Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không còn cô đơn
......
Trở về từ đám cưới của đôi thê thê Giang Giản trên đảo Vĩnh Xuyên, Ôn Dương toàn tâm toàn ý đầu tư vào tác phẩm đầu tay của mình.
Mặc dù từng thực hiện rất nhiều tác phẩm phim ngắn khi còn là sinh viên, một trong số đó còn được đoạt giải, nhưng khi bắt tay vào quay phim tài liệu, Ôn Dương chưa bao giờ cảm thấy áp lực như thế này.
Chủ đề nàng chọn là cảnh sát tiền tuyến.
Nếu không thể làm ra một tác phẩm tuyệt vời, nàng sẽ không dám nói đó là để tưởng nhớ Dương Trường Vinh và Lý Duyên Thanh.
Làm sao Dương Trường Vinh và Lý Duyên Thanh có thể cho phép nàng sản xuất ra một tác phẩm tệ?
Chưa kể......
Chưa kể... bản thân nàng từng là sĩ quan Ôn.
Sĩ quan Ôn cũng không cho phép nàng làm ra một tác phẩm tệ!
Thế nên, trước khi quay, áp lực của Ôn Dương đạt đến mức vô cùng khổng lồ.
Sau khi bộ phim chính thức bắt đầu được quay, nàng càng ngày càng áp lực thêm.
Giản Mộc Tư ở bên nhìn thấy cũng rất lo lắng.
Cô lo lắng vì đây là người yêu cô, nhưng cô cũng không thể ngăn cản nàng thực hiện ước mơ.
Vào một buổi sáng sớm, khi Ôn Dương lại đứng trước gương vò cái đầu rối tung rối mù của nàng.
Cuối cùng Giản Mộc Tư không thể nhịn thêm được nữa:
"Ôn Dương!"
Nhận thấy giọng mình lạc đi, cô không khỏi thở dài...
"Ôn Dương~"
Cô gỡ mái tóc dài bị người chịu áp lực tinh thần rất lớn làm rối tung lên, cầm lược lên chầm chậm chải từ trên xuống.
Sau đó, trước ánh mắt có lỗi và buồn rầu của đối phương, cô kéo Ôn Dương trở lại bên giường.
"Ôn Dương~Ôn Cừu Cừu~"
Giản Mộc Tư sưởi ấm trái tim người yêu bằng cái ôm của cô, dịu dàng nói:
"Chị đã xin nghỉ phép cho em và mọi người trong studio. Tất cả mọi người đều cần một kỳ nghỉ để điều chỉnh trạng thái tinh thần. Chị đã đặt vé máy bay đến Kyoto ngay chiều nay, giáo sư Giản đã xin nghỉ phép thành công, còn em? Có muốn đi du lịch cùng giáo sư Giản không?"
Câu nói xin lỗi cồn cào trong lòng Ôn Dương không biết đã bao nhiêu lần.
Cuối cùng, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt nàng.
Ôn Dương chu môi ra, trông như sắp khóc.
Và rồi... nước mắt nàng thực sự lăn xuống.
"Được rồi~ được rồi~ bé yêu~ đừng khóc ~"
Cái đầu đang áp vào cổ Giản Mộc Tư đột nhiên rụt lại, Ôn Dương chỉ vào mình, nói:
"Bé yêu?"
"Haâhhahahahahaha~"
Người họ Ôn cười ra nước mắt, vô cùng hạnh phúc:
"Bé yêu?"
"Bé yêu!"
"Bé yêu~"
Giản Mộc Tư bất lực nhìn Ôn Dương, cuối cùng vẫn làm hài lòng người yêu:
"Ừm, bé yêu."
Cô đứng dậy, ôm vòng eo thon của Ôn Dương:
"Có lẽ cả đời này chị chỉ có một bé yêu là em."
Trong cái ôm của Giản Mộc Tư, Ôn Dương nhướng mày, có vẻ không hài lòng:
"Có lẽ?"
Âm cuối lên cao quá đáng, khiến Giản Mộc Tư phải đích thân thừa nhận nàng là người duy nhất, là người đặc biệt của cô.
Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương, nhéo mũi Ôn Dương:
"Thôi được, bé yêu duy nhất trên đời này chỉ có Ôn Dương."
