Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Muốn chỗ này của em, chỗ này, hay là… chỗ này?”
***
Lần thứ ba đến nhà hàng Tây biểu diễn, khi kết thúc bên ngoài trời đang đổ mưa.
Thành phố S nằm ở vùng đồng bằng sông Trường Giang, chưa bước vào mùa mưa, nhưng độ ẩm không khí đã vượt ngưỡng. Hôm nay lúc ra khỏi nhà Cố Nghi Lạc thấy các hộ gia đình ở tầng 1 mở rộng cửa nẻo, đồ đạc bằng gỗ trong nhà đều được chèn thêm cục gạch dưới chân, đề phòng ẩm mốc.
(*) Đồng bằng sông Trường Giang (có tên khác là đồng bằng sông Dương Tử): Bao gồm 41 thành phố trực thuộc siêu đô thị Thượng Hải, tỉnh Giang Tô, tỉnh Chiết Giang và tỉnh An Huy.
Cố Nghi Lạc đứng dưới mái hiên vươn tay về phía trước, hạt mưa mịn mảnh, dày đặc như dệt cửi rơi vào lòng bàn tay cậu, ngứa miên man.
Thật ra không ghét trời mưa cho lắm.
Cậu chợt nhớ đến cuộc trò chuyện vào đêm đó với A Đông, lấy điện thoại chụp lại một bức ảnh mưa bụi, gửi vào vòng bạn bè —— Song song hay cắt nhau?
Lư Tiêu Địch đi với ông chủ nhà hàng để nhận tiền lương, Bành Châu sang quán lẩu sát vách lấy số đợi bàn, Cố Nghi Lạc rảnh rỗi nghịch mưa một lát, thấy Tưởng Du ưu nhã thoải mái ra khỏi nhà hàng, hỏi: “Sao cậu không đi cùng Bành Châu?”
Tưởng Du nhấc túi giấy in logo nhà hàng trong tay lên: “Mua chút bánh ngọt tráng miệng.”
“Cho Bành Châu?”
Tưởng Du từ chối cho ý kiến, nhíu mày đáp: “Đạo cụ biểu diễn.”
Tuy không biết đạo cụ cho buổi biểu diễn nào, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn cảm thấy hứng thú, thò đầu nhìn thử: “Cái gì vậy, ông chủ nhà hàng đề cử?”
“Cậu không thích đồ ngọt mà?”
“Lương Đống thích ăn.”
Tưởng Du ghét bỏ ra mặt: “Đừng nhồi cẩu lương vào miệng tớ.”
“Cậu với Bành Châu nhồi cho tớ còn ít à?” Cố Nghi Lạc tằng hắng, học theo Bành Châu lớn tiếng gọi, “Đã rõ thưa vợ!”
“Đệt.” Tưởng Du lại muốn nôn, “Đêm nay có định để tớ ngon giấc không đấy?”
“Vậy cậu thả tim cho bài trong vòng bạn bè của tớ đi.”
“Không thả, đã hạn chế cậu từ lâu rồi.”
…
Hai người đấu võ mồm, coi như vận động làm nóng người, đến khi bầu không khí ấm áp hơn, Cố Nghi Lạc hỏi: “Tưởng thủ tịch, người cậu bảo vệ là ai vậy?”
Tưởng Du treo túi bánh vào cổ tay, đút hai tay vào túi: “Cậu nói trước.”
“Lương Đống.”
“Khéo vậy, tớ là Bành Châu.”
“Hóa ra đạo cụ biểu diễn là ý này.” Cố Nghi Lạc thấy hơi khó tin, “Vậy tối ngày cậu không đánh thì mắng cậu ấy là sao?”
Tưởng Du nhếch khóe môi: “Làm dáng chút thì được, bảo tớ đối xử tốt với cậu ấy, đợi kiếp sau đi.”
Cố Nghi Lạc cũng nhét hai tay vào túi, trầm lắng nhìn màn mưa bên ngoài mái hiên nhà hàng: “Sao vậy, vẫn chưa bước qua nỗi lấn cấn trong lòng?”
