có vật cứng ma sát vào tấm kính phối hợp với ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét đặc biệt chói tai. Ngu Thư Hân đang ngủ trở mình nghi hoặc mở mắt ra, gió thổi cành cây nện ở trên tấm thủy tinh phát ra âm thanh như cũ thế nhưng không có tiếng ma sát trên tấm kính chói tai như kia, nàng nhất thời không biết là mình có phải ngủ mê đến mức hồ đồ rồi không.
Rèm cửa sổ kéo kín lại Ngu Thư Hân ở trên giường lăn qua lộn lại sau đó bước xuống giường, nàng đứng bên cửa sổ nhìn tấm rèm mấy giây sau đó vẫn là quyết định kéo màn cửa sổ ra. Bên ngoài đen kịt một màu, cành cây bị gió thổi loạng choà loạng choạng có mấy cành cây đánh vào trên tấm kính ngay ở trước mặt nàng. Ngu Thư Hân phóng tầm mắt nhìn cảnh bên ngoài nhìn thấy cách đó không xa hồ bơi như cũ sóng nước dập dờn tất cả cảnh vật trước lúc nàng đi ngủ không khác biệt, Thư Hân khép lại rèm cửa sổ tiếp tục lên giường nghỉ ngơi.
Ngoài cửa sổ, một bóng người màu đen lấp mình vào bên trong thân cây to lớn rất nhanh biến mất không còn tăm hơi.
Ngày kế tiếp khí trời khá tốt nhiệt độ vừa đủ, sáng sớm tỉnh lại Ngu Thư Hân rửa mặt xong xuôi như thường lệ ở cửa nhận được một cái ôm chào buổi sáng so với sự kinh ngạc của ngày hôm qua ngày hôm nay nàng đã bình tĩnh hơn nhiều. Mặc kệ Triệu Tiểu Đường là có ý gì nàng đều muốn xem, hơn 8 giờ mọi người tập hợp ở phòng ăn.
Sáng nay cùng ngày hôm qua không giống nhau, không có yêu cầu khách mời chương trình tự làm bữa sáng cho đối phương cùng đội. Tổ chương trình đã sớm chuẩn bị đồ ăn, Triệu Hy có một yêu cầu chính là đút cho người bên cạnh mình ăn bữa sáng. Trước mặt Ngu Thư Hân là một đĩa bánh bao, hai bát cháo còn có chút đồ ăn sáng khác, Thư Hân thấy lại bắt đầu ghi hình liền đưa tay cầm lấy cái thìa. Tiểu Đường nắm lấy cổ tay nàng nói rằng: "Tôi đút cho em."
Ngu Thư Hân không có phản đối, nàng thu về tay Tiểu Đường dùng cái thìa xúc một ít cháo nhẹ nhàng thổi nguội cô đưa đến trước mặt Ngu Thư Hân vừa hay nhìn thấy hàng lông mi của nàng vừa dày lại cong. Thư Hân hôm nay đánh phấn mắt rất phù hợp với kiểu trang điểm này trông nàng vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Triệu Tiểu Đường đưa thìa cháo đến bên miệng Thư Hân cô khẽ nở nụ cười, camera đối diện quay đến Ngu Thư Hân cũng ngại ngùng cười hai người lại như cặp tình nhân đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt bầu không bỗng chốc trở nên ám muội tình tứ.
Triệu Hy cố ý cho hai người thêm mấy cái camera quay lại.
Ăn xong bữa sáng mọi người liền lên xe, ngày hôm nay sẽ không có trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạo hiểm giống hôm qua nên nay thư thái hơn rất nhiều. Bên chương trình tổ chức du ngoạn cổ thành chỉ là cũng không phải đơn thuần dạo chơi ngắm cảnh, phía chương trình còn phát mỗi đội tờ giấy nhiệm vụ mỗi khách mời ở trong khoảng thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ thì coi như qua ải. Trừng phạt ngày hôm nay có quan hệ đến việc ăn uống còn đặc biệt pha chế ra nước ô mai và đùi gà sốt cay cấp 10 chờ đợi đội thua cuộc đến nếm thử. Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường nhận lấy nhiệm vụ là làm kẹo đường nghệ thuật khắc họa ra chân dung đối phương, Ngu Thư Hân quay đầu cùng Triệu Tiểu Đường nói: "Đường có biết làm không ?"
( thử thách của chương trình nè(^o^)
Triệu Tiểu Đường sắc mặt hơi trầm xuống.
Cô làm sao biết làm kẹo ah, lại còn là kẹo đường tạo ra hình một đồ vật hay con vật nào.
Đừng nói là chế biến đường thành kẹo chính là kẹo đường này ra làm sao Tiểu Đường cũng chưa từng thấy. Nhưng cô có thể học, Tiểu Đường đối với Thư Hân nói: "Trước tiên đi xem thử."
