Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì Hạ Du Du nói câu đấy với Kỷ Hạ, Phó Ninh Tất rất tức giận, quyết định sẽ không đưa sữa cho cô nàng nữa, Hồ Minh Thịnh cũng không được.
“Đồ keo kiệt, tôi tự mua là được.” Hạ Du Du khịt mũi.
Hồ Minh Thịnh mơ màng nhìn Phó Ninh Tất, cậu ta có làm gì đâu huhu?
Kỷ Hạ nhìn ba người ầm ĩ với nhau, cô bật cười nhìn Phó Ninh Tất: “Sao cậu ấu trĩ thế?”
Phó Ninh Tất kiêu căng, hếch cằm: “Hứ, tôi vui là được.”
Kỷ Hạ thấy vậy, bất lực lắc đầu.
Mấy ngày nữa sẽ đến đại hội thể thao, học sinh tham gia đều ra sân thể dục luyện tập, tuy hơi gấp nhưng không gì không thể làm được.
Thầy chủ nhiệm cũng nhắm mắt cho qua, chỉ dặn học sinh phải chú ý an toàn, giờ tự học buổi tối biến thành thời gian tập luyện, buổi tối ăn ở căn tin.
Kỷ Hạ không được yên tĩnh ăn cơm nữa, cô được trời xanh ưu ái, tặng cho hẳn 3 người ồn ào ầm ĩ suốt ngày lải nhải bên cạnh.
“Hồ Minh Thịnh, hôm nay tôi thấy cậu nhảy xa suýt nữa cắm đầu xuống đất, thế mà gọi là nhảy xa hả?” Hạ Du Du ghét bỏ nói.
Hồ Minh Thịnh lúng túng, hậm hực đáp: “Cậu thì biết cái gì, đấy là tôi quá gắng sức nên mới sơ suất tí thôi, là sơ suất đấy! Cậu hiểu không?”
“Ồ.” Hạ Du Du không tin.
Phó Ninh bật cười, Hồ Minh Thịnh y như con gà mờ.
“Cậu cười gì?” Hồ Minh Thịnh tức giận nhìn cậu, “Cậu thì giỏi gớm, tưởng chân dài là nhảy cao được à, không những nhảy không qua còn bị đụng vào đũng quần nữa chứ.”
Phó Ninh Tất vội vàng nhìn Kỷ Hạ, tai cậu đỏ bừng lườm Hồ Minh Thinh, “Đụng vào đũng quần cái gì, nói vớ vẩn.”
“Tôi có thể chứng minh này, tôi thấy hết đấy.” Hạ Du Du không do dự nói.
Hồ Minh Thịnh liếc nhìn Hạ Du Du, “Ha, đừng tưởng tôi không biết lúc chạy tiếp sức ai là người ném dùi cui đi nhé.” Nào lại đây, làm tổn thương nhau nữa đi, xem ai sợ ai?
Kỷ Hạ ngồi cạnh nghe 3 người cãi cọ, cô còn chờ mong nay lại thấy lo lắng hơn cả, không thể trông chờ gì vào 3 người này được mà.
Trong lúc Phó Ninh Tất, Hồ Minh Thịnh và Hạ Du Du đang trong trận chiến không hồi kết, Kỷ Hạ ăn xong miếng cơm cuối cùng, cô đặt đũa xuống khay cơm. Vì khay cơm được làm bằng sắt, một tiếng “keng” vang lên.
Ba người kia lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Kỷ Hạ như trẻ con làm sai chuyện.
Gương mặt Kỷ Hạ không chút gợn sóng, lẳng lặng nói: “Tôi ăn xong rồi, đi về lớp trước đây, các cậu cứ đi luyện tập đi.”
Phó Ninh Tất trông theo bóng dáng cô rời đi, vừa nãy hai người nói chuyện với nhau được vài câu, vì mải cãi nhau nên cậu mới ăn được 2 miếng.
“Tất cả là tại các cậu.” Phó Ninh Tất trách mắng, không biết vừa nãy Kỷ Hạ nghe thấy có suy nghĩ linh tinh hay không?
Hạ Du Du và Hồ Minh Thịnh biết mình đuối lý, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.
***
Ngày đầu tiên diễn ra đại hội thể thao, buổi sáng có buổi sinh hoạt lớp, thầy giáo dặn dò vài chuyện rồi lớp trưởng phân phát đồ cổ vũ cho mọi người.
Lớp phó môn Thể dục chia người cầm nước và khăn lông tới sân thể dục. Phó Ninh Tất ôm 2 thùng nước lọc đi xuống lầu, Kỷ Hạ cau mày chạy theo sau.
Vốn dĩ cô định cầm nhưng Phó Ninh Tất lại giành lấy, 2 thùng nước khá nặng, Kỷ Hạ vội vàng nói: “Phó Ninh Tất, hôm nay cậu thi đấu đó, hay là cậu để đấy đi, đừng để bị thương.”