Tưởng Du lắc đầu: “Đã san bằng chỗ cấn rồi.”
“Vậy cậu…”
“Tớ cảm thấy Bành Châu không cong triệt để.”
Đỉnh đầu Cố Nghi Lạc hiện lên dấu chấm hỏi: “Cong ăn cong thẳng ăn thẳng, còn kiểu cong không triệt để nữa à?”
Tưởng Du tránh đại ca vệ sĩ đứng như trời trồng một bên, xích lại gần tai Cố Nghi Lạc nói nhỏ: “Cậu ấy luôn nhìn chằm chằm vào ngực tớ, y chang tên háo sắc thèm uống sữa ấy.”
Tự dưng chủ đề nóng bỏng hẳn lên, Cố Nghi Lạc cũng hạ giọng: “Có lẽ là thói quen, trước kia cậu ấy thích ngắm mỹ nữ ngực to nhất.”
“Cậu ấy dám coi tớ là con gái.” Tưởng Du lộ vẻ hung ác, “Vợ tới vợ lui, còn đan tặng tớ khăn quàng cổ màu hồng.”
Cố Nghi Lạc nghĩ nghĩ: “Thật ra việc đan khăn này, không phải tại màu sắc, tớ cảm thấy người đan nó chịu thiệt thòi nhiều hơn.”
Đến lượt đỉnh đầu Tưởng Du xuất hiện dấu chấm hỏi: “Thật vậy à?”
“Thật, trong một mối quan hệ, người ở vị trí chủ đạo mới là người thắng.” Cố Nghi Lạc phân tích đạo lý rõ ràng, “Ví dụ như cậu với Bành Châu, là cậu nắm mũi dắt cậu ấy đi, ngoắc ngoắc ngón tay là cậu ấy tới, hiển nhiên cậu ở vị trí cường thế hơn, người sáng suốt sẽ nhìn ra cậu mới là chồng của cậu ấy.”
Tưởng Du thoải mái hơn hẳn, gật đầu khen ngợi: “Cậu trông thì không đáng tin, nhưng nói đạo lý cũng khá chuẩn.”
Cố Nghi Lạc làm Nguyệt lão se duyên công đức viên mãn, nghĩ bụng lát phải đòi cái lì xì dày dặn từ Bành Châu.
Coi như người một nhà, Tưởng Du cho lộc trước, hào phóng đưa túi bánh qua: “Này, cậu cầm lấy đi.”
“Cậu mua làm đạo cụ mà?” Cố Nghi Lạc hỏi.
“Không cần đến nữa, tớ hôn cậu ấy một cái là cậu ấy vui tít mắt.”
Cố Nghi Lạc ganh tỵ, không chút khách khí nhận lấy túi bánh: “Người yêu ở ngay bên cạnh tốt ghê nhỉ.”
Con ngươi Tưởng Du xoay tròn, lấy bả vai huých Cố Nghi Lạc: “Không ở bên cạnh, nhưng vẫn có thể dùng đạo cụ chơi.”
Nhìn bánh ngọt được xếp ngay ngắn trong túi, Cố Nghi Lạc ngây thơ hỏi: “Chơi thế nào?”
Bữa lẩu khuya vui miệng uống hai lon bia, khi về, vệ sĩ hộ tống Cố Nghi Lạc đến tận cửa nhà.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc trong phòng, sờ sờ mũi, Cố Nghi Lạc cứ ngỡ mình bị nắm mũi dắt về.
Trong mối quan hệ này, gần như luôn là Lương Đống dắt cậu đi, sắp xếp hành trình cho cậu khi đến nước Y, giải vây khi cậu gặp nguy hiểm, thuê tài xế và vệ sĩ cho cậu… che gió che mưa cho cậu…
Nhưng ngay hôm nay đây, cậu Cố Nghi Happy muốn trở thành đàn ông đích thực, muốn vùng lên!