Ngu Thư Hân gật đầu, hai người rời khỏi đội ngũ dựa theo chỉ dẫn của nhiệm vụ hai người đi vào trong, ở trên đường phố nhìn xung quanh cô và nàng bắt gặp một lão sư phụ già chuyên chế tác kẹo đường. Ông ấy trông rất lớn tuổi, tóc hoa râm, đang cùng người bên cạnh trò chuyện cười lên trông rất phúc hậu. Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường hai người nhìn nhau sau đó cùng tiến về chỗ của ông lão. Bước đầu tiên trong nhiệm vụ vô cùng thuận lợi, phần còn lại thì còn phải phụ thuộc vào hai người.
Lão nhân gia sau khi cùng hai người trao đổi ông cười nói: "Làm cái này a quan trọng nhất chính là họa chi tiết cho kẹo, hai người các cô không bằng trước tiên đơn giản thử làm ra một cái hình thù gì đó dễ nhất để ta nhìn xem?"
Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường căn bản chưa từng làm chuyện này đừng nói là đơn giản chính là viết con số còn không đều tay đâu, một mực vẫn chưa xứng để lão nhân gia nhận học trò. Hai người chậm rãi tìm tòi, Ngu Thư Hân vẽ ra một con thỏ không ra ngô ra khoai, nàng đợi đường nguội đi cầm thành phẩm lên nhìn về phía Triệu Tiểu Đường nói: "Như này có giống không?"
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn biết rõ không giống nhưng nhìn gương mặt mong chờ khen thưởng của Ngu Thư Hân cô nét mặt liền tươi cười mím môi, gật đầu: "Cực kỳ giống."
Ngữ khí sủng nịch, ánh mắt ôn hòa, Ngu Thư Hân hướng về cô nở nụ cười: "Đường vẽ cái gì?"
Triệu Tiểu Đường một tay sờ sờ chóp mũi, Ngu Thư Hân đi qua nhìn xem thấy trước mặt Tiểu Đường trên mảnh giấy dùng đường vẽ hình động vật 4 chân, nàng hồ nghi nói: "Thỏ?"
Triệu Tiểu Đường lắc đầu: "Không phải."
Ngu Thư Hân trầm ngâm vài giây: "Con mèo?"
Triệu Tiểu Đường lần thứ hai lắc đầu: "Cũng không phải."
Ngu Thư Hân không nghĩ ra được, nàng nhíu mày nói: "Đó là cái gì?"
Triệu Tiểu Đường ho nhẹ một tiếng: "Con chuột."
Ngu Thư Hân phốc một tiếng nở nụ cười, camera đối diện thu hết cảnh vừa rồi lại còn đem 'Con chuột' khổng lồ của Triệu Tiểu Đường phóng to thu lại rõ ràng chi tiết. Trên tay Tiểu Đường còn đang nắm cái muôi nghiêng đầu nhìn lại tác phẩm của mình, Ngu Thư Hân vừa vặn dựa vào người cô rất gần nghiêng mặt cười lên, đuôi lông mày nhuộm màu vui vẻ, khóe mắt cũng lộ ra nét cao hứng. Triệu Tiểu Đường vén mấy sợi tóc xòa xuống trước mặt qua sau tai lộ ra cần cổ trắng nõn cùng lỗ tai xinh đẹp. Vành tai lộ ra ngoài không khí bị ánh mặt trời bao phủ gần như trong suốt, Thư Hân nhất thời xem đến nhập thần nhìn không dời mắt.
"Triệu tổng?" Thư Hân nhắc cô: "Làm nguyên liệu đi."
Triệu Tiểu Đường khẽ nhếch lông mày, cô đem cái muôi thả xuống lấy túi đường bên cạnh đổ một ít vào trong xoong đun nóng chảy. Hai người làm ra sản phẩm như này bảo đảm bán không được chỉ có thể báo hỏng. Ngu Thư Hân làm ra kẹo đường hình con thỏ kia đã được đặt trong hộp đựng kẹo đường chế tác hỏng, Triệu Tiểu Đường xem trên tay mình thành phẩm được bán hỏi: "Có muốn hay không nếm thử?"
Ngu Thư Hân đang cúi đầu nghiêm túc họa cái khác, nàng không ngẩng đầu: "Cái gì?"
Triệu Tiểu Đường lấy một kẹo đường khác mà mình vừa làm ra vòng tay từ phía sau qua người nàng đút kẹo cho Thư Hân.
"Nếm thử đi! "
Ngu Thư Hân bàn tay đang làm việc dừng lại nghiêng đầu nhìn cô, Triệu Tiểu Đường vừa vặn cười với nàng biểu cảm ôn hòa trong mắt chứa đựng sự chờ mong. Ngu Thư Hân chớp mắt mấy cái rồi mở miệng cắn vào một miếng, cảm giác ngọt ngào ngập tràn khoang miệng chạy dọc đến mang tai. Lão nhân gia vẫn không yên tâm về hai người nên ông phụ trách nấu nước đường cho hai người, lửa nhỏ đều đặn không khiến đường bị cháy khét ăn lên còn có vị ngọt của đường kèm hương vị như trà sữa.