“Không sao, cái này cũng không nặng, tôi bê được mà.” Phó Ninh Tất híp mắt cười, cậu phải ra dáng nam tử hán trước mặt Kỷ Hạ, đây chính là thời cơ tốt nhất.
Kỷ Hạ không lay chuyển được Phó Ninh Tất, cô đành đi sau cậu, Phó Ninh Tất thấy xung quanh không có ai, còn định nói chuyện với Kỷ Hạ nhưng hai người đã đi đến sân thể dục rồi.
Cậu bực bội nhìn cô, đôi mắt buồn rầu ủ rũ như đang lên án điều gì.
Kỷ Hạ nghiêng đầu, cô ngẫm nghĩ một lát nhưng không hiểu Phó Ninh Tất bị làm sao.
“Kỷ Hạ, hay là cậu viết bản thảo cổ vũ đi.” Một bạn nữ hỏi.---Đọc FULL tại mTruyen.net ---
Kỷ Hạ nhìn mấy bạn ngồi ở bàn, lắc đầu từ chối: “Không được đâu, tớ phải đi cầm đồ hộ Hạ Du Du, phải đi theo cậu ấy, cậu giao chuyện này cho bạn khác đi.”
Cô bạn hơi thất vọng nhưng nhanh chóng bình thường lại, “Được rồi, để tớ nói với các cậu ấy.”
Phó Ninh Tất cầm chai nước lọc, thấy Kỷ Hạ tới bên cạnh cậu, hỏi: “Sao cậu lại từ chối, viết bản thảo thì chỉ cần ngồi đó thôi, không phải chạy ngược chạy xuôi, không phải đi cổ vũ, không cần phải đi khắp sân thể dục.”
“Tôi là người của ban hậu cần, không nên gánh cả 2 việc.” Kỷ Hạ ngẩng đầu, cô khẽ cười, “Không phải cậu muốn tôi giúp cậu sao?”
“Gì cơ? Phó Ninh Tất đang uống nước, cậu ngây người vài giây rồi bị sặc, “Khụ khụ… Cậu nói lại lần nữa đi…”
“Là cầm áo mang nước giúp cậu đấy.” Kỷ Hạ cong môi cười.
Phó Ninh Tất lúc này mới ngừng ho khan, cậu nghi hoặc nhìn cô, “Cậu là Kỷ Hạ đúng không?”
“Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ giúp Hồ Minh Thịnh.” Đáy mắt Kỷ Hạ còn vương ý cười.
Phó Ninh Tất gật đầu lia lịa, “Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi.”
“Vậy được, tí nữa cậu thông báo lịch thi đấu cho tôi nhé.” Kỷ Hạ mong thời gian thi đấu của Phó Ninh Tất sẽ không trùng với Hạ Du Du, nếu không cô chỉ đành chọn Hạ Du Du, bỏ Phó Ninh Tất.
Phó Ninh Tất cười ngây ngô, may mà cậu không biết suy nghĩ của Kỷ Hạ, nếu không chắc tức hộc máu.
“Phó Ninh Tất, cậu có thiếu hậu cần không? Hay để tớ cầm quần áo hộ cậu nhé.” Có cô bạn cùng lớp hỏi.
“Phó Ninh Tất, tớ có thể cầm nước giúp cậu!”
“Phó Ninh Tất, tớ cũng có thể giúp cậu!”---Đọc FULL tại mTruyen.net ---
“……”
Mấy bạn nữ nhao nhao tiến cử bản thân, không để tâm đến sắc mặt khó coi của Phó Ninh Tất.
“Tôi có người giúp rồi.” Cậu hắng giọng đè tiếng nói của mấy cô bạn kia xuống.
“Ai thế?”
Phó Ninh Tất lùi về sau một bước, chỉ vào Kỷ Hạ đứng cạnh mình, “Bạn cùng bàn của tôi – Kỷ Hạ.”
Kỷ Hạ mỉm cười, không nói gì nghĩa là đồng ý rồi.
Thấy Kỷ Hạ là hậu cần của Phó Ninh Tất, mấy cô bạn không khỏi thất vọng, vì bọn họ không thể nào tranh với Kỷ Hạ được.
Bọn họ vừa rời đi, Phó Ninh Tất cảm giác mình như được sống lại, vỗ ngực nói: “Thật đáng sợ.”
Kỷ Hạ còn định gật đầu thì nghe Phó Ninh Tất nói tiếp, “Gương mặt này của tôi nên giấu ở trong nhà, không thì chính là hồng nhan họa thủy.”
Kỷ Hạ: “……”
“Thấy tôi thế nào, sao cậu lại nhìn tôi như thế?” Phó Ninh Tất hỏi.
