Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Luân Thành, anh quên cô ấy chưa?
- Chưa.
- Vậy tại sao anh lại cưới em? Sao lại ở bên em?
- Thuỳ Chi, em đừng trẻ con nữa. Em nên nhớ mình chỉ là kẻ thay thế.
À em quên rồi, em quên mất vị trí của bản thân mình.
Đáng lẽ người phụ nữ bên cạnh anh tại lễ đường, cùng anh hạnh phúc suốt đời phải là cô ấy chứ không phải em. Cuối cùng em cũng chỉ là kẻ thay người con gái ấy chăm sóc anh, việc phát sinh quan hệ yêu đương là một thứ chuyện hoang đường.
Thuỳ Chi cơ hồ nghĩ về vị trí hiện tại của mình, cô không nhịn được mà bật khóc, nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống khung ảnh cưới mà đang khư khư giữ trên tay.
Còn Luân Thành nhìn bộ dạng giả tạo kia thì nhếch môi khinh thường. Anh quơ lấy áo khoác dặn dò hững hờ.
- Đêm nay tôi không về.
Bóng dáng anh vội vã rời đi. Ngay lập tức, căn biệt thự đều bao trùm trong yên lặng.
Cuộc hôn nhân này duy trì hơn hai năm rồi. Anh kết hôn với cô một phần là do sự bài xích từ cha mẹ, còn mục đích thực sự để Luân Thành đồng ý một cách không do dự chính là muốn tìm kiếm từ cô thông tin của An Nhật Hạ.
Người hắn đợi là cô ấy.
Người cô đợi lại là hắn.
Xem ra thứ quan hệ ràng buộc này không khác gì trò chơi tình cảm mà chính cô.. ngay từ đầu được định sẵn là kẻ thua cuộc.
- Luân Thành, giúp em thực hiện ba nguyện vọng em sẽ giúp anh có được manh mối về cô ấy.
Âm thanh vừa dứt, bàn tay thoăn thoắt đang gõ phím bỗng dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không chớp biểu lộ vẻ ngạc nhiên trước điều mà Thuỳ Chi nói.
Ngay lập tức anh rời khỏi ghế, tiến tới bóp chặt hai vai cô giữ vững, giọng run run mà hỏi.
- Em.. nói thật?
- Vâng, trước giờ em có dám nói dối anh lần nào?
Thuỳ Chi gật đầu khẳng định chắc nịch. Khuôn mặt của cô bây giờ rất khác.. không còn vẻ yếu đuối, mỏng manh như trước, cô muốn tạo cho anh cảm giác tin tưởng.
Nhưng Luân Thành vẫn nghi ngờ. Trước giờ cô luôn đeo bám anh, muốn anh mãi mãi thuộc về cô, luôn tìm mọi cách để níu kéo anh không phải hay sao? Bây giờ lại đột ngột muốn giúp anh tìm lại An Nhật Hạ. Rốt cuộc đó là điều cô nói sự thật hay chỉ là vỏ bọc âm mưu nào đó của cô?
Điều tiên quyết trước tiên là phải đề cao cảnh giác với Thuỳ Chi. Anh tự nhủ.
- Vậy nguyện vọng của em là gì?
Anh buông cô ra, cầm điếu thuốc trên bàn, bắt đầu châm lửa.
- Thứ nhất, cùng em đi biển.
- Được, tôi rất rảnh vào ngày chủ nhật.
- Thứ hai, cùng em ăn một bữa tối thật ấm cúm.
- Ừm, tôi sẽ sắp xếp công việc về nhà sớm.
Luân Thành có vẻ rất hài lòng ý định cô đưa ra, tất cả đều không quá khó khăn đối với anh.
- Vậy.. điều thứ ba là gì? - Anh phả ra hơi khói, mùi thuốc lá nồng nặc bay đếm khiến cô khó chịu.
- Khụ.. khụ. Điều thứ ba em chưa nghĩ ra. Em cần có thêm thời gian.
Nói một cách vội vã rồi nhanh chóng xoay người rời đi, hình ảnh của cô tức khắc biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Luân Thành lấy điện thoại từ túi gọi cho quản lý.
- Tuần này công việc tạm hoãn lại, dời vào tuần sau. Tôi.. đang có việc riêng không thể thu xếp."
- À, gọi cho đàn em của tôi. Dặn chúng theo dõi Thuỳ Chi.. không rời xa nửa bước.
- Vâng, thưa Sếp.
[..]
Ngày hôm sau, Luân Thành cùng Thuỳ Chi đến biển XXX, cô vui vẻ tươi cười khi có thời gian quay lại nơi từ nhỏ mình ước mơ được đến, nhưng chỉ có anh từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ lạnh băng.
Ngày kế tiếp, cô dành toàn bộ thời gian mua sắm, dọn dẹp và nấu nướng để đãi anh một bữa thịnh soạn. Trong lúc Thuỳ Chi hì hục dưới bếp, ánh mắt anh nhìn cô không di dời dù chỉ một chút.
Cảnh tượng này khiến con tim anh xao xuyến đến lạ!
Đây là cảm giác gì.. anh cũng không rõ nữa. Luân Thành hy vọng thời gian chạy chậm lại.. anh không muốn bỏ lỡ.
Bỏ lỡ những khoảng khắc cuối cùng bên cô.
[..]
Một tuần sau.
Cô bảo cần thời gian để suy nghĩ nguyện vọng cuối cùng thế nên anh cũng không ép buộc.
Điện thoại reo vang trong phòng họp, anh do dự bắt máy.
- Chuyện gì?
- Sáng nay, tụi em thấy Phu nhân hối hả đi ra từ bệnh viện. Có rơi một tập tài liệu.
- Mang qua cho tôi.
- Dạ rõ.
Luân Thành xem qua thứ cô vừa đánh rơi. Anh sốc nặng, toàn thân cứng đờ.
- Không thể.. nào.
Anh nhất định phải tìm Thuỳ Chi để làm rõ mọi chuyện!
Lái xe thẳng về nhà, anh bắt gặp An Nhật Hạ ngồi chờ trên sofa. Luân Thành khó hiểu hỏi.
- Sao em về đây được?
- Anh không vui khi nhìn thấy em à.
- Thuỳ Chi đâu?
Điều bây giờ anh quan tâm nhất là cô.
- Em.. em Nhật Hạ bối rối hướng mắt sang nơi khác, khiến Luân Thành nghi ngờ.
- Tôi hỏi Thuỳ Chi đâu? - Anh tức giận thét lên.
Lúc này đàn em của anh xông thẳng đến, ai cũng lo sợ trình diện.
- Sếp, lúc phu nhân lái xe chở cô Hạ, đến đoạn vực sâu thì chỉ thấy dép của phu nhân ở bên trên vực. Cảnh sát tìm, nhưng không có kết quả gì ạ.. Có khi nào?