"Hahahahaha~"
Đạo diễn Ôn mới nửa giờ trước còn mặt ủ mày chau chỉ trong chốc lát đã cười sảng khoái khắp phòng ngủ.
"Được rồi, đạo diễn Ôn ban ơn, thỏa mãn nguyện vọng đi du lịch của giáo sư Giản."
......
Nhiều tiền đến mấy cũng không mua được thuốc hối hận.
Nếu biết trước sẽ như vậy sau khi đến Kyoto...
Thà rằng dẫn Ôn Dương đi vùng ngoại ô ở Bắc Thành còn hơn.
Đây là ngày thứ ba cô Giản làm người mẫu.
Nếu nói về sự nghiệp làm người mẫu trong hai ngày đầu tiên, Giản Mộc Tư nghĩ đây chỉ là cảm hứng bất chợt của Ôn Dương. Nhưng đến ngày thứ ba, cô có cảm giác chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.
Đi trên con đường xinh đẹp ở Kyoto, Giản Mộc Tư bực bội liếc chiếc máy ảnh trong tay Ôn Dương rất nhiều cái.
Nếu biết trước...
Nếu biết trước, lẽ ra nên khóa thứ này vào trong ngăn kéo ở nhà trước khi lên đường.
Nhưng bị khoá thì có sao?
Thật khó để đảm bảo nhiếp ảnh gia họ Ôn sẽ không dùng điện thoại làm phương tiện ghi lại "vẻ đẹp" của cô.
Đây là nguyên văn của nhiếp ảnh gia họ Ôn!
"Giản Mộc Mộc nhà ta thật đáng yêu~"
"Giản Mộc Mộc nhà ta thật xinh đẹp~"
"Ồ, hãy nhìn đôi mắt của Giản Mộc Mộc nhà ta long lanh chưa kìa~"
"Ôi, ngại ngùng cũng đáng yêu quá đi~"
"Ôi, chân dài lê thê luôn~"
...
Những lời như vậy...
Giản Mộc Tư đâu có tiện từ chối?
Huống chi...
Huống chi, lúc Ôn Dương chụp ảnh cô, trong mắt nàng tràn đầy ánh sáng mê người.
Không biết là người trong khung ảnh khiến người ta say mê, hay là Ôn Dương càng khiến người ta say đắm.
Giản Mộc Tư chỉ đành ngầm chấp nhận hành vi chụp ảnh mọi lúc mọi nơi của Ôn Dương.
Tuy rằng không chụp ảnh phong cảnh, nhưng cô chính là phong cảnh trong mắt Ôn Dương.
"Hihihihihi~"
Nhiếp ảnh gia đang tự khen thành quả chụp ảnh của mình hiển nhiên không chú ý nhân vật chính trong ống ngắm đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng...
Giản Mộc Tư tiến lại gần Ôn Dương, cẩn thận nhìn vào màn hình camera...
"Ồ~"
Màn hình được phóng to đến mức tối đa...
Đây đâu phải khuôn mặt của Giản Mộc Tư?
Đây rõ ràng là vết hickey trên cổ cô ấy!
Giản Mộc Tư khó mà không nhịn nổi thở dài với trời, cô véo đôi tai mềm mại của Ôn Dương:
"Chị nghĩ buổi chụp hình hôm nay có thể kết thúc sớm. Nếu hôm nay nhiếp ảnh gia Ôn lại lấy máy ảnh ra lần nữa, chị nghĩ thuê thêm một phòng khi trở về khách sạn cũng không khó khăn gì."
"Em không!!!"
Ôn Dương lập tức cất máy ảnh đi, quấn lấy Giản Mộc Tư như con koala.
"Có thể không quay phim, có thể không chụp ảnh, nhưng chúng chúng ta bắt buộc phải ở chung một phòng!"
Nhiếp ảnh gia hốt hoảng hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng và Giản Mộc Tư đang ở một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở Kyoto...
Không thiếu người Trung Quốc đi qua đi lại...
Có nhìn thấy không?
Có một nhóm phụ nữ trung niên vừa đi ngang qua khi hướng dẫn viên du lịch vẫy lá cờ đỏ nho nhỏ, rõ ràng họ đang nhìn hai người với ánh mắt đầy nghi ngờ...
Mặt Giản Mộc Tư đỏ bừng, xách con koala trên người đi thẳng đến một nơi ít người qua lại.
Cô thầm "hừ hừ hừ", không biết làm sao mới hết giận.
