Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không phải tự dưng Phó Ninh Tất lại tự tin tới thế, cậu đọc bài rất lưu loát, nói nội dung cũng mạch lạc rõ ràng.
Ánh mắt Kỷ Hạ lóe sáng, cô hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.
“Bài đầu tiên không sai chỗ nào đúng không?” Phó Ninh Tất kiêu ngạo hỏi cô, nói về một màn vừa nãy, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: hoàn hảo.
Kỷ Hạ lạnh lùng nói, “Bài thứ 2.”
Phó Ninh Tất thấy dáng vẻ thờ ơ của cô, cậu bĩu môi, lại đọc bài thứ hai. Cậu nói không ngừng nghỉ, đọc tiếp bài thứ 3.
Tới bài cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, đây là bài khó nhất, lại lằng nhằng phức tạp, tối qua đã học rồi, khó khăn lắm mới thuộc được.
Phó Ninh Tất nhớ lại, hơi bất an rồi bắt đầu đọc, trừ mấy chỗ bị vấp ra thì nhìn tổng thể cũng được.
Cậu nhìn Kỷ Hạ, sợ mình nói sai, nhưng gương mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ, không biết cô thấy thế nào.
Cuối cùng cũng xong, Phó Ninh Tất thở phào, xem ra nhiệm vụ này hoàn thành rồi.
“Thế nào?” Phó Ninh Tất cẩn trọng hơi.
Kỷ Hạ đặt sách xuống bàn, chỉ tay vào rồi nói, “Cậu nói sai một chữ rồi.”
Tim cậu như muốn rớt ra ngoài, căng thẳng nhìn cô, “Có phải cậu nghe nhầm không?”
“Cậu thấy tôi sẽ nghe nhầm à?” Kỷ Hạ nhướng mày nhìn Phó Ninh Tất.
Thể loại bài này không thông dụng lắm, mà chỉ có một ngày để học, Phó Ninh Tất học thuộc được cả 4 bài đã là tốt rồi, nên khen ngợi.
Cậu im lặng, một lát sau mới nói: “Chỉ sai một chữ thôi cũng không sao nhỉ?”
“Chúng ta đã nói rồi, sau một chữ cũng không được, cậu quên à?” Kỷ Hạ nhắc nhở cậu.
“Cậu cứ xem như là không nghe thấy gì đi, thông qua đi mà.” Phó Ninh Tất chơi xấu, “Chỉ một chữ thôi, đừng nghiêm túc như vậy.”
Phó Ninh Tất cẩn trọng nhìn sắc mặt Kỷ Hạ, mà cô không nói câu nào lại càng khiến cậu thấy lo sợ, nếu Kỷ Hạ không đồng ý chắc nguyện vọng thi đạt top 25 của cậu lại càng xa vời.
“Sai chính là sai, nói gì cũng vô dụng.” Kỷ Hạ ngước mắt nhìn cậu, “Lúc thi cậu làm sai một chữ, thầy giáo sẽ cho cậu điểm à?”
Phó Ninh Tất thất vọng, cậu gục đầu xuống bàn, thấy số phận của mình đi đến ngõ cụt rồi.
Kỷ Hạ cong môi, nói: “Nhưng mà….”
Phó Ninh Tất nghe thấy, cậu lập tức ngẩng đầu, ánh mắt cũng sáng lên, “Nhưng cái gì?”
“Xét thấy cậu cố gắng học bài, không làm qua loa, cũng gần như đọc đúng hết, cho nên tôi sẽ giúp cậu.” Kỷ Hạ nói.
“Thật hả?” Phó Ninh Tất nói to, hai bạn nữ bàn trước cũng nghe thấy, khó hiểu nhìn cậu, Phó Ninh Tất nhỏ giọng nói, “Cậu đã nói thế rồi thì không được đổi ý đâu đấy.”
Nếu không phải vì đang là giờ truy bài, có lẽ Phó Ninh Tất sẽ vui vẻ đến mức chạy một vòng ở sân thể dục, vì hiện tại cậu cực kỳ vui sướng.
“Ờ, cậu học tiếp đi.” Kỷ Hạ gật đầu, giờ truy bài đã qua một nửa, cô cũng lãng phí khá nhiều thời gian.
Phó Ninh Tất không có tâm trạng học bài nữa, cậu cảm thấy cả người mình lâng lâng, cách mấy giây lại cười một lần, mấy giây lại nhìn Kỷ Hạ.
Cô thấy không thoải mái, cau mày nói: “Đừng nhìn tôi nữa, mau học bài đi, nếu cậu còn không học thì mấy lời tôi vừa nói coi như không tính nữa.”
“Ok ok.” Phó Ninh Tất cầm sách, nghiêm túc học hành.