Để mà bình tĩnh xem xét thì món kẹo này ăn rất ngon tuy rằng cùng Triệu Tiểu Đường tay nghề cũng không có bất cứ quan hệ gì. Ngu Thư Hân trên mặt lộ ra cảm giác thảo mãn thích ý, nàng vừa rồi chính mình cũng mới vừa làm ra được kẹo đường tương đối tốt, Thư Hân cũng học theo cô lấy kẹo mình vừa làm đưa đến bên môi Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường nhìn kẹo đường trước mặt cúi đầu cắn một miếng đầu lưỡi cô còn lơ đãng đụng tới lòng bàn tay Thư Hân, Ngu Thư Hân vẻ mặt cứng lại.
Đến buổi trưa hai người đều không hoàn thành một sản phẩm chỉnh chu nào cả, khoảng cách đến thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn lại 3 giờ. Ngu Thư Hân có chút nóng nảy, thời điểm ăn cơm trưa nàng nói rằng: "Buổi chiều chị ngồi bên kia đừng nhúc nhích, em họa Đường trước thử xem có được không."
"Vậy cũng không được, em họa được còn tôi họa không ra."
Cái này không thuộc về phạm vi thiên phú của Tiểu Đường còn Ngu Thư Hân nàng miễn cưỡng họa động vật nhỏ thì còn giống, họa lên chân dung thì liền không xong rồi. Gương mặt đó rõ ràng trong tưởng tượng của Ngu Thư Hân ngũ quan đoan chính đến trong tay nàng liền biến thành méo mó mập mạp như tiểu hài tử, Ngu Thư Hân thở dài: "Quá khó khăn."
Xác thực khó, Triệu Tiểu Đường cũng không có tư cách gì an ủi nàng hai người vội vã ăn cơm trưa xong lại bắt đầu đi luyện tập mãi đến tận chừng 2 giờ các nàng mới miễn cưỡng họa ra lẫn nhau. Ngu Thư Hân cái kia còn có thể nhận ra là người, Triệu Tiểu Đường cái kia hoàn toàn không nhìn ra là cái gì, cô giơ thành phẩm đối với Ngu Thư Hân nói: " Cái này có được không?"
Ngu Thư Hân nhìn cô cái này rõ ràng là sản phẩm thất bại lắc đầu một cái, Triệu Tiểu Đường mím môi vẻ mặt có chút không tự nhiên. Ngu Thư Hân nhìn về phía cô trong ký ức Triệu Tiểu Đường trước sau là một người hăng hái nhiệt huyết, bày mưu nghĩ kế tinh thông. Dẫu có ra sao thì Triệu Tiểu Đường vẫn là một người tài sắc vẹn toàn dù cho là ngày hôm qua hai người không có đồng nào trong túi để làm nhiệm vụ cô cũng có thể bình tĩnh cùng lão bản nói chuyện làm ăn. Nhưng trước mặt Ngu Thư Hân so với trong ký ức của nàng hoàn toàn khác nhau, điều này thực sự làm cho Ngu Thư Hân mở mang nhận thức có lẽ trước đấy nàng nhìn thấy Tiểu Đường đều là phiến diện mà hiện tại mới từ từ hoàn chỉnh.
Nhưng Ngu Thư Hân hiện tại sợ nhìn nhất đến chính là một Triệu Tiểu Đường hoàn chỉnh.
"Em đến giúp Đường làm." Ngu Thư Hân mới vừa nói xong Lâm Diệp liền mở miệng: "Không cho phép làm thay!"
Ngu Thư Hân câm nín vài giây, Lâm Diệp tiếp tục nói: "Có thể chỉ dạy cô ấy làm như thế nào."
Còn có thể chỉ dạy sao, lão nhân gia sư phụ già đều đem kỹ xảo nói cho hai người biết hết rồi thực sự không học được cũng là không có cách nào. À nhưng mà cũng đâu có cấm nàng không thể dùng tay cầm lấy tay Tiểu Đường chỉ dạy chứ?
Nửa giờ sau, Ngu Thư Hân nắm tay Triệu Tiểu Đường nắm cái muôi, hai người đồng thời chuyển động trong thìa nước đường chậm rãi chảy ra rơi vào trên giấy trải trên bàn gỗ. Ngu Thư Hân nghiêm túc chăm lo trước mặt dùng nước đường họa ra người, Triệu Tiểu Đường ánh mắt hơi đảo qua nhìn góc nghiêng gương mặt nàng lại gần mình ở một khoảng cách ngắn ngủi. Dưới chóp mũi cô quanh quẩn ngoại trừ hương thơm từ kẹo đường còn có mùi hương trên cơ thể Ngu Thư Hân tâm cô đột nhiên mềm nhũn lại như bị nhúng qua nước đường tràn đầy ngọt ngào.
Hai người không phải là đội cuối cùng, Triệu Thanh Thanh, Tuyết Nhi hai đội bọn họ đều không hoàn thành. Tưởng Ức Nhu là đội giành vị trí thứ nhất, Tiền Thành thứ hai, cô và nàng xếp thứ ba nhận trừng phạt là nước ô mai, một chén lớn nước ô mai đặt ở trước mặt Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường có kèm theo hai cái ống mút. Tổ chương trình cùng mấy vị khách mời khác bắt đầu ồn ào, Hạ Vân cũng vỗ tay cổ vũ: "Uống đi uống đi!"
Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm phần nước ô mai làm cái hít sâu, bên tai Triệu Tiểu Đường lạnh nhạt nói: "Đợi lát nữa em không cần uống thật."
Nàng đưa ánh mắt nhìn lại cô nghe được Triệu Tiểu Đường đè thấp âm thanh: "Tôi uống thay phần của em."
Nước ô mai bên trong đúng là không có thả thêm đồ gia vị lạ nào cũng không tính rất biếи ŧɦái bức người, chỉ có điều nó chua, chua đến nỗi chảy nước mắt. Ngu Thư Hân uống một hớp suýt chút nữa không nhịn được nôn khan, nàng đè xuống thân thể không khỏe ngoan ngoãn nghe lời cô chỉ giả vờ hút vào không uống. Đối diện Triệu Tiểu Đường bị sặc ho khan hai tiếng, Ngu Thư Hân nhìn cô thấy sắc mặt Tiểu Đường hơi trắng, khóe mắt ửng hồng, nàng nhớ tới Tiểu Đường dạ dày vẫn không được tốt, trước đây cũng không thể ăn đồ ăn quá kích thích nhưng hiện tại Tiểu Đường ở đây tiếp bị trừng phạt bởi vì nàng.
Nếu như không phải là bởi vì nàng Triệu Tiểu Đường hiện tại nên ngồi ở trong phòng làm việc hoặc là bay đến trời nam đất bắc tiếp tục làm một Triệu tổng cao cao tại thượng. Cô vốn nên nhận được sự sùng bái ngưỡng mộ của tất cả mọi người nhưng hiện tại Triệu Tiểu Đường bởi vì Ngu Thư Hân mà cam tâm tình nguyện hy sinh. Ngu Thư Hân không có cách nào lừa gạt mình, nàng cũng không muốn lừa dối chính mình, trước đó Thư Hân lầm tưởng là bởi vì có con cô mới vậy. Sau đó biết đầu đuôi câu chuyện Thư Hân có bao nhiêu phủ nhận đi nữa cũng có thể nhận ra được tâm ý của Tiểu Đường nhưng nàng đã không phải như lúc trước khi vừa tới Triệu gia trong mắt chỉ có mỗi Triệu Tiểu Đường. Lúc đó Thư Hân còn chưa chín chắn còn quá lỗ mãng kích động liều lĩnh, thực tế bây giờ Thư Hân không có dũng khí, cũng không dám lại đi tùy hứng. Nếu như Triệu Tiểu Đường chỉ là nhất thời động tâm, cái kia nàng thật sự không dám nghĩ tới sau này chính mình nên làm sao vượt qua.
Có chút cảm tình nhưng không được vượt quá mức cho phép lần nữa, Thư Hân còn có thể làm cho mình buông tay là chỉ khi nào có được lại mất đi đó mới thật sự là sống không bằng chết. Ngu Thư Hân đã trải qua một lần không muốn lại trải qua lần thứ hai, duy trì tốt giới hạn cùng khoảng cách với cô là đủ rồi.
Triệu Tiểu Đường sau khi uống xong thả cái cốc xuống, Triệu Hy hỏi cảm nhận của cô và nàng thì hai người đều biểu hiện ra vẻ mặt không có gì để nói. Còn bên kia đội Tuyết Nhi lại là đang nếm trải đùi gà cay cấp độ 10 biếи ŧɦái, Triệu Tiểu Đường nhân lúc không ai chú ý chạy tới trong phòng vệ sinh ói ra sạch sẽ, Ngu Thư Hân cùng đi theo ở sau lưng cô nhưng không có tiến vào, nàng đứng ở bên ngoài hai tay cuộn lại.
Hai đội thực hiện hình phạt xong buổi ghi hìn ngày hôm nay coi như kết thúc, gameshow có tổng cộng 8 tập, mỗi tập quay trong 3 ngày liên tiếp. Quay xong 3 ngày thì được nghỉ ngơi một ngày, tính ra thời gian ghi hình còn khoảng 1 tháng. Tập 1 sẽ phát sóng sớm nhất trong tháng này, Weibo của chương trình đã sớm thả ra tin tức. 【 Tuần trăng mật 30 ngày 】là gameshow đang được quan tâm nhất hiện nay trong cuộc bỏ phiếu vừa rồi cũng có rất nhiều người qua đường tham gia, fans CP và fans only chỉ đóng góp một phần chủ yếu vẫn puải dựa vào khán giả thuần túy như vậy công tác tuyên truyền vừa đơn giản vừa mang lại hiệu quả cao. Trên đường trở về Ngu Thư Hân nhận được rất nhiều thông báo Weibo, ngày hôm qua ghi hình đã có người chụp hình lại đăng lên mạng hưng phấn kể bản thân lần đầu tiên chứng kiến Triệu tổng bán hàng kiếm tiền còn có Ngu Thư Hân nhìn ngoài đời thật sự xinh đẹp!
