Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Em Không Ngoan
  3. Chương 24: Chương 24:
Trước /139 Sau

Em Không Ngoan

Chương 24: Chương 24:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong video, người đàn ông ngồi trên sofa màu xám trắng trong văn phòng bệnh viện, đôi chân dài tùy ý đặt trên mặt đất tiếp nhận phỏng vấn.

 

Giá trị nhan sắc và thần thái của anh còn xịn hơn trong ảnh chụp một bậc.

 

Và thứ bắt mắt hơn cả là đôi tay thon dài như ngọc được anh đặt trên đầu gối.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Từ đường cong hoàn mỹ nơi xương cổ tay đến các khớp xương rõ ràng nơi ngón tay đều phô ra sự ưu nhã và tinh xảo trời sinh, không đâu bắt bẻ được.

 

Dù không phối thêm bất cứ trang sức gì, nhưng đã đủ để hấp dẫn mọi ánh mắt.

 

Thưởng thức đoạn video tự giới thiệu lời ít ý nhiều đến đỗi có thể nói là qua loa của Thương Dữ Mặc xong, Ninh Già Dạng mới chuyển mắt đến phần tiêu đề…

 

#Bác sĩ thiên tài Thương Dư Mặc – người nắm giữ loạt danh xưng vinh dự của giới y học như “Đôi bàn tay thần tiên” “Thần tiên” “Ông hoàng không vương miện” chính thức tuyên bố tham gia chương trình những nhân vật đầu ngành của CCTV#

 

Nhìn những mô tả... trẻ trâu kia, Ninh Già Dạng chết lặng một lúc, sau đó mới yếu ớt phun ra một câu: “Nghề phụ của phóng viên này thật sự không phải là viết tiểu thuyết à?”

 

Ngôn Thư hoàn toàn không ngờ sự chú ý của cô lại rơi vào chỗ này: “Đây là trọng điểm hả? Trọng điểm là bác sĩ Thương nhà em sắp hot rồi đó!”

 

Chỉ là một đoạn video phỏng vấn ngắn ngủi thôi mà đã trực tiếp lên thẳng no.1 hot search.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu chương trình chính thức phát sóng, thì có thể tưởng tượng được nó sẽ rầm rộ cỡ nào rồi đấy.

 

Theo khứu giác nhạy bén của Ngôn Thư, chỉ cần đạo diễn Giang không làm mất đi sự liền mạch giữa các cảnh quay thì chương trình chắc chắn sẽ bùng nổ cực hot.

 

Huống hồ, chị ấy còn nghe nói, cách quay của chương trình lần này không giống như những chương trình tọa đàm bình thường khác, mà nó thiên về kiểu truyền hình thực tế hơn. Mục đích là để bảo toàn IQ chân thực của các ông lớn mỗi ngành, thậm chí họ còn có thể kết hợp hình thức livestreams đang thịnh hành nhất hiện này vào, chương trình đúng là hiểu rõ tâm lý tò mò của người xem mà.

 

Chỉ có thể nói không hổ là đạo diễn Giang.

 

Nói rồi, Ngôn Thư mở mấy bình luận hot, ra hiệu cho Ninh Già Dạng xem…

 

Hot bình luận no.1: Tôi muốn bất kính với thần tiên.

 

Hot bình luận no.2: Ai mà không muốn chứ.

 

Ninh Già Dạng nhìn xem, đôi môi đỏ nhếch lên như có điều suy nghĩ, nói: “Thật không dám giấu giếm, em cũng muốn.”

 

Nghe được lời này của cô, mí mắt Ngôn Thư giật giật, im lặng nửa ngày mới hỏi lại: “Em chỉ suy nghĩ nhiêu đó thôi?”

 

“Còn có…”

 

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ninh Già Dạng hơi nheo lại, cô nói: “Em mà có “khinh nhờn thần tiên” thì cũng là hợp lý hợp pháp, còn bọn họ là quấy rối nam thần tiên đã kết hôn.”

 

Ặc…

 

Đúng là vượt quá sức chịu đựng của người ta rồi đấy!

