Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Địa điểm ghi hình bộ phim co chữa bệnh hiện đại đô thị [ Làm bác sĩ ] là ở Bắc Thành.
Nhờ dạo trước từng nghiêm túc thực tập ở khoa ngoại thần kinh của bệnh viện, hơn nữa còn được học sinh giỏi phụ đạo cho nên đến bước đọc kịch bản, Ninh Già Dạng gây được ấn tượng nổi bật, được đạo diễn khen ngợi rất nhiều lần.
Thực ra ông ta cũng sắp xếp cho các diễn viên khác đi trải nghiệm nhân vật và cuộc sống chân thực ở bệnh viện nhưng phần lớn mọi người chỉ làm đối phó qua loa. Kết quả là mấy ngày trước khi bắt đầu bấm máy, ngoại trừ Ninh Già Dạng, tất cả các diễn viên khác đều bị mắng không ngẩng nổi mặt lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ riêng cô là được lười biếng nằm trên ghế nghỉ ngơi xem mọi người.
Ngôn Thư cầm lịch trình gần đây tới, vừa khéo nhìn thấy tin nhắn cô gửi.
Suýt nghẹn thở.
Tịch thu điện thoại của cô: “Có phải em khó chịu khi thấy bộ phận PR rảnh rỗi phải không?”
Vất vả lắm bà cô này mới gia nhập đoàn phim, hơn nữa còn quay phim kiểu nửa đóng kín, hầu như không có chủ đề gì có thể lên hot search, cuối cùng bộ phận PR cũng được nghỉ xả hơi.
Cô làm thế này là muốn tự tạo ra tin à?
Ninh Già Dạng ngước mắt lên nhìn, cười hừ một tiếng: “Càng gần sát sự thật thì họ sẽ càng thấy không thể nào, không tin thì chị xem thử đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Thư bán tín bán nghi nhìn màn hình.
Quả nhiên.
Dưới tin nhắn của Ninh Già Dạng…
[ Quan hệ không thể cho ai biết là sao, người ta chỉ là hàng xóm tốt hoàn toàn trong sáng thôi, cùng lắm thì là tình thầy trò bảy ngày. ]
[ Gì đến mức tình thầy trò, tuy mấy hôm đó bác sĩ Thương tới đây mỗi ngày nhưng cũng chỉ ở bệnh viện bốn, năm tiếng mà thôi. ]
[ Mặc dù tiên nữ Ninh khá tốt nhưng đóa hoa trên núi cao không thể với tới được như bác sĩ Thương hoàn toàn không có liên quan gì tới nữ minh tinh xinh đẹp động lòng người hết, không hề xứng đôi chút nào! ]
[ Giải tán thôi, tôi xin thề với thần trực ca đêm, nếu họ thực sự có quan hệ không thể để ai biết thì tôi sẽ đọc ngược nội quy bệnh viện một trăm lần trong hội nghị công khai toàn bệnh viện. ]
[ … ]
Thật đúng là.
Thấy trong nhóm không có ai hưởng ứng, Ngôn Thư mới yên tâm.
Một giây sau.
Ngón tay trắng nhỏ của Ninh Già Dạng sờ cằm hỏi: “Hai đứa em không có tướng phu thê vậy cơ ạ?”
Hầu như ngày nào cũng cùng tới cùng về với nhau, vậy mà họ vẫn tin tưởng chắc nịch rằng hai người chỉ là hàng xóm tốt?
Rốt cuộc bình thường hình tượng của Thương Dư Mặc ở bệnh viện phải xa lánh trần tục đến mức nào mới khiến chân tướng đã sờ sờ trước mặt đồng nghiệp mà họ vẫn không nhận ra.
Ngôn Thư làm bộ không nghe thấy, sợ bà cô này hứng lên lại công khai luôn.
Đúng lúc này.
Tiểu Lộc đi mua trà hoa quả cho Ninh Già Dạng chạy về, thở hồng hộc: “Chị, có người tới phim trường thăm chị!”
“Chính là, chính là tay bác sĩ tâm lý kia!”
Bác sĩ tâm lý?
Ninh Già Dạng đã quẳng Lạc Nam Thư ra khỏi đầu kể từ khi ném tấm danh thiếp vào thùng rác.
Mấy lần tình cờ gặp ở bệnh viện, cô cũng làm như không quen biết.