Mánh lới này của cô vừa thông minh lại khiến nhiều người khác kinh ngạc, chưa đến 5 phút phía dưới Weibo liền muốn bại liệt: Triệu tổng đầu óc thật sự linh hoạt đến chuyện này cũng có thể nghĩ ra ?
-- ☘️Tôi nếu có một nửa sự thông minh của Triệu tổng liền có thể ôm nữ thần của mình vào lòng rồi.
-- ☘️Tôi muốn Triệu tổng ah... Có cô ấy là không lo về tiền rồi.
-- ☘️Ngu Mỹ Nhân đẹp quá, thật sự đúc từ ngọc, 360 độ không góc chết, tôi hâm mộ Kỷ tổng chết đi được !
-- ☘️A a a a a a a Ngu Mỹ Nhân tự mình làm salad, tôi cũng muốn ăn!
-- ☘️Tuyết Nhi thật đáng yêu A ha ha ha, trước còn tưởng rằng cùng Hứa thần không hợp được đây, không nghĩ tới hai người còn rất xứng đôi, đáng yêu chết rồi!
Mấy bình luận còn lại đa phần đều là bày tỏ cảm xúc, Ngu Thư Hân nhìn mấy blog lên bài tuyên truyền cho chương trình hiệu quả cũng không tệ lắm nàng tiện tay xoay chuyển đọc bài khác, bên cạnh Triệu Tiểu Đường cũng đang dùng điện thoại. Một đám người trên mạng khí thế ngất trời trò chuyện, fans hóng chuyện CP tâm tình vô cùng kích động ☘️: Triệu tổng cùng Thư Hân giá trị nhan sắc thật cao a.
-- ☘️Đúng, tôi nhìn các nàng ghi hình hẹn hò đoạn video kia làm cho mê mẩn !
-- ☘️Đến đến đến, cho các người chia sẻ một đồ tốt 【 Thiểm đồ 】.
Triệu Tiểu Đường ấn vào xem nhìn thấy trong đó là một bức ảnh cô và Thư Hân nằm trên giường ôm ấp nhau nửa kín nửa hở vô cùng mờ âm thân mật, ánh mặt trời từ bên cửa sổ chiếu nghiêng vào trên giường Ngu Thư Hân cánh tay treo trên cổ cô, hai người đang hôn nhau hình ảnh quá kích thích.
Triệu Tiểu Đường nhất thời đã quên đi mọi thứ, bên người Ngu Thư Hân đang nhắm mắt nghỉ ngơi nàng khẽ động khiến cô giật mình lập tức bấm thoát ra ngoài bức hình cũng trôi đi.
Cái này chắc hẳn là lấy từ trong nhóm QQ đem ra ngoài Triệu Tiểu Đường hiện tại đã nhìn rất nhiều hình ảnh tranh vẽ, clip video phim ngắn của cô cùng Ngu Thư Hân rất xuất sắc và sống động. Có lúc nhìn Ngu Thư Hân cô đều sẽ không nhịn được suy nghĩ lung tung, ví dụ như lúc này Ngu Thư Hân đang tựa vào ghế sau xe nghỉ ngơi, cô quay đầu nhìn nàng nghiêng mặt liền nghĩ đến tấm hình khi nãy trong lòng có chút ngứa ngáy, cổ họng khó chịu Tiểu Đường ho nhẹ đè xuống loại cảm giác không thoải mái này.
Đến khu nghỉ dưỡng vừa vặn 6 giờ 30 phút tối, tổ chương trình đã giúp mọi người chuẩn bị cơm tối xong xuôi. Ngu Thư Hân ngủ được một giấc tỉn lại cảm giác tinh thần thoải mái, sau khi xuống xe Triệu Tiểu Đường thấy nàng mới vừa tỉnh ngủ liền nắm tay Thư Hân. Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn cô vài lần không có tránh ra, hai người nắm tay bước xe, phía sau Hứa Giai Kỳ bình tĩnh nhìn hai người nắm tay trầm mặc không nói. Cơm tối mọi người dùng bữa bên đống lửa không phải ăn đồ nướng mà là tiệc đứng, đủ loại thức ăn nước uống hoa quả tự chọn. Ngu Thư Hân bưng chiếc đĩa đi đến bên bày đồ ăn tùy tiện chọn mấy thứ, cách đó không xa có một người đi tới là Hứa Giai Kỳ trên tay cô cũng cầm một chiếc đĩa sứ. Cô cúi đầu một bên chọn đồ ăn một bên đối với Hứa Giai Kỳ nói: "Như thế nào, còn thích ứng sao?"
Hai người từ khi bắt đầu ghi hình cho gamesshow liền không có thời gian giao lưu trò chuyện riêng với nhau nhiều, chương trình quay từ sáng sớm đến tối muộn khi trở về ai nấy đều mệt rã rời rồi làm gì có ai cùng người khác nói chuyện vài câu đâu, Ngu Thư Hân nâng đĩa đồ ăn nói: "Cũng còn tốt, chị thì sao ?"
Hứa Giai Kỳ ngáp một cái: "Tôi vẫn là lần đầu tham gia chương trình như thế này, rất mệt mỏi."