 

Ngôn Thư hoàn toàn bất lực: “Được được được, em giỏi, nhưng rốt cuộc em định sẽ thế nào đây, nếu bác sĩ Thương cũng ra mắt công chúng thế này thì sớm muộn gì quan hệ của các em cũng lộ ra ngoài ánh sáng.”

 

Ninh Già Dạng không đáp lại, vì sự chú ý của cô đã bị một bình luận được tiết lộ bởi người biết chuyện nào đó hấp dẫn.

 

“Nghe nói ông lớn này nổi tiếng khó tính trong giới, người này chưa bao giờ tham gia bất cứ chương trình nào, bao gồm cả phỏng vấn, rốt cuộc đạo diễn Giang đã mời người này như thế nào nhỉ? Ai đó giải thích cho tôi chút đi.”

 

Lông mi của Ninh Già Dạng nhanh chóng run lên hai lần, mặt đầy kinh ngạc, trong đầu bất chợt vang lên những lời Thương Dữ Mặc nói trước đó.

 

Đúng rồi.

 

Anh từng nói mình sẽ không tham gia mấy chương trình như thế này, tại sao anh lại đột nhiên đổi ý.

 

Kết hôn hơn một năm, Ninh Già Dạng cũng coi như hiểu rõ ông chồng hờ này của mình.

 

Xưa nay, chỉ cần là việc anh đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

 

Lẽ nào là…

 

Vì cô?

 

Ninh Già Dạng không muốn tưởng bở, nhưng một khi suy nghĩ đã nảy lên thì làm thế nào cũng không vứt đi được.

 

Cô xem lại đoạn video chính thức ra mắt chưa đến một phút kia thêm bảy tám lần, đương lúc Ninh Già Dạng còn đang suy nghĩ mình có nên hỏi hay không thì cô chợt phát hiện ra một vấn đề lớn hơn…

 

Tầm mắt cô dừng lại ở vị trí xương ngón tay sạch sẽ của anh.

 

Bảo sao đám fan không để ý đến thân phận đã kết hôn của anh Thương mà đi hô hào khinh nhờn thần tiên, ra là vì vị trích tiên này không đeo nhẫn!

 

Cái khuôn mặt kia của anh mà lộ ra ngoài một cách quang minh chính đại như thế, kết hợp với việc không đeo nhẫn cưới thì có khác nào nói với mọi người là: “Mau đến đùa giỡn tôi đi! Tôi còn độc thân này!” đâu.

 

Ninh Già Dạng vốn còn đang do dự lập tức có lý do chính đáng.

 

Cô trực tiếp call video với anh.

 

Giọng cô trong veo, giọng điệu được kéo dài vừa ngọt lại vừa mềm, nhưng lời nói ra lại có vẻ xỉa xói: “Bác sĩ Thương có sức hút quá ta, chỉ trong một đêm mà đã thu được cả chục ngàn fan luôn kìa.”

 

Ngôn Thư đứng cạnh đó lúng túng, đi cũng không được mà đứng cũng chẳng xong.

 

Đây là chuyện mà người đại diện như chị ấy có thể nghe sao?

 

Có vẻ như Thương Dư Mặc đang chuẩn bị đi ngủ, lúc này anh đang nằm nghiêng trên chiếc giường lớn trong nhà, áo ngủ bằng lụa mỏng ở chỗ vai lỏng lẻo hở rộng, loáng thoáng có thể thấy được cơ bắp xinh đẹp trước ngực. Khuôn mặt đẹp trai của anh đầy vẻ lười nhác, giọng điệu cũng bị sưh biếng nhác kia nhuộm lên: “Hử?”

 

“Em lại muốn diễn gì đó?”

 

Ninh Già Dạng bị lời này của anh làm cho nghẹn họng.

 

Cô có thích diễn đến thế à! Anh phản ứng cứ như là phản xạ có điều kiện luôn rồi ấy!

 

Hiếm khi Ngôn Thư thấy được cảnh tiểu tổ tông không nói lời nên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Nhưng khi Ninh Già Dạng liếc mắt sang, chị ấy lại giả bộ nhìn tablet lướt Weibo.

 

Theo cô lâu vậy rồi, tuy chỉ là người đại diện thôi nhưng Ngôn Thư cũng có ba phần kỹ năng diễn xuất.