Cậu không chỉ muốn Lương Đống bị cậu dắt đi, mà còn muốn Lương Đống si mê vì cậu cuồng loạn vì cậu, loảng xoảng đâm vào tường vì cậu!
Dục vọng chinh phục cháy hừng hực khiến Cố Nghi Lạc khô nóng khó nhịn, cậu ra ngoài lấy nước uống, thấy trong nồi có canh, ngửi là mùi thịt dê, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Quản Mộng Thanh dậy đi tiểu đêm thấy nồi nhẵn không, giật cả mình, gõ cửa phòng nói: “Tiểu tử thúi sao lại uống hết sạch thế hả, cẩn thận ngủ không yên!”
Cố Nghi Lạc nào biết công hiệu gì khác của canh xương dê ngoài bổ xương bổ gân ra, chỉ cảm thấy toàn thân ngày càng nóng, la lên đáp: “Đêm nay con không ngủ đâu!”
Ngoài cửa Quản Mộng Thanh càm ràm vài câu, rồi tiếng bước chân xa dần.
Trong cửa Cố Nghi Lạc lăn lộn trên giường, nghĩ thầm: Xảy ra chuyện gì rồi chưa tan học à sao vẫn chưa trả lời tin nhắn của em?
Có khi nào lại đi viết luận văn không?
Cố Nghi Lạc hít sâu một hơi, không chấp nhận nổi giả thiết mình không hấp dẫn bằng luận văn này.
Thành phố L 4 rưỡi chiều, Lương Đống kết thúc chương trình học, đứng dậy thu dọn ba lô.
Lần cuối cầm điện thoại lên là 20 phút trước, xác nhận Cố Nghi Lạc về nhà an toàn xong, anh để điện thoại về chế độ im lặng. Nên khi thấy trên màn hình có 4 tin nhắn chưa đọc, anh còn tưởng xảy ra chuyện gì.
Mở ra xem, toàn bộ là Cố Nghi Lạc gửi tới.
【Có rảnh không? Gọi video không soái ca ơi [/dụ dỗ.gif] 】
【Sao không để ý đến em [/vểnh mông vẫy đuôi.gif] 】
【Hôm nay uống rượu, nóng quá, rất nhớ anh 】
【 [/hình ảnh.jpg] 】
Chung quanh người đến người đi, Lương Đống không phóng to bức hình.
Hình nhỏ là đủ rồi. Trên hình, Cố Nghi Lạc chỉ lộ ra nửa cái cằm và một mảng lồng ngực, trong một mảng trắng nõn điểm xuyết chút phấn hồng mông lung, giống như đúc với hình bóng trên giường tháng trước.
Lương Đống nhìn chằm chằm hồi lâu, như thể cũng uống say, hơi váng đầu.
Sau đó càng váng đầu hơn.
Quay lại chỗ trọ, Lương Đống đóng cửa phòng, đặt ba lô xuống là gửi lời mời gọi video.
Sau khi kết nối, trong màn hình xuất hiện ga giường màu lam của Cố Nghi Lạc, sau đó là tóc, cuối cùng mới là khuôn mặt say khướt của cậu.
Vốn định hỏi cậu uống bao nhiêu, bị đôi mắt đẹp như biết nói kia trừng một cái, lời đến khóe môi thì thành: “Anh tan học rồi.”
“Đáng ghét.” Cố Nghi Lạc oán trách, “Để người ta đợi rõ lâu.”
Lương Đống chưa gặp tình cảnh này bao giờ, hít sâu một hơi, siết chặt điện thoại
Cố Nghi Lạc lơ đãng, vươn lưỡi liếm môi một cái: “Vậy em bắt đầu nha.”
“Bắt đầu… cái gì?”
Cố Nghi Lạc nháy mắt với camera: “Chờ chút sẽ biết.”
Sau một loạt tiếng sột soạt khiến lòng người ngứa ra như bị cào, Cố Nghi Lạc lại xuất hiện trong ống kính, hỏi Lương Đống có muốn ăn bánh ngọt không.