Ngu Thư Hân cười: "Vâng, rất mệt mỏi."
Hứa Giai Kỳ tiếp tục nói: "Đợi lát nữa ăn xong có muốn hay không cùng đi ra ngoài dạo một chút? Tôi nghe Triệu Hy nói phía đằng sau có suối nước nóng có thể đến đó ngâm mình thư giãn."
Ngu Thư Hân theo bản năng ngắm nhìn xuống bụng dưới của mình, nàng gần đây đều mặc những trang phục rộng rãi hiện tại không thấy được nhưng đến lúc mặc áo tắm liền không nhất định, Thư Hân lắc đầu: "Không được, em thấy mệt mỏi muốn trở về nghỉ sớm một chút."
Hứa Giai Kỳ không có miễn cưỡng: "Vậy cũng tốt, về sớm một chút nghỉ ngơi."
Hai người cười cười, Ngu Thư Hân bưng đồ ăn đi tới bên người mọi người ngồi xuống, trên sân cỏ tất cả mọi người ngồi vây chung một chỗ. Cách đó không xa nhân viên chương trình cũng đang cười đùa, bên này Thành Diệc Dung nói rằng: "Nhớ tới chuyện ngày trước không quên được chính là lúc học cấp 3, tôi bị nhóm bạn trong lớp cưỡng chế mặc nữ trang."
Mọi người không nhịn được bật cười, Tưởng Ức Nhu nói: "Có ảnh chụp lại hay không ? Cho chúng ta xem đi."
Thành Diệc Dung liên tục xua tay: "Lịch sử đen, lịch sử đen. "
Cậu ta nói xong đá bên người Hạ Vân: "Đến cậu đó."
Hạ Vân nhún vai: "Tôi không có cái gì để nhớ sâu đậm."
Tiền Thành cười rất gian trá: "Có đúng không, khuya ngày hôm trước người nào đó uống nhiều rồi ôm tôi khóc nói..."
Hạ Vân lập tức bưng miệng Tiền Thành lại, hai người nháo nháo quýnh lộn nhau những người khác cười vang lên, Tiền Thành đầu hàng: "Được được được, cậu không có, cậu không có."
Hạ Vân lúc này mới thả hắn ra, bầu không khí một lần nữa bị dấy lên đến lượt hỏi Triệu Tiểu Đường thì cô còn bận nhớ lại : "Nhớ tới kỉ niệm đáng nhớ nhất à?"
Mọi người tha thiết mong chờ nhìn cô, cuộc sống riêng của một tổng tài là có biết bao nhiêu người đều muốn tìm tòi nghiên cứu, dù cho biết rõ tìm tòi nghiên cứu cũng không có tác dụng gì nhưng trời sinh ra tính nhiều chuyện bát quái. Cho nên bọn họ nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Đường ánh mắt sáng quắc, cô khẽ nhìn đến Ngu Thư Hân đắn đo nói: "Nhớ tới sự việc đáng nhớ nhất chính là trước đây tôi thường thường đọc truyện cho một người bạn nghe trước khi ngủ."
"Ồ --" Trầm bồng du dương một trận nha nha kéo tới, mọi người cười không nói.
"Một người bạn?"
" Trước khi ngủ còn kể truyện ?"
Tưởng Ức Nhu nói: "Tôi nhớ tới thời điểm Triệu tổng ghi hình đã có nói trước đây thường thường cho một người bạn kể chuyện xưa, là người bạn này sao?"
Triệu Tiểu Đường rất phối hợp, cô gật đầu: "Đúng vậy."
Tưởng Ức Nhu bên người Triệu Thanh Thanh đẩy nàng một cái, hai người không hẹn mà cùng nói: "Đó là người Triệu tổng luôn yêu thích sao?"
Bầu không khí đột nhiên sốt sắng lên, mọi người nín hơi, Ngu Thư Hân vẻ mặt như bình thường tựa hồ không có chút nào quan tâm tới mấy chuyện bát quái này nhưng bàn tay Thư Hân lại nắm chặt dĩa ăn, cúi đầu, tim đập nhanh hơn, bên cạnh có người cười yếu ớt nói: "Đúng vậy."
Đúng vậy.
Bàn tay Ngu Thư Hân run lên dĩa ăn suýt chút nữa không có nắm chặt, những người khác cười vang, Tuyết Nhi tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Không nghĩ tới các cô còn có tầng quan hệ này."
Hỏi xong Triệu Tiểu Đường tiếp đến chính là Ngu Thư Hân, nàng nghĩ đến rất lâu lắc đầu tựa hồ không nghĩ ra được, Tưởng Ức Nhu nói: "Thư Hân , tôi nghe nói lúc trước cô không quay phim là bởi vì thân thể không được tốt đúng không?"
Hiện tại không có camera ghi hình lại nên mọi người đều thoải mái nói chuyện phiếm, vừa rồi mấy người Tưởng Ức Nhu cũng tự do thoải mái kể mấy cái hắc liệu ra vì lẽ đó câu hỏi liền không có kiêng kỵ. Ngu Thư Hân nghe được câu hỏi gật gù: "Cũng có thể nói là như vậy, trước đó cơ thể không thoải mái."