 

Ninh Già Dạng hừ khẽ một tiếng, đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong video, nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt: “Mặc áo đàng hoàng lại, quần áo xốc xếch thế kia còn ra thể thống gì nữa.”

 

Thương Dư Mặc đã xác định được bà Thương là đang kiếm chuyện.

 

Nào có ai đi ngủ mà áo mũ chỉnh tề đâu chứ.

 

Nhưng anh cũng không muốn cãi nhau với vợ mình.

 

Vì anh nhớ đến người từng trải – Mục Tinh Lan từng nói, cãi nhau với vợ, dầu thắng dầu thua thì cũng vô nghĩa.

 

Nếu vợ thua, thì cuộc tranh cãi sẽ vòng ngược lại theo vòng tuần hoàn...

 

Cho đến khi bọn họ thắng mới thôi.

 

Thế là… chỉ với hai giây suy nghĩ, Thương Dữ Mặc lập tức đưa tay ra cầm lấy mép điện thoại.

 

Ninh Già Dạng chỉ thấy camera quay cuồng, ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông đột nhiên phóng to lên, hình ảnh trong video của anh đã biến thành trần nhà.

 

Ánh đèn chập chờn.

 

Ninh Già Dạng: “…”

 

Sao trước kia cô không biết người đàn ông này còn biết lừa mình dối người nhỉ?

 

Ngôn Thư thu hết vẻ mặt một lời khó nói hết của Ninh Già Dạng vào đáy mắt, tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra trong video, nhưng biểu cảm này đã đủ để chứng minh, họ là trời sinh một đôi.

 

Bình thường lúc ở nhà, chắc chắn tiểu tổ tông này là người ta bị khắc!

 

Ninh Già Dạng hít sâu một hơi, muốn lập tức kết thúc cuộc call video loạn xạ này.

 

Cô cố gắng duy trì nụ cười: “Tốt lắm.”

 

Thương Dư Mặc thích ý dựa vào đầu giường, giọng anh hơi nhẹ như truyền từ xa đến: “Bà Thương vui là được.”

 

Tên đàn ông chó má thấy cô vui chỗ nào thế?

 

Mà chết là ở chỗ giọng anh cứ đầy chân thành như thế.

 

Ninh Già Dạng hít thở mấy lần, chuyển chủ đề: “Nhẫn của anh đâu?”

 

Lúc nãy cô còn tưởng anh đồng ý với đạo diễn Giang tham gia chương trình là vì cô chứ.

 

Giờ nhìn lại, chắc chắn là do cô tưởng bở rồi, suy nghĩ tào lao gì không!

 

Nếu tên đàn ông chó má này có một xíu EQ thôi là đã không làm cô tức giận đến mức muốn nhảy vào điện thoại mưu sát chồng rồi.

 

Một giây sau, cô nhìn thấy ngón tay thon dài của người đàn ông quơ quơ trước màn hình.

 

Ngón tay đeo chiếc nhẫn cưới quen thuộc ấy.

 

Đầu lông mày của Ninh Già Dạng khẽ chau lại: “Sao trong video ghi hình kia anh không đeo?”

 

Thương Dư Mặc không ngờ đến điểm chú ý của bà Thương lại xảo nguyệt đến vậy, anh cong ngón tay lại, gõ khẽ lên màn hình một cái.

 

Ninh Già Dạng cảm thấy hành động này của anh là gõ lên trán mình.

 

Lời nói hời hợt của anh lại truyền đến: “Bà Thương này, trong lúc phẫu thuật không được mang bất kỳ trang sức nào.”

 

“Video quay vào lúc anh vừa xong một ca phẫu thuật.”

 

Ninh Già Dạng nhớ lại giọng điệu chất vấn vừa rồi của mình, cô ho nhẹ một tiếng, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, hỏi lại: “Thật không?”

 

Một giây sau, cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục nói: “Mong bác sĩ Thương kỹ nhớ kỹ thân phận đã kết hôn của mình ha, đừng ỷ đẹp mà làm bậy, lên chương trình là phải đeo nhẫn vào đó.”

 

Nói xong, Ninh Già Dạng không đợi Thương Dư Mặc trả lời mà vội vàng kết thúc đoạn call video.