***---Đọc FULL tại mTruyen.net ---
Lúc tan học, Phó Ninh Tất kể chuyện này cho Hồ Minh Thịnh nghe, hai người kéo nhau đi đến căn – tin, trên đường đi Phó Ninh Tất lải nhải không ngừng.
“Nghĩa là Kỷ Hạ đồng ý dạy kèm cho cậu rồi đúng không?” Hồ Minh Thịnh get trọng điểm.
Phó Ninh Tất vui vẻ cười ha hả: “Đúng rồi đấy, tôi vất vả lắm mới làm được đó, tôi nói cậu nghe này….”
Hồ Minh Thịnh vội vàng bịt miệng cậu lại, đôi mắt trợn tròn, nói: “Cậu đã kể 3 lần rồi đấy, tôi biết tỏng hết rồi, đừng nói nữa.”
Phó Ninh Tất chép miệng, cảm thấy hơi bứt rứt, cậu còn chưa nói hết mà.
Cậu phải kể hết chuyện mình khó khăn thế nào, vì sai một chữ nên thấy lo lắng ra sao.
Còn nhiều điều lắm, mà sao lại không cho cậu nói tiếp…..
“Bây giờ cậu ấy đã đồng ý giúp cậu rồi, cậu phải cố gắng nỗ lực đấy.” Hồ Minh Thịnh cổ vũ.
Hai người đi về lớp học, lúc đi tới cầu thang thì gặp Hà Huệ Đình, Hồ Minh Thịnh y như người hóng drama nhìn Phó Ninh Tất.
Mà Phó Minh Tất lại như không thấy Hạ Huệ Đình, đi vòng qua người cậu ta.
Hạ Huệ Đình thấy cậu ngó lơ mình, cắn chặt răng, gọi: “Phó Ninh Tất.”
“Có chuyện gì à?” Phó Ninh Tất quay người lại, khó hiểu nhìn Hà Huệ Đình.
“Cậu ngồi cùng với Kỷ Hạ đã quen chưa?” Hà Huệ Đình cười nói.
Phó Ninh Tất cảm thấy đầu óc cô ta có vấn đề, nhưng vẫn trả lời: “Rất ổn.”
“Có thật không?” Đáp án này khiến cô ta không cam tâm.
Phó Ninh Tất không để ý Hà Huệ Đình nữa, cậu đi thẳng về lớp học.
Hà Huệ Đình tức giận chỉ biết đứng im một chỗ, cô ta hỏi Hồ Minh Thịnh: “Hồ Minh Thịnh, quan hệ giữa Phó Ninh Tất với Kỷ Hạ rất tốt à?”
“Sao tôi biết được.” Hồ Minh Thịnh nhướng mày, nói xong cũng rời đi.
Hà Huệ Đình không nghe được đáp án mình muốn lại càng tức giận hơn, hậm hực về lớp.
***
Phó Ninh Tất về chỗ thì thấy Kỷ Hạ, cậu nhẹ nhàng đi qua, vừa mới ngồi xuống thì cô đưa một tờ giấy cho cậu.
“Còn hơn 20 ngày nữa là thi rồi, cậu muốn nằm trong top 25 cũng chẳng dễ dàng, đây là kế hoạch học tập, mỗi ngày cậu phải thực hiện theo.”
Phó Ninh Tất nhìn thoáng qua, cậu kinh ngạc hỏi: “Nhiều như thế này á…?”
“Tôi xem thành tích thi lần trước của cậu, ngoài môn Tiếng Anh đạt tiêu chuẩn thì những môn khác đều kém chẳng ra sao, làm người ta không nỡ nhìn thẳng, vậy nên càng phải nỗ lực hơn.”
Phó Ninh Tất giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng chịu khuất phục, “Được rồi, tôi sẽ làm theo lời cậu.”
“Cậu đưa bài thi lần trước của cậu ra đây, tôi muốn xem trình độ cụ thể của cậu.” Kỷ Hạ giơ tay ra, nói tiếp: “Xem cậu kém đến mức nào.”
Phó Ninh Tất bĩu môi, cậu ngại phản bác, “Cậu đợi tí, để tôi tìm.” Cậu không biết đã ném bài thi ở đâu, muốn tìm cũng phải mất một lúc.
Chuông vào lớp vang lên, Kỷ Hạ cầm sách Ngữ Văn, lại nhìn Phó Ninh Tất, nói: “Tí nữa ra chơi rồi tìm tiếp.”
Trong giờ học, giáo viên hỏi Phó Ninh Tất vài câu, mà vừa vặn là chỗ cậu đã học nên trả lời rất trôi chảy.
Giáo viên còn khen, “Phó Ninh Tất, xem ra đổi chỗ ngồi cũng học hành chăm chỉ hẳn, phải cố gắng nhiều thêm đấy nhé.”
Kỷ Hạ vẫn lạnh nhạt như thường lệ, mà Phó Ninh Tất lại ngại ngùng chỉ biết gãi đầu.