Mọi người vẻ mặt lập tức quan tâm đến Thư Hân, Hứa Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng dưới ánh lửa Ngu Thư Hân nghiêng mặt hờ hững, ánh mắt bình tĩnh. Triệu Tiểu Đường cúi đầu nhìn ngọn lửa đang bốc cháy cô nắm chặt đĩa đồ ăn trên tay, khóe mắt hơi đỏ, Triệu Thanh Thanh nói: "Vậy hiện tại cô đã khỏi bệnh chưa?"
Ngu Thư Hân gật đầu cười: "Bệnh nặng khỏi hẳn."
Tưởng Ức Nhu vỗ ngực một cái: "Vậy thì tốt."
Còn lại Hứa Giai Kỳ cùng Tuyết Nhi hai người lại là đối tượng trọng điểm để bái quái, chỉ là Tuyết Nhi nói chuyện rất thẳng thắn gai góc Tưởng Ức Nhu sau khi hỏi được 2 câu liền buông tha cô quay qua đi hỏi Hứa Giai Kỳ. Hứa Giai Kỳ cũng không kém, cô là hồ ly khiến người ta không sờ tới được, kỹ xải nói chuyện lại cao vì lẽ đó hỏi đến cuối cùng Tưởng Ức Nhu đều không nhớ ra được chính mình muốn hỏi gì.
Hơn 9 giờ, cơm tối vẫn chưa kết thúc trên trời bắt đầu có vài gọt nước mưa rơi xuống. Ngu Thư Hân ngẩng đầu nghe có người nói: "Trời mưa sao?"
"Sao trời lại mưa chứ ?"
Triệu Hy nhìn xung quanh một lượt đứng lên đến chỉ đạo nhân viên đem toàn bộ đồ ăn bên ngoài mang vào nhà bếp, cô ấy còn kinh ngạc nói: " Dự báo thời tiết nói gần đây không có mưa a. "
"Dự báo thời tiết nhiều khi cũng có sai lệch."
Ngu Thư Hân cũng đứng lên cùng mọi người phía sau hỗ trợ thu dọn đồ mang vào trong, trời bất ngờ đổ mưa khiến mọi người luống cuống tay chân. Những giọt mưa nặng hạt rất nhanh rơi xuống một trận lớn ồ ạt, Triệu Hy liên hệ phục vụ khu nghỉ dưỡng để bọn họ đưa ô lại đây. Một lúc sau có mấy nhân viên khu nghỉ dưỡng đem cây dù lớn lại đây, ngoại trừ nhiếp ảnh gia cùng camera mấy cái nhân viên khác bên chương trình đều biểu thị mình có thể tự chạy về vừa có thể thuận tiện tắm mưa.
Nơi bọn họ tổ chức ăn tối cách nhà ăn tập thể vài phút đi bộ nhưng khoảng cách từ nhà ăn trở về căn hộ riêng lại khá xa đi bộ cũng đã mất 15 phút, Triệu Hy đem mấy cái ô đưa cho bọn họ hỏi: "Hiện tại ra ngoài mua cho mỗi người một cái ô cũng khá là mất thời gian, hai người dùng chung một ô trở về có được không ?"
Tưởng Ức Nhu mấy người biểu thị không thành vấn đề, Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường trao đổi ánh mắt với nhau cũng gật đầu: "Có thể."
Phát ô cho mọi người xong xuôi, nhân viên tổ chương trình trước tiên xông ra ngoài, những người khác cũng túm năm tụm ba rời đi. Ngu Thư Hân mới ra bên ngoài nhà ăn liền hắt hơi một cái, theo dưới mưa hắt đến nhiệt độ cũng giảm thấp, Triệu Tiểu Đường nhìn nàng chuẩn bị cởϊ áσ khoác Ngu Thư Hân nhìn ra ý đồ của cô liền cự tuyệt nói: "Không cần, em không có lạnh như vậy."
Triệu Tiểu Đường khẽ gật đầu, cô giơ ô nói: "Nếu như cảm thấy lạnh, em liền ôm tôi đi."
Ngu Thư Hân cúi đầu hắng giọng, thân thể hết sức cùng cô tránh ra một điểm khoảng cách, dù lạnh nàng cũng không thể ôm Triệu Tiểu Đường a, bên cạnh còn có người nhìn qua. Triệu Thanh Thanh nói: "Thư Hân, chúng ta đi trước."
"Được." Ngu Thư Hân ngẩng đầu cùng mấy người chào hỏi, bên cạnh người có hai đội khác, nàng cũng nói: "Chúng ta cũng đi nhanh lên."
Ngu Thư Hân nói xong đi về phía trước, Triệu Tiểu Đường chần chờ hai giây vẫn là đến gần bên người nàng đưa tay ôm lấy bả vai Thư Hân đưa nàng hướng về ngực mình gần một chút. Ngu Thư Hân nghiêng đầu liền nhìn thấy ngón tay tinh tế cùng mu bàn tay trắng nõn của cô, có nước mưa rơi ở phía trên như nện ở trong lòng nàng lập tức bắn lên bọt nước.