Bởi vì cô luôn có cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm.
Giờ nghe tin anh ta tới phim trường thăm mình, hàng mày xinh đẹp nhíu nhẹ.
Tiểu Lộc chạm mặt anh ta ở bên ngoài, bị nhét cho tờ giấy.
Lúc đó, em ấy còn tưởng là mùa xuân tình yêu của mình đã đến, được anh đẹp trai đi ngoài đường nhét cho phương thức liên lạc.
Sau khi nhìn rõ mặt Lạc Nam Thư mới nhớ ra người này…
Là bác sĩ tâm lý của Bùi Chước Chước.
“Anh ta nói chờ chị ở bên ngoài đoàn phim.”
Tiểu Lộc đưa tờ giấy cho Ninh Già Dạng.
Ninh Già Dạng hững hờ mở ra.
Đôi mắt hoa đào vốn uể oải hơi nheo lại, đôi môi đỏ mím chặt, toàn thân toát lên vẻ đẹp lạnh lùng dưới ánh nắng nhạt giá lạnh của mùa đông.
Trên tờ giấy ghi chú rất mỏng chỉ có vài chữ viết rất đẹp nhưng lại khiến cô biến sắc…
“Cô Ninh, có người bí mật quan sát cô tận mười năm.”
Ninh Già Dạng chợt siết chặt mép tờ giấy ghi chú.
Bí mật quan sát mười năm?
Ngôn Thư hít sâu một hơi: “Trời ạ, là ai vậy?”
Chị ấy không nghĩ Lạc Nam Thư ăn no rửng mỡ viết một tờ giấy nhắn lừa Ninh Già Dạng.
Với địa vị hiện tại của anh ta, thực sự không cần bày trò lừa đảo rẻ tiền như vậy với một nữ minh tinh.
Bởi vì quá dễ bị vạch trần.
Tiểu Lộc đoán mò: “Chẳng lẽ là chính bác sĩ Lạc?”
“Mười năm trước, tình cờ nhìn thấy nữ minh tinh nhà chúng ta một lần, từ đó đắm chìm?”
Ninh Già Dạng cười nhạo: “Mười năm trước, chị mới mười hai tuổi.”
“Anh ta điên chắc?”
“Nghe nói bác sĩ tâm lý đều rất điên...” Tiểu Lộc nuốt một ngụm nước bọt: “Có điều, trông ngoại hình bác sĩ Lạc rất vô hại, nghe nói người đàn ông nào trông càng nhã nhặn thì nội tâm càng bất thường.”
Bị Tiểu Lộc phá ngang bằng một câu như vậy, bầu không khí bí ẩn mất sạch.
Ninh Già Dạng chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang lại váy vóc, bình tĩnh nói: “Đi hỏi thử là biết.”
Người bí mật quan sát cô mười năm, ánh mắt cô lạnh lùng, trong đầu hiện ra một bóng hình khác.
Nửa giờ sau.
Trên chiếc ghế sô pha gần cửa sổ trong quán cà phê.
Ninh Già Dạng yên lặng nhìn người đàn ông tuấn tú ngồi nghiêm chỉnh ở ghế đối diện.
Các đường nét xuất sắc trên khuôn mặt được ánh nắng tôn lên, toát ra vẻ dịu dàng vô hại, khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân.
“Rốt cuộc bác sĩ Lạc có mục đích gì?”
Đầu ngón tay nhỏ trắng xinh đẹp của Ninh Già Dạng gõ lên tờ giấy nhắn để mở, đẩy nó ra giữa bàn.
Lạc Nam Thư ngước mắt nhìn.
Đôi mắt của người đàn ông này có tròng đen tròng trắng phân chia rõ ràng, trong suốt nhìn thấy tận đáy, đối mặt với ánh mắt đề phòng của cô, anh ta khẽ thở dài một tiếng: “Cô Ninh, bất kể cô có tin hay không, tôi không có ác ý gì với cô cả.”
“Tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, mục đích của tôi là chữa khỏi dứt điểm cho người bệnh.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau vài giây.
Ninh Già Dạng hững hờ tựa vào lưng ghế, khoanh tay lại, vẫn hết sức đề phòng như trước.
“Bùi Chước Chước?”
Lạc Nam Thư đưa cho cô một túi giấy kraft rất mỏng, giọng nói trầm ấm dễ