Nhưng vẫn không nỡ tách con koala bám trên người ra, cũng không muốn ngừng nghe những âm thanh nũng nịu ngọt ngào bên tai.
Vì vậy, ngay đêm hôm đó, nhiếp ảnh gia họ Ôn rất thê thảm...
......
"Giản~ Mộc~ Mộc... em... không...dám... nữa..."
Nhiếp ảnh gia họ Ôn đẫm nước mắt, đến cả sức trừng mắt với người ta cũng không còn.
Giản Mộc Mộc quá tàn nhẫn!
Ra ra vào vào theo nhịp xin tha của nàng ấy!
Không biết xấu hổ!
"Hử?"
Giản Mộc Tư nâng cao âm cuối, chống nửa người lên nhìn người bên dưới.
Cứ như nghe thấy tiếng người yêu đang thầm oán trách ấy nhỉ?
Ôn Dương thở không ra hơi, hai mắt nhắm nghiền lại, giấu mặt vào trong gối như đang trốn tránh.
"Em sai rồi, Giản Mộc Mộc..."
Đây là lần đầu tiên nàng phải xin tha trên giường:
"Tha cho em đi mà, người yêu... em xin chị..."
Giản Mộc Tư mân mê đôi tai vểnh lên của Ôn Dương, đôi mắt tràn đầy vẻ dịu dàng chưa thoả mãn.
Cô dịu dàng cười:
"Được, tha cho em."
Sau đó......
Ngay giây phút Ôn Dương vui vẻ thả lỏng người...
Lại làm nữa!
......
Ngày thứ tư...
Nàng nhiếp ảnh gia nằm cả ngày trên giường khách sạn.
Ôn Dương khóc không nên lời, nói không ra hơi, được giáo sư Giản đánh chén ngon lành, được phục vụ cả ngày.
Ngày thứ năm...
Nàng nhiếp ảnh gia sau khi có được bài học khắc cốt ghi tâm không bao giờ dám lôi máy ảnh ra nữa.
Ôn Dương chỉ dám lấy điện thoại ra, giả vờ như đang lướt tin tức để chụp ảnh Giản Mộc Tư...
Nàng thầm tự nhủ vô số lần:
Tối nay tầng lớp nông nô nhất định phải vùng lên, phải hát bài ca đại thắng!
......
Đạo diễn Ôn đã phải chịu áp lực rất lớn trong tác phẩm đầu tay, nhưng đến khi bắt tay vào làm tác phẩm thứ hai, "120", nàng đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Trung tâm Cấp cứu 120 túc trực 24/24, do đó đoàn làm phim cần đi theo hai đội cấp cứu khác nhau để hoàn thành cảnh quay cả ngày lẫn đêm.
Ôn Dương chọn đội cấp cứu của Minh Lạp, và cả đội cấp cứu của Ngô Dạng, Lưu Dịch và Trần Phi.
Hai đội cấp không trực cùng một thời gian, vừa hay đoàn làm phim đi theo hai đội có thể thực hiện cả cảnh quay ban ngày lẫn ban đêm.
Thế nhưng đạo diễn Ôn vẫn không cho Giản Mộc Tư cơ hội an tâm.
Lần này đúng là không cần lo lắng về áp lực của Ôn Dương, nhưng dường như tự bản thân Giản Mộc Tư đã rơi vào cảm giác trống trải.
Gần đây thời gian chỉ dành cho hai người giữa cô và Ôn Dương quá ít!!!
Chỉ có morning kiss và goodnight kiss!!!
Nhưng giáo sư Giản sẽ không chịu thừa nhận rằng bản thân đang có tâm lý rất giống những cô gái nhỏ mới biết yêu.
Còn lâu cô mới là một cô gái nhỏ thích dính lấy người yêu!
Cô chỉ...
Cô chỉ đang lo lắng Ôn Dương!
Cô chỉ đang quan tâm!
Cô chỉ là...
Giản Mộc Tư nhìn căn bếp trống trải tứ phía, thở dài.
Sáng nay cô đặt đồng hồ báo thức dậy lúc 5 giờ, để có thể ở bên Ôn Dương thêm 20 phút.
......
"Giản Mộc Mộc?"
Vừa thức dậy đã không thấy người bên gối đâu, Ôn Dương lập tức bịch bịch bịch chạy xuống tầng.