Giờ ra chơi, Phó Ninh Tất đưa tất cả bài thi cho Kỷ Hạ, “May là tôi chưa vứt, cậu xem đi.”
Kỷ Hạ nhìn qua, sắc mặt cô trầm xuống, hỏi: “Lúc thi cậu đều ngủ à?”
“Không có.” Cậu không biết tại sao cô lại hỏi vậy.
“Thế sao môn Toán chỉ thi được 30 điểm?” Cô hỏi cậu, không chỉ có Toán, Vậy Lý được 20 điểm, Hóa được 25 điểm, mỗi môn chỉ làm vài câu, còn lại đều để trống.
“Tôi….” Phó Ninh Tất cũng không biết nên trả lời thế nào, có chỗ cậu không biết nên không làm, còn có chỗ đề dài quá còn chẳng thèm đọc luôn.
Kỷ Hạ nhìn bài thi, cô cau mày, “Tôi thấy cậu có sách tham khảo, nhưng đều mới tinh chưa làm.”
“Mẹ tôi mua đó.” Phó Ninh Tất trả lời.
Kỷ Hạ khẽ nhướng mi, “Tôi thấy cậu còn phải luyện thêm đề, trừ mấy nhiệm vụ tôi vừa viết, mỗi ngày cậu còn phải làm thêm 2 đề thi nữa.”
“Hình như hơi nhiều đó….” Phó Ninh Tất hoài nghi.
Kỷ Hạ không trả lời, đưa bài thi cho cậu, cô nói: “Mỗi ngày cậu phải tới lớp trước giờ truy bài, ngày nào tôi cũng sẽ kiểm tra tiến độ học hành của cậu, có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”
Phó Ninh Tất sờ mũi, hình như mình lại bị ngó lơ rồi.
***
Ngày đầu tiên, Phó Ninh Tất không quen, tay chân luống cuống, đến lúc giờ truy bài cậu mới biết mình học kém thế nào.
“Mấy vấn đề tôi hỏi cậu cũng không trả lời được, hôm qua cậu làm gì?” Trong lớp có vài bạn tới sớm, Kỷ Hạ nói không to, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng.
Phó Ninh Tất không có cơ hội trả lời, bài kiểm tra sau đó cũng bị Kỷ Hạ mắng té tát.
“Sáng mai 5 giờ 40 cậu tới căn – tin trường, chúng ta học ở đấy.” Kỷ Hạ sợ sẽ làm ảnh hưởng tới bạn khác, mà còn phải học nhiều kiến thức tốn nhiều thời gian, cô thấy học ở căn – tin là hợp lý nhất.
“Tôi phải dậy sớm à?” Phó Ninh Tất ngơ ngác hỏi.
Kỷ Hạ lạnh lùng nhìn cậu, “Thế nào? Không muốn hả?”
“Đương nhiên là được rồi.” Phó Ninh Tất lập tức gật đầu.
“Còn nữa, buổi tối 10 rưỡi về nhà, học cùng thời gian tự học buổi tối với anh chị lớp 12, cậu có ý kiến gì không?” Kỷ Hạ lại hỏi.
Phó Ninh Tất vội vàng lắc đầu: “Không có không có.”
Sáng hôm sau, Kỷ Hạ đến sớm hơn ngày thường, cô đã nói với bạn cùng phòng rằng mình sẽ không mua đồ ăn sáng cho mọi người được, cô phải dạy kèm cho Phó Ninh Tất, không có thời gian về ký túc xá.
Ba cô bạn cũng hiểu được, còn chúc cô sớm vượt qua cửa ải khó nhằn này.
5 giờ 35 phút, Kỷ Hạ ngồi ở căn – tin, trừ âm thanh của các dì đang nấu ăn thì cả nơi này chỉ có mình cô, cảm giác lại càng trống trải.
5 giờ 42 phút, Phó Ninh Tất chạy tới, thở phì phò hỏi: “Tôi không đến muộn đúng không?”
“Muộn 2 phút, ngày mai không được như thế nữa.” Kỷ Hạ nhàn nhạt nói.
Phó Ninh Tất thở dài, đây là lần đầu tiên cậu dậy sớm, nếu không phải vì 4 cái đồng hồ báo thức vang lên cùng một lúc chắc cậu không dậy nổi.
“Nhất định mai tôi sẽ không đi muộn nữa.” Phó Ninh Tất bảo đảm.
Kỷ Hạ cũng không để tâm, “Đưa bài thi của cậu đây.”
Cô hỏi cậu vài câu, tuy là hơi lắp bắp nhưng đáp án vẫn chấp nhận được, cũng đọc thuộc lòng mấy bài thơ.
Nhưng mà bài thi của cậu thực sự rất tệ.
Kỷ Hạ xoa ấn đường, không nhịn được mắng cậu: “Phó Ninh Tất, não cậu đều là cơ bắp hả?”