Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tạm thời tạm tha cho hắn vậy, nể tình hắn tuy nói mấy câu sến súa thì đối với cô cái gì cũng tốt. Thôi thì cô sẽ không thèm chấp loại trẻ con như hắn ta để tập chung nấu nướng. Sau một lúc tuy cái tên nào đó cứ khiến cô mất tập chung nhưng vẫn nấu xong một bữa sáng hoàn chỉnh, tay cô nhanh thoăn thoắt không mấy chốc bàn thức ăn đã được dọn ra, món nào món đấy đều rất bắt mắt.
- Bữa sáng xong rồi sao, quả là vợ ăn nấu cái gì cũng ngon cả.
- Tôi biết là tôi nấu ngon rồi cho nên anh có thể im lặng được không ?
Bị vợ quát như vậy khiến Vĩ Phàm không khỏi tủi thân, chỉ là khen vợ mấy câu cũng không được sao. Hôm nay là ngày nghỉ nên họ mới thong thả như vậy, từ tháng trước cô đã quay lại công ty hắn mà làm việc. Ăn uống bữa sáng cũng vội vàng rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.Tuy hắn cứ khăng khăng không cho cô đi làm vì cứ để hắn nuôi nhưng cô không đồng ý, phải mất một lúc cô đòi sang công ty khác mà làm thì hắn mới gật đầu chấp thuận cô đi làm ở tập đoàn của hắn. Dĩ nhiên thân phận của họ không ai biết phần vì cô chưa muốn công khai, để lựa thời cơ thích hợp. Đi làm cùng nhau với đồng nghiệp rồi tăng ca, cùng nhau thảo luận chả phải vui hơn rất nhiều khi ở nhà sao.
Vĩ Phàm đồng ý với mọi quyết định cô đưa ra, chỉ cần không rời xa hắn là được. Cưng chiều cô như vậy mà Dương Nghi lúc nào cũng như sư tử hà đông. Cô gái hiền dịu dần được lột xác hay sao vậy, dạo này cứ hay quát hắn như vậy khiến Vĩ Phàm không đành lòng. Khí thế Cố tổng khiến ai cũng phải khiếp sợ của hắn bỗng mất tăm hơi khi đứng trước mặt Dương Nghi, như chú thỏ nhút nhát trước sư tử mà không cãi lại được.
- Sao anh lại không được nói chứ, dù sao đâu ai có quyền khiến anh phải im đâu.
Vừa nói xong câu đó hắn ta đã bị ánh mắt của cô làm cho lạnh cả sống lưng. Ngoan ngoãn ăn cơm mà không than vãn một câu nào nữa. Qua một lúc im lặng, cô lên tiếng.
- Hôm nay tôi có việc nên sẽ ra ngoài một lúc lâu. Có thể là đến chiều tôi mới về đến nhà, vậy nên tôi muốn báo trước cho anh như vậy.
Tốt, cô làm hắn rất đỗi hài lòng. Ít ra mình vữa còn chút khí thế khiến cô phải sợ đôi chút chứ, nếu không cứ sợ hãi trước mặt cô như vậy thì quả là không ra dáng một người đàn ông tý nào cả, xít nữa hắn bị gắn cái mác " người đàn ông sợ vợ" rồi đó. Ngẫm lại việc đi lại của cô hắn có mấy gắt gao lắm đâu nhỉ, cô thích đi đâu hay làm gì thì cứ việc đi.
- Ừm, mà em đi đâu vậy ?
Cô không ngần ngại mà thành thật trả lời, tâm sự với hắn cũng đâu có gì mà bất tiện. Dạo này mọi tâm sự của cô đều đang từng chút một mà chia sẻ.
- Hôm nay là ngày mà bạn thân của tôi tốt nghiệp, tôi muốn đến trường của cô ấy mà chúc mừng. Thật tiếc bố mẹ cô ấy không thể đến dự được tại vì công việc, chỉ thấy thương khi bao mọi người được bố mẹ đến dự còn mình thì không, cảm giác đó hơi tủi thân tại vì tôi cũng là người từng trải.
Dương Nghi cứ hễ đi đâu là có lý do thuyết phục như vậy bảo sao hắn lại lỡ lòng nào mà lại không cho đi cơ chứ.
- Được rồi em đi đâu thì cứ việc đi, tý nữa anh sẽ lai em đến đó.
Cứ vậy mà bầu không khí sôi nổi hơn, hai người cứ vậy mà nói chuyện cho đến khi bữa ăn kết thúc. Sau một lúc chuẩn bị thì cô bắt đầu đi đến trường mà bạn thân cô đang học.
Chiếc xe sang trọng đang dần dừng lại trước cổng trường đại học đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người xung quanh, họ ngạc nhiên là phải vì chiếc xe kia là phiên bản giới hạn và chỉ có vài chiếc trên thế giới. Mỗi chiếc xe mang mạnh giá với mức cao như vậy khiến cho ai cũng xít xoa và muốn có được. Chắc hẳn chủ nhân của chiếc xe này rất giàu có đây mà, càng nhìn càng muốn biết dung mạo của chủ nhân chiếc xe này ra sao.
Cô mở cửa xe rồi bước ra ngoài, mọi người ai ai cũng phải ngạc nhiên vì dung mạo của cô gái này rất xinh đẹp, nhưng có gì đó mang nét thuần khiết giản dị mà không quyến rũ, quý phái. Nhìn cô có vẻ trẻ trung như vậy mà đã có con học đại học rồi sao, mọi người thầm nghĩ rồi tiếc lấy tiếc để.
Trước khi vào trong Dương Nghi không quên nở nụ cười chào người trong xe, người đó nhìn thấy nụ cười của cô mà như được tưới mật vậy, hắn mỉm cười chào lại rồi bắt đầu rời đi.
Vì không biết chỗ bạn thân đang đứng vậy nên cô vào trong sân trường rồi đứng cố định vào một chỗ. Ngôi trường này là cô mong ước vào học nhưng không được, đôi khi mình có ước mơ nhưng đành phải dang dở từ bỏ vì vài lý do. Dương Nghi cũng vậy, vào ngôi trường này là ước mơ của cô thật đấy nhưng không thực hiện được, chỗ này khá xa lại tốn kinh phí quá nhiều vậy nên số tiền là quá sức đối với gia đình của cô. Chỉ đành gửi gắm cho bạn thân để thực hiện thay ước mơ của mình.