Lương Đống hơi mơ hồ không rõ: “Bánh ngọt?”
“Anh thích đồ ngọt mà.” Cố Nghi Lạc dùng giọng điệu đến chính bản thân mình cũng phát ngấy, “Ca ca học tập vất vả như vậy, không muốn thả lỏng chút sao?”
Diễn kịch phải diễn cho trót, xưng hô cũng thay đổi.
Lương Đống bị hai tiếng “ca ca” này làm vành tai bỏng ran lên, một tiếng “ừ” không tự chủ được thoát khỏi cổ họng.
Nghe được câu trả lời hài lòng, Cố Nghi Lạc xích lại gần micro, thì thầm nỉ non hỏi: “Vậy ca ca muốn bắt đầu ăn từ đâu?”
Giọng nói của Cố Nghi Lạc rất trong trẻo, khi đè thấp xuống trở nên hơi khàn khàn, mỗi một câu một chữ như mang theo móc câu nhỏ, như dụ dỗ người ta.
Không, đang dụ dỗ thật.
Lương Đống biết Cố Nghi Lạc muốn gì.
Từ trước đến nay anh luôn bó tay với Cố Nghi Lạc, đành phải trả lời: “Bất cứ chỗ nào cũng được.”
“Vậy anh nghĩ sao?” Lần đầu tiên làm chuyện này, hô hấp của Cố Nghi Lạc bắt đầu gấp gáp vì hồi hộp, “Muốn chỗ này của em, chỗ này, hay là… chỗ này?”
Ngón tay chơi đàn rất xinh đẹp, thon dài và linh hoạt, theo lời nói, phất qua cần cổ thon dài, rơi vào lồng ngực trần trụi, cuối cùng đặt lên vòng eo gầy mỏng, chiếc rốn tròn vo trong màn hình cũng vô cùng đáng yêu.
Giờ Lương Đống mới phát hiện ra, trên người cậu không mặc gì cả.
Yết hầu lăn lên lăn xuống, đối mặt với người yêu dùng hết vốn liếng để dụ hoặc mình, người có định lực tốt đến đâu cũng không thể không có phản ứng.
“Đều muốn.” Lương Đống thấp giọng nói, “Chỗ nào cũng muốn.”
Cố Nghi Lạc mở hộp bánh ngọt ở đầu giường ra, bôi kem bơ và mứt hoa quả lên khóe môi, cổ, trước ngực và bụng.
Vừa bôi vừa phàn nàn: “Vì sao bụng em mềm nhũn, còn của anh thì cứng vậy?”
Lương Đống: “Anh rèn luyện.”
“Cho em nhìn.” Cố Nghi Lạc hùng hổ, “Không thể chỉ riêng anh nhìn em được, em cũng phải nhìn anh.”
Lương Đống bèn đặt điện thoại lên bàn, cởi áo khoác và áo trong ra.
Thân hình của anh thuộc dạng không quá vạm vỡ, vai rộng và phẳng, nhìn qua hơi gầy nhưng xương cốt cân xứng, chỗ khớp nối sẽ có cơ bắp được kéo căng ra, nhất là cánh tay, khiến trong nháy mắt Cố Nghi Lạc nhớ tới cảm giác choáng váng khi được đôi cánh tay khỏe khoắn này ném lên giường.
Nhìn qua điện thoại, nhưng luôn có ảo giác như đang bị nhìn trực tiếp. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nghi Lạc đỏ bừng, nghĩ thầm chất lượng của dịch vụ này quá đỉnh, khiến cậu sẵn sàng không màng ăn uống dâng lên tặng anh.
“Tay cũng muốn xem.” Cậu luôn thẳng thắn trong những chuyện này, muốn gì thì yêu cầu đó, “Sờ em đi, chỗ nào cũng ngọt, ca ca mau sờ..”
Tay của Lương Đống cũng là mỹ cảnh, đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, khi đặt trên người cậu luôn luôn mạnh mẽ, và có chút hung dữ.
