Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối ngày hôm đó, hắn ngủ bên cạnh phòng của cô. Thường ngày cũng vậy, do cô không muốn tiếp xúc nên Vĩ Phàm cũng không muốn để cô chán ghét mình hơn, hắn thường cố ý đi làm sớm về khuya, có khi không về nhà mà ở luôn công ty. Chỉ cầu mong sẽ có ngày Dương Nghi có thể từ từ chấp nhận mà cho hắn một cơ hội để yêu thương cô cả đời này.
Bình minh lại ló rạng nhưng vẫn chưa sáng hẳn. Mới có năm giờ sáng mà mọi người giúp việc đã thức dậy để chuẩn bị một ngày làm việc mới. Vĩ Phàm cũng dậy vào giờ đó, khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm mà ra khỏi phòng. Hắn không xuống sảnh mà ghé lại vào phòng của cô. Nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt vẫn đang say giấc, hắn lại gần ngồi xuống giường mà nhìn ngắm cả thiên hạ của mình. Lần nào cũng vậy, nó như một thói quen. Trông Vĩ Phàm có vẻ rất giống trộm chăng ? Chỉ có thể nhìn ngắm cô khi cô đang ngủ say.
Qua một lúc mới luyến tiếc mà ra khỏi phòng, trước khi đi hắn không quên vén chăn lại cho Dương Nghi. Bóng của hắn đi rồi, cô mới khẽ chớp chớp đôi mi thức dậy....
* Tại công ty Dert
Người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc, dáng vẻ đang đợi ai đó, phía bên cạnh là trợ lý nam đang đứng nghiêm trang. Nhìn sơ qua phong thái của hắn có vẻ như giống với Vĩ Phàm nhưng chỉ có điều gương mặt có vẻ như có thiện cảm chứ không giống với khuôn mặt mang ánh mắt sắc lạnh của ai đó. Khoác trên mình bộ vest trắng, đang ung dung vắt chéo chân ngồi ghế sô - pha mà nhân nhi ly rượu.
* Cạch* Cửa phòng mở ra, Vĩ Phàm có hơi bất ngờ với người trước mặt nhưng rất nhanh hắn ta thu hồi biểu cảm.
- Cao Tổng có vẻ như rảnh rỗi quá mà sang đây nhỉ ?
Cao Tuấn khẽ cười, thỉnh thoảng anh cũng sang đây mà không báo trước như vậy.
- Tổng cái gì mà tổng , cậu không xưng hộ theo kiểu bình thường được à ? Làm như vậy quá xa cách rồi đấy.
Vĩ Phàm không nói gì, tiến lại chỗ ghế làm việc của mình mà ngồi xuống đáp lời :
- Cậu rảnh thì cũng rảnh vừa thôi, đường đường là CEO của công ty Hải Thanh thế mà không lo cho công việc lại ghé qua chỗ tôi chơi.
Nghe thấy vậy, Cao Tuấn không còn vẻ bỡn cợt mà thay vào đó là khí thế nghiêm túc.
- Tôi sang đây là để hỏi xem ông bạn của tôi dạo này như thế nào . Đùa đấy, chả là phía Dịch gia dạo này chả biết nhờ đâu mà từ một công ty phải sản trở thành công ty lớn rồi.
Vĩ Phàm nghe xong cũng chả mấy quan tâm lắm.
- Kệ họ đi, nếu biết tự mình vươn lên được thì tốt. Mà cậu sang đây chỉ để nói vậy thôi sao ?
Cao Tuấn hơi bối rối :
- À...thì đúng như vậy do tôi rảnh, mà cậu tìm thấy cô ấy chưa ?
Chuyện hắn đi tìm Dương Nghi bao lâu nay anh đều biết, có một điều làm Cao Tuấn không hiểu lắm, tại sao ông bạn của anh lại nặng tình như vậy. Trên đời đâu thiếu mỹ nữ vây quanh hắn cơ chứ. Thật không hiểu nổi Vĩ Phàm tự mình tương tư, tự mình tìm kiếm thế còn cô gái đó có nhớ hắn không ? Khi chung thủy với một người nào đó dù cho có bao nhiêu người vây quanh đi nữa thì sẽ chẳng bao giờ làm lay động trái tim của mình....
- Tìm thấy rồi, cô ấy hiện tại là vợ của tôi.
________________
Dương Nghi từ trên lầu bước xuống, mặc trên mình bộ váy trắng dài qua đầu gối, tóc buông thả tự nhiên. Nhìn cô thướt tha và thuần khiết y như một cô tiểu thư đài cát. Hôm qua cô đã suy rất nhiều và từ bây giờ trở đi cô quyết định sẽ không tự nhốt lấy mình. Chỉ cần không tiếp xúc với hắn ta là được , hà cớ gì phải né tránh cơ chứ. Thời gian chỉ có ba năm thôi, cô phải sống tốt để còn thoát khỏi bàn tay của hắn.
Mùi thức ăn bỗng thoang thoảng đâu đây, bụng cô không tự chủ được mà réo lên. Dì Liễu vẫn đang nấu gì đó, thấy cô đi xuống liền tắt bếp.
- Con dậy rồi sao, nào lại đây ăn sáng đi.
Dương Nghi lại gần , đa số những món ăn này thuộc dạng sơn hào hải vị khác hẳn với những đồ ăn cô mua ở trọ. Công nhận người giàu có thường ăn sang mà không biết đến những bữa cơm giản dị của thị trấn yên bình.
- Tại sao dì biết con xuống mà nấu vậy ạ ?
Dì Liễu đáp lời :
- À, ông chủ có căn dặn dì là phải nhắc nhở con ăn uống đầy đủ. Dì đang định lên phòng để gọi con nhưng thật không ngờ con lại xuống.
Hóa ra là vậy sao ? Việc ăn uống của cô đều được hắn căn dặn người hầu đầy đủ. Quan tâm cô là như vậy nếu người khác thì có chút cảm động còn đối với cô thì chẳng đoái hoài gì đến.
- Vậy ạ, à hay dì ngồi xuống ăn cùng con đi.
Bà khẽ lắc đầu.
- Không được đâu con, như thế thì không hợp lý cho lắm. À bây giờ dì còn có việc ra ngoài mua ít đồ để làm quà cho mấy bạn nhỏ. Con cứ ăn đi nha.
Mấy bạn nhỏ ? Hóa ra con cháu của dì ấy lại đông tới như vậy.
- À vâng, dì mua quà cho cháu dì ạ ? Có thể tý nữa cho con đi được không . Ở nhà ngồi không như vậy thì chán lắm ạ.
Nghe thấy vậy, dì liền từ chối.
- Như vậy không được đâu, ông chủ có căn dặn là không cho phép con đi khi chưa có sự cho phép của ngài ấy. Hay con cứ ở nhà đi nhé.
Không nhắc thì cô lại quên, cô bị hắn không cho đi đâu dù chỉ nửa bước. Chắc hẳn bây giờ có nói gì thì hắn cũng tin cô đi gặp Hạo Minh chứ không phải ra ngoài dạo phố. Thôi vậy, dù căm ghét thế nào cũng phải thử hỏi hắn cho ra ngoài.
- Con sẽ xin hắn ta, dì không cần lo đâu ạ.