 

Sau đó, dưới mí mắt của Ngôn Thư, cô ném điện thoại đi rồi đột ngột vùi mình vào trong chiếc gối mềm mại, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ra sức cạ lên đó: “A a a!”

 

Tiên nữ không còn mặt mũi gì nữa rồi sao? Má nó chứ!

 

Ngôn Thư luống cuống tay chân vội chụp lấy điện thoại của cô, khi nhìn lại thì bắt gặp hai lỗ tai đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu.

 

Ngôn Thư nhịn cười một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật thành tiếng.

 

“Chị Thư, chuyện này buồn cười đến vậy sao?!” Ninh Già Dạng ló mắt ra khỏi gối, đôi mắt đào hoa không biết tự lúc nào đã nhiễm lên ánh nước dập dờn, cô tức giận hỏi.

 

Ngôn Thư sâu xa nói: “Để chị cười nhỏ lại.”

 

Nhỏ cái cọng lông ấy!

 

Ngày hôm sau, Ninh Già Dạng mới thật sự phát hiện Thương Dư Mặc đã hot.

 

Vừa đến đoàn phim, chỉ đi ngang qua thôi mà cũng nghe thấy nhân viên công tác nhắc đến anh, trong lời của họ đều mang theo sự kinh diễm và sùng bái.

 

Ninh Già Dạng không thèm nghe, cô đi thẳng đến chỗ quay, ai ngờ người ngồi ở ghế đạo diễn không phải là Giang Vân Sầu mà là phó đạo diễn.

 

Đáy mắt cô lướt qua một tia kinh ngạc.

 

Phó đạo diễn quang minh chính đại ngồi vào ghế chuyên dụng của đạo diễn như thế, không sợ bị đạo diễn Giang đập chết à.

 

Như hiểu được biểu cảm của Ninh Già Dạng, phó đạo diễn ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Đạo diễn đã rời tổ quay, thời gian quay chương trình bên kia đúng là quá gấp.”

 

Dù sao người quay cũng là ông lớn, có thể sắp xếp được thời gian là tốt lắm rồi, chứ nào có thể mặc cho đạo diễn Giang lề mà lề mề được.

 

May mà các cảnh quan trọng của “Bạch Lộ” đã quay xong, chỉ còn vài cảnh quay bù nữa thôi, nên để phó đạo diễn chỉ đạo quay cũng không có vấn đề gì.

 

Có điều…

 

Ninh Già Dạng rũ mắt, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, cô vân vê mấy hạt châu thỏ ngọc trên tay. Nói cách khác thì nghĩa là, Thương Dư Mặc bên kia sắp phải ghi hình rồi sao?

 

Thế mà, tối hôm qua tên đàn ông chó má này không nói với cô!

 

“Chị, chị xem.” Tiểu Lộc đột nhiên kéo tay Ninh Già Dạng lại.

 

Ninh Già Dạng cũng thuận thế nhìn sang.

 

Đập vào mắt cô chính là Lương Dư Quỳnh đang vênh váo hống hách đứng trước mặt biên kịch NN, dường như đang nói gì đó.

 

“Sao cô ta còn chưa đi nữa?” Mặt Ninh Già Dạng lạnh xuống, không phải hôm qua đã hơ khô thẻ tre rồi sao, sao còn ở đây bắt nạt người khác.

 

“Haiz, ơ chị, chị định làm gì đấy?”

 

Tiểu Lộc vốn chỉ là muốn để Ninh Già Dạng xem bát quái thôi, em ấy nào ngờ được tiên nữ nhà mình thế mà lại trực tiếp xông lên.

 

Ninh Già Dạng chậm rãi vuốt làn tóc mai bị gió thổi bay tán loạn lại, khóe môi nhếch lên một đường cong châm biếm: “Đi… Làm việc thiện tích đức.”

 

Mẹ nó chứ.

 

Bình thường có thấy vị tổ tông này ghét ác như thù thế đâu.

 

Bình thường nhìn ai cũng không có hứng thú gì mà.

 

Tiểu Lộc vội đuổi theo nói: “Chị, chị đi chậm chút, chậm một chút.”