Kỷ Hạ lạnh nhạt trả lời: “Tôi đang suy xét có nên làm hậu cần cho Hồ Minh Thịnh hay không?”
“Ầy đừng mà!” Phó Ninh Tất vội vàng đáp.
***
Sáng nay Phó Ninh Tất không thi đấu hạng mục nào, nhưng Hạ Du Du thi chạy 200m, Kỷ Hạ cầm áo khoác và chai nước chờ cô nàng ở vị trí về đích.
Tiếng súng vang lên, học sinh tham gia đều lao khỏi vạch xuất phát, Hạ Du Du chạy hàng thứ 3, cô nàng chạy rất nhanh, chỉ mất vài giây đã cách xa các bạn đội khác.
Tiếng hò reo xung quanh vang lên cùng tiếng súng, toàn bộ khu vực chạy 200m như được bao phủ bởi tiếng cổ vũ đinh tai nhức óc. Kỷ Hạ đứng phía vạch đích cũng bị bị lây nhiễm, cô cổ vũ cùng với các bạn khác.
Các vận động viên chuẩn bị lao về phía đích, dây căng màu đỏ đã sẵn sàng, Hạ Du Du vẫn giữ vị trí đầu tiên, cô nàng chạy tới vạch đích, ẵm vị trí nhất bảng của vòng loại.
Kỷ Hạ vui mừng chạy tới đỡ Hạ Du Du, vặn nắp chai nước chô cô nàng, “Du Du, cậu chạy nhanh quá.”
Gương mặt Hạ Du Du đỏ bừng, nhưng tâm trạng vẫn rất tỉnh táo, cô nàng uống một ít nước rồi đưa cho Kỷ Hạ, “Tớ đi hỏi thầy xem thời gian thế nào, cậu đứng đây chờ tớ nhé.”
Kỷ Hạ đứng một chỗ, âm thanh thông báo trong trường vang lên, Hạ Du Du lớp cô về đích đầu tiên, tốc độ chạy rất nhanh, có lẽ đã được chuẩn bị tốt.
Kỷ Hạ dìu Hạ Du Du tới khu vực nghỉ ngơi, bạn học đều nhường chỗ cho cô nàng, còn đưa cho trái cây và đồ ăn vặt, được đối đãi vôi cùng hậu hĩnh.
Hạ Du Du nghỉ một lúc mới thấy khỏe lại, cô nàng than thở, “Hôm nay mọi người hào phóng quá.”
Có bạn ngồi cạnh bật cười, Hạ Du Du giành được vinh dự đầu tiên cho lớp, đương nhiên sẽ được đối xử cực kỳ tốt rồi.
“Hạ Du Du, nếu vòng chung kết ngày mai được vào top 3, nhất định cậu sẽ được đãi ngộ tốt hơn.” Bạn nào đó nói.
“Vừa nãy tớ thấy thành tích của các nhóm thi rồi, thành tích của Du Du đứng thứ 2, nếu vẫn duy trì được tốc độ này thì sẽ hành được huy chương bạc thôi.” Bạn khác lại bảo.
Nhìn Hạ Du Du ngượng cười, Kỷ Hạ vội vàng nói: “Đừng tạo áp lực cho mình, cứ cố gắng hết mình là được.”
Mấy bạn khác cũng bảo thế, nếu áp lực lớn quá sợ rằng sẽ bị phản tác dụng.
Cả buổi sáng, Kỷ Hạ ở cạnh Hạ Du Du, buổi chiều Phó Ninh Tất bảo cậu sẽ thi nhảy cao, bảo cô qua đó.
Kỷ Hạ không do dự, cô đồng ý ngay.
Khu vực nhảy cao và nhảy xa rất gần nhưng người vây quanh lại cách xa ngàn dặm. Bên chỗ nhảy cao có rất nhiều bạn nữ đứng xung quanh, chật kín người không có chỗ hở, mà bên nhảy xa chỉ có một vài người, lại còn toàn là nam.
Kỷ Hạ đi tới nơi, thấy không khí hai bên khác hẳn nhau, cô không khỏi giật giật khóe miệng.
Bất hạnh là, Hồ Minh Thịnh tham gia thi nhảy xa, cậu ta nhìn thấy cô đi ngang qua như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Kỷ Hạ, cậu có ở lại đây không?”
Vẻ mặt đáng thương của Hồ Minh Thịnh nhìn Kỷ Hạ, nhưng cô tàn nhẫn nói: “Hồ Minh Thịnh, cậu cố lên nhé, tôi ở trong lòng nhất định sẽ cổ vũ cậu.”
Kỷ Hạ nói xong thì kiên định rời đi, để lại Hồ Minh Thịnh đứng như hòn vọng phu trông theo hình bóng cô.
—