Mới sáng sớm ra, mà Giản Mộc Tư đã xuất hiện trong bếp.
"Người yêu không ngủ được à?"
"Có phải dạo này em về nhà muộn quá, làm phiền đến chị không?"
"Không phải sáng nay chị còn có lớp dạy buổi sáng sao?"
Ôn Dương hoàn toàn không cho Giản Mộc Tư cơ hội trả lời, nàng cứ tự mình xót xa về tất cả các khả năng khiến Giản Mộc Tư không thể ngủ ngon.
Cuối cùng nàng đổ hết lỗi lên đầu mình.
Đều tại mình hết, nếu mình không quá bận rộn suốt khoảng thời gian này, nếu mình không thường xuyên đi sớm về muộn, Giản Mộc Mộc sẽ không bị ảnh hưởng!
"Em xin lỗi, Giản Mộc Mộc..."
Ôn Dương gục đầu trên vai Giản Mộc Tư.
Mặc trong lòng có hàng ngàn sự tiếc nuối, nhưng cảm giác đau lòng cho Giản Mộc Tư vẫn lớn hơn cả:
"Em xin lỗi bảo bối, hay là mấy đêm hôm sau em qua phòng khách ngủ nhé..."
"Không được!"
Giản Mộc Tư lập tức từ chối Ôn Dương.
Hai gò má ửng hồng, cuối cùng cô cũng xoay người lại, siết chặt tay Ôn Dương, kéo nàng vào trong lòng mình:
"... Không phải tại em... chỉ tại..."
Cô đang nghĩ xem có nên hoàn toàn thành thật hay không?
Nhưng hậu quả của việc hoàn toàn thành thật là gì?
Cô liếc nhìn người mà cô vô cùng yêu thương.
Thôi vậy, tạm thời cứ giữ bí mật.
"Chỉ tại hôm qua ngủ trưa nhiều quá, nên buổi tối ngủ không được."
"Ồ~ ồ ~"
......
Vốn dĩ Giản Mộc Tư không định tham gia hoạt động của trường hôm nay.
Lớp học phổ biến kiến thức cấp cứu?
Là một cựu bác sĩ cấp cứu, cô đâu cần tham gia loại lớp học này?
Nhưng nhỡ...
Nhỡ đoàn phim của Ôn Dương cũng đến tham gia thì sao?
Với tâm lý "nhỡ như" này, Giản Mộc Tư xuất hiện trên sân bóng rổ trong nhà của trường.
Bác sĩ cấp cứu được Trung tâm Cấp cứu cử đến không phải là Minh Lạp, cũng không phải Ngô Dạng.
Rất rõ ràng, đoàn làm phim của Ôn Dương sẽ không đến cùng.
Giản Mộc Tư tiếc đứt ruột...
Cô cảm thấy buồn chán đến mức bắt đầu giúp các bác sĩ cấp cứu hướng dẫn độ ép CPR cho giáo viên và học sinh.
"Giáo sư Giản, chị thấy em ép CPR đã chuẩn chưa?"
Là một giọng nói quen thuộc đến tận xương tận tuỷ...
Quen thuộc đến mức trái tim nóng dần.
Giản Mộc Tư cười, quay đầu lại:
"Là chị đích thân dạy em thực hiện CPR. Nếu không chuẩn, chẳng phải đã khiến chị thất vọng sao?"
Ôn Dương cười rạng rỡ.
Nàng lấy tay che môi, lặng lẽ giấu nụ hôn nhẹ rơi xuống tai Giản Mộc Tư.
"Người yêu, nói một câu nhớ em khó đến thế à?"
Giản Mộc Tư sững sờ tại chỗ.
Không chỉ vì nụ hôn rót phỏng trái tim, mà còn vì người yêu đã phát hiện ra bí mật của cô.
"Ai nhớ em?"
Giản Mộc Tư liếc Ôn Dương, với biểu cảm "em đừng nghĩ nhiều".
Cho đến khi......
Ôn Dương dẫn cô ra khỏi nơi dạy học.
Ngồi trên ghế lái, giáo sư Giản dù vẫn muốn bướng bỉnh làm kiêu nhưng cuối cùng vẫn phải thú nhận sau nụ hôn nhẹ của Ôn Dương.
"Thôi được, chị nhớ em, hài lòng chưa?"
......