 

Đi giày cao gót mà sao chạy nhanh dữ vậy trời.

 

Thấy Lương Dư Quỳnh định vung cái tát với Hạ Thanh Nại, Ninh Già Dạng ỷ vào vóc người cao hơn cô ta cộng thêm đôi cao gót 12cm, cô dễ dàng nắm lấy cổ tay của cô ta từ phía sau: “Tiểu Lộc, mau quay cảnh này lại, để mọi người xem xem cô nữ thần Lương dịu dàng này bình thường ở đoàn làm phim làm mưa làm gió, ức hiếp biên kịch nhỏ yếu, vô tội đáng thương như thế nào.”

 

Hạ Thanh Nại thấy thế cũng phản ứng lại, môi cô ấy trắng bệch đi, chân lảo đảo về sau vài bước, dáng vẻ yếu đuối mong manh, ngã không dậy nổi kia đáng thương thôi rồi, giọng cô ấy cũng khẽ run lên vì lạnh.

 

“Tim của tôi không được tốt, nếu chịu một tát này của cô Lương, chắc tôi sẽ phải gặp Phật Tổ mất.”

 

“Cảm ơn cô Ninh đã cứu mạng.”

 

Lương Dư Quỳnh bị hai người một xướng một họa chọc tức đến mức muốn hộc máu, nhưng tay cô ta đang bị người ta nắm chặt, chỉ có thể để mặc cho Tiểu Lộc giơ điện thoại lên quay thôi.

 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô thả tôi ra, tôi không muốn đánh người!”

 

Cô ta chỉ muốn dọa Hà Thanh Nại một chút để dụ dỗ đối phương chủ động đẩy cô ta ra, theo đà đó cô ta sẽ thuận thế ngã ra đất, giả vờ như bị Hạ Thanh Nại bắt nạt.

 

Cùng lúc đó trợ lý đang núp ở sau cái cây sẽ quay cảnh này lại, thế là cô ta có thể đập cho Hạ Thanh Nại một búa rằng cô ấy đã bắt nạt cô ta ở đoàn làm phim.

 

Vậy thì dư luận khi bị đám dân mạng giễu cợt tối qua sẽ lập tức chuyển hướng.

 

Nhưng ai ngờ được lại chui ra một Ninh Già Dạng này chứ!

 

Lại là Ninh Già Dạng!

 

Thấy mưu đồ của mình cứ thế mà bị phá hỏng, Lương Dư Quỳnh hận đến mức mắt đỏ ngầu.

 

“Cô Lương.”

 

Trợ lý Quần Quần thấy tình thế không ổn thì vội vàng chạy tới giải cứu cho Lương Dư Quỳnh, chiếc camera trước cổ đong đưa.

 

Ninh Già Dạng lạnh nhạt quét mắt sang, rồi bất chợt buông tay Lương Dư Quỳnh ra, ngăn Quần Quần lại.

 

Quần Quần chỉ biết trơ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của đại mỹ nhân từ từ tiếp cận mình, cô ta nín thở theo bản năng.

 

Rồi vô thức đứng sững tại chỗ.

 

Đầu ngón tay xinh đẹp của Ninh Già Dạng nâng chiếc camera trên cổ của Quần Quần lên, chỉ nhìn thumbnail trên đó thôi là cô đã đoán được mục đích của bọn họ.

 

Ả đàn bà này đúng là độc.

 

Còn giả vờ giả vịt hết lần này đến lần khác.

 

“Cho tôi mượn lát, sẽ trả lại cô sau.” Ninh Già Dạng lấy camera xuống đưa cho Tiểu Lộc: “Em sao chép mấy cái này sang máy tính đi, nếu cô Lương muốn lên mạng khóc lóc làm bạch liên hoa đáng thương tội nghiệp đến thế thì chúng ta hãy giúp người tạo niềm vui, để mọi người nhìn kỹ thử xem, bản thân cô Lương cao thượng thế nào.”

 

Phụt.

 

Chị ngầu ghê!

 

Cao thượng, ha ha ha.

 

Con khốn Lương đã giận đến mức sắp phát rồ luôn rồi.

 

Tiểu Lộc ôm chặt camera: “Chị cứ yên tâm!”