Trời mưa rất lớn, bùm bùm nện ở trên ô, phía dưới chiếc ô lại như một thế giới nhỏ trong thế giới đó chỉ có cô và nàng, ngẩng đầu nhìn là mênh mông hơi nước, cúi đầu là bóng hình hai người ôm nhau. Đêm nay đèn đường cũng bị làn mưa che bớt đi ánh sáng không còn soi sáng ra đến góc tối tăm cực kỳ. Hai người bước nhanh về căn hộ nhìn nó cách mình một khoảng cách gần Triệu Tiểu Đường nói rằng: "Hân Hân, em có thích trời đổ mưa không ?"
Ngu Thư Hân quay đầu nhìn cô, trước giờ không có phát hiện ra hiện tại mới nhìn thấy Triệu Tiểu Đường nửa người đều ở trong mưa. Một nửa cơ thể tới gần thân thể của nàng là ấm áp, sạch sẽ, mặt khác nửa bên kia nhưng là lạnh lẽo, ẩm ướt, Ngu Thư Hân thẫn thờ nhìn gương mặt cô đáp lại: "Đường vừa hỏi gì?"
Triệu Tiểu Đường nhắc lại câu hỏi: "Em có thích trời đổ mưa sao?"
Ngu Thư Hân dùng tay đem chiếc ô che nghiêng hết về bên mìn đẩy qua cho Tiểu Đường che cho cô sau đó nói: "Không thích nhưng cũng không ghét."
"Tôi trước đây cũng vậy." Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu: "Không thích cũng không ghét nhưng hiện tại tôi mới phát hiện ra tôi rất yêu thích trời đổ mưa, đặc biệt yêu thích."
Bàn tay Tiểu Đường còn rơi vào trên bả vai Thư Hân sức lực không mạnh cũng không nhẹ nhưng nàng lại như như người bị kìm hãm không thể động đậy được. Ngu Thư Hân bước chân cứng ngắc đi về phía trước, hai người giữ im lặng không nói chuyện, đến trước cửa khu nhà ở thì Triệu Tiểu Đường mới lên tiếng: "Hân Hân."
Ngu Thư Hân nặng nề nói: "Hả?"
Triệu Tiểu Đường tay cầm ô hỏi: "Nếu như vào lúc này có người hướng về vợ mới cưới của cô ấy muốn ôm một chút, em nói xem cô ấy có được toại nguyện sao?"
Nước mưa dọc theo sống chiếc ô vuông góc rơi xuống mặt đất, Ngu Thư Hân đối diện đôi mắt chờ mong của Triệu Tiểu Đường nàng có chút không lỡ từ chối thẳng thừng. Ngu Thư Hân đi về phía trước một bước đứng trước mặt Triệu Tiểu Đường cúi đầu đụng vào vai cô, nhấc mắt nói: "Có thể..." sao?
Ngu Thư Hân còn chưa nói hết câu Triệu Tiểu Đường liền đưa tay ôm lấy bả vai nàng, kéo nàng hướng vào trong lòng mình. Ngu Thư Hân bị ôm nhanh đến mức không ứng phó kịp, hai tay nàng buông thõng bên người, nước mưa rơi ở trên mu bàn tay nàng hơi đau, Triệu Tiểu Đường một tay giơ cây dù, một cái tay khác ôm nàng, ôm rất chặt.
Ngu Thư Hân chưa từng cảm nhận qua cái ôm như vậy, dường như muốn hòa tan cơ thể rất đau, đau đến mức Thư Hân có chút muốn khóc, đáy lòng bắt đầu sinh sôi một loại tâm tình khác lạ. Ngu Thư Hân vành mắt ửng đỏ, nàng vừa định đẩy Triệu Tiểu Đường ra cảm giác ở cổ có chút lành lạnh tựa hồ là nước mưa hắt ở phía trên kề sát trên da thịt nàng. Thư Hân nghe được cô nói rằng: "Thư Hân, cái ôm này là chúc mừng em."
Cô nói xong nới lỏng Ngu Thư Hân ra, nàng có chút mơ hồ nhìn cô hỏi: "Chúc mừng em cái gì?"
Dưới cây dù vẻ mặt của Triệu Tiểu Đường có chút không thấy rõ nhưng âm thanh của cô như cũ lành lạnh, câu từ rõ ràng: "Chúc mừng em bệnh nặng khỏi hẳn."
Chúc mừng em bệnh nặng khỏi hẳn, mà tôi sắp bị bệnh đến giai đoạn cuối.
🐧🐧🐧🐧🐧🐧🐧🐧
Triệu Lưu Manh: Tôi hiện tại đặc biệt yêu thích trời đổ mưa.
Ngu Thư Hân : Tại sao?
Triệu Lưu Manh: Trời đổ mưa liền không cần ra khỏi cửa, có thể cùng nhau ở nhà làm tất cả chuyện muốn làm.
Ngu Thư Hân : ...