Cố Nghi Lạc bắt chước dáng vẻ tàn sát bừa bãi của đôi tay này trên người mình, hung hăng sờ nắn, nơi êm ái, nơi mềm mại, nơi nhô ra… từng bộ phận một, vết chai do chơi đàn bù vào chỗ yếu sức, đi qua chỗ nào là để lại vết đỏ sâu cạn không đồng nhất ở chỗ đó.
Cậu lại duỗi tay ra, cách không trung sờ cơ bụng của Lương Đống, tưởng tượng xúc cảm mềm dẻo rắn chắc.
“Cứng quá…” Cố Nghi Lạc lẩm bẩm.
Thần thái ngượng ngùng và si mê lay động cõi lòng Lương Đống, dục vọng thiêu đốt bụng dưới anh, giương nanh múa vuốt lan tràn ra khắp cơ thể anh.
Cố Nghi Lạc cũng đặt điện thoại vào vị trí cố định, xoay người lại.
Eo của cậu rất nhỏ, mông lại nhiều thịt, chỗ tiếp nối giữa eo và mông có hai cái hõm nho nhỏ, là hõm Apollo.
Dọc theo đường lõm đầy quyến rũ của lưng lên phía trên, xương vai hai bên như cánh bướm run rẩy. Cố Nghi Lạc ngoái cổ lại nhìn, đôi mắt rướm nước khiến cậu có chút đáng thương, nhưng đuôi mắt phiếm đỏ lại khiến người khác muốn làm cậu khóc lên mới thỏa.
“Cứng thêm chưa?”
Cố Nghi Lạc hỏi, rồi đặt tay lên vị trí Lương Đống từng đánh, nhìn vào người trong màn hình, miệng nói khẽ một khẩu hình.
Chỉ với hai chữ, lại khiến Lương Đống đánh mất chút lý trí cuối cùng.
Giới hạn giữa tưởng tượng và hiện thực biến mất, đừng ai mong đi ngủ được.
Đến rạng sáng thì tỉnh rượu, Cố Nghi Lạc gào lên “Rượu vào gan to hơn trời”, cảm thấy mình được hời, vì số lần của mình nhiều hơn Lương Đống.
Cậu cãi chày cãi cối dưới ánh mắt lo lắng của Lương Đống: “Này không phải thận hư đâu, chỉ có thể trách anh quá gợi cảm, không ai chịu được.”
Bánh ngọt làm đạo cụ vẫn dư khá nhiều, Cố Nghi Lạc ườn trên giường, lấy tay vét bánh gato, cho vào miệng.
Không phải cậu không thích sạch sẽ, mà vừa nãy đã tắm kỹ từ đầu đến chân, bây giờ chê bẩn thì không khỏi quá già mồm.
Trái lại khi Lương Đống nhìn thấy cậu nhét hai ngón tay vào trong miệng, duỗi lưỡi ra liếm từ lòng bàn tay đến đốt ngón tay, sắc mặt anh hơi đổi.
“Sau này phải dùng thìa ăn bánh ngọt.” Anh dùng giọng điệu gần như là ra lệnh, nói, “Nhất là khi ở bên ngoài.”
Mới đầu Cố Nghi Lạc không hiểu, hỏi anh vì sao, Lương Đống mím môi trầm mặc, không đáp.
Đến nhìn qua camera trước, bị hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi dọa giật nảy, Cố Nghi Lạc mới đỏ mặt rút ngón tay khỏi miệng, nói thầm: “Trực nam thúi tha này, biết nhiều ghê.”
Trực nam thúi tha không hề thúi, mà còn biết vô tình ghẹo người.
Nhìn Lương Đống mặc áo sơ mi vào, nhìn bàn tay từng đánh mông cậu chậm rãi cài nút áo, Cố Nghi Lạc suýt thì chảy máu mũi.
Cậu lưu manh huýt sáo: “Sao em có cảm giác mình đang chơi trai (*) nhỉ?”