 

Nghe thế, Lương Dư Quỳnh không còn màng đến hình tượng, định vồ lên đoạt lại, nhưng không đợi cô ta hành động, mấy vệ sĩ của Ninh Già Dạng đã ngăn cô ta lại.

 

Nhìn mấy người này, Lương Dư Quỳnh nhớ lại hình ảnh bị họ cuộn vào rèm cửa, vứt ra ngoài  giống như vứt rác.

 

Ngón tay đang chỉ vào Ninh Già Dạng cũng bắt đầu phát run.

 

Mười phút sau, tại phòng nghỉ ngơi của biên kịch.

 

Thấy Hạ Thanh Nại thật sự uống thuốc, Ninh Già Dạng không nhịn được nhíu mày, có điều bọn cô cũng không tính là quá quen nên không tiện hỏi.

 

Uống thuốc xong, Hạ Thanh Nại nghiêm túc cúi đầu với Ninh Già Dạng: “Hôm nay cảm ơn cô.”

 

Nếu không có cô, cô ấy không biết làm gì với tình huống đó.

 

Thấy môi cô ấy không còn chút huyết sắc nào, Ninh Già Dạng vội vàng tiến lên, đưa tay đỡ cô ấy dậy: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

 

Nên không nhận nổi đại lễ như này đâu.

 

Hạ Thanh Nại lắc đầu, lúc đó cô ấy cảm giác được bản thân sắp phát bệnh nên vội vàng chạy về phòng nghỉ ngơi uống thuốc, ai ngờ được lại bị Lương Dư Quỳnh cản lại.

 

Đều tại cô ấy đã đánh giá thấp sự ác độc của con người.

 

Đương nhiên, có người có tâm ác thì cũng có người có tâm thiện.

 

Hạ Thanh Nại nhìn Ninh Già Dạng, nhớ đến việc tối qua cô like bài đăng của mình, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt nhuộm lên ý cười hiếm có: “Hy vọng sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác.”

 

Lúc này Ninh Già Dạng mới phát hiện, vali của Hạ Thanh Nại đang đặt trước cửa phòng nghỉ ngơi.

 

Thì ra, cô ấy cũng phải rời đi.

 

Bảo sao mới sáng sớm mà Lương Dư Quỳnh đã vội vàng hãm hại cô ấy. Ra là, nếu không hãi hại thì không còn kịp.

 

Tiễn biên kịch NN đi, đoàn phim to lớn này đã trống vắng đi một nửa.

 

Nhớ lại ba tháng quay phim vừa qua, Ninh Già Dạng cảm giác như mình đang mơ.

 

Thấy Ninh Già Dạng rũ mắt, tâm trạng cũng sa sút, Tiểu Lộc cười hì hì: “Chị, trưa mai, chương trình mới của đạo diễn Giang có trailer đấy, nghe nói còn có livestream nữa!”

 

“Khà khà khà, chị có muốn biết dáng vẻ lần đầu tham gia chương trình của chồng mình sẽ như thế nào không?”

 

Đôi mắt đào hoa của Ninh Già Dạng chậm rãi nhấc lên, hàng lông cong mi dài khẽ chớp theo bản năng, cô ngờ vực: “Sao nhanh thế?”

 

Đạo diễn Giang không hổ là bậc thầy quản lý thời gian.

 

Tiểu Lộc không trả lời, chỉ bẻ ngón tay tính tính: “Năm sáu ngày nữa chị mới có thể hơ khô thẻ tre [1], vừa lúc có thể thuận tiện đi thăm ban của bác sĩ Thương đó.”

 

[1] Chỉ việc đã quay xong một bộ phim.

 

Dưới ánh mặt trời, giọng nói dễ nghe của Ninh Già Dạng có phần lười nhác: “Đợi đã, chị nói muốn đi thăm ban lúc nào?”

 

Là cô mất trí nhớ hả ta?

 

Tiểu Lộc nói như đương nhiên: “Bởi vì chị và bác sĩ Thương là kiểu mẫu của vợ chồng tôn trọng lẫn nhau mà!”

 

Quảng cáo
Trước /139 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Copyright © 2022 - MTruyện.net