(*) Gốc là 嫖 (piáo – phiêu): chơi gái chơi trai, đá 4` …
Lương Đống nhấc mắt, nhàn nhạt nhìn về phía camera, xương sống thắt lưng của Cố Nghi Lạc nhũn ra như phản xạ có điều kiện, cậu giơ tay đầu hàng: “Là anh chơi em, anh chơi em…”
Nghĩ nghĩ, cảm thấy mình bị lỗ: “Vậy tiền chơi trai đâu?”
Lương Đống cầm điện thoại lên, gửi cái lì xì 520.
Điều này khiến Cố Nghi Lạc nhớ lại sự cố lúc mới add wechat, cậu nghi ngờ Lương Đống cố ý làm vậy.
Cậu cũng gửi lì xì cho Lương Đống, 419 tệ, thề phải diễn tròn vai đến cùng.
(*) 419: For One Night – tình một đêm.
Cũng tặng kèm một con gà chíp vàng múa cột, xinh đẹp mỹ miều vẫy khăn tay hô: “Lần sau khách quan lại ghé nhé ạ!”
Bầu trời thành phố L dần dần tối đen, còn thành phố S thì đón bình minh trong vắt sau cơn mưa.
Nghe tàn mưa nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ, lòng Cố Nghi Lạc cũng xốp xốp giòn giòn, ngưa ngứa, hiện lên những gợn sóng trùng điệp nối đuôi nhau.
Cậu cảm thấy, có lẽ mình không ghét trời mưa đến thế.
Đặt điện thoại xuống gối, Cố Nghi Lạc lười biếng hỏi: “Gần đây anh đang bận gì vậy?”
“Không có gì.” Lương Đống đáp, “Hạng mục nghiên cứu của phòng thí nghiệm vẫn chưa kết thúc.”
“Bảo sao.” Cố Nghi Lạc thở dài một hơi, “Bận rộn đến đâu cũng phải thả lỏng một chút, đừng để mình nghẹn chết.”
Lương Đống vừa được giải tỏa, “ừ” một tiếng, nói: “Nói chuyện với em là anh thả lỏng.”
Trải qua một đêm này, rất khó để cái từ “thả lỏng” không mang nghĩa khác, đột nhiên Cố Nghi Lạc nhớ ra gì đó, hỏi thử: “Vậy lúc bình thường anh có giống hôm nay, nhớ về em rồi lén lút thẩm du không?”
“Có.” Lương Đống thản nhiên thừa nhận, “Có điều không phải lén lút.”
“Hả?” Cố Nghi Lạc chớp mắt với trần nhà.
Lương Đống dùng giọng điệu trần thuật để nói sự thật: “Em là của anh, nên không cần phải lén lút.”
Lại bị trêu ghẹo, Cố Nghi Lạc thở dài sâu sắc: “Làm sao bây giờ, lại muốn ấy ấy.”
“Ấy gì?” Lương Đống hỏi.
“Bị anh làm.”
“…”
“Anh cũng là của em.” Hung hăng chọc ngón tay vào người trong màn hình, Cố Nghi Lạc thúc giục, “Mau trở về đi, em muốn diễn luyện thực tế, nghe rõ chưa!”
Biệt ly tựa như một cái chết mong manh, về mặt vật lý hai người hít thở chung một bầu khí quyển, còn về lý thuyết, họ lại cách nhau một vũ trụ sâu thẳm, cho nên có gần nhau bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Lương Đống cũng chạm vào người trong màn hình, từ đôi mắt, cái mũi, đến nơi không nhìn thấy, cách một khoảng nhìn tưởng gần nhưng lại xa vời vợi, miêu tả nỗi thương nhớ ẩn sâu trong đáy lòng.
Cuối cùng, anh đưa ra lời hứa hẹn nhất định sẽ thực hiện được: “Ừ, nghe rõ.”
Hết chương 35.
Tác giả có lời muốn nói:
Biết là 2 chữ gì không?
Nhật ký của Tiểu Lương: Bà xã thật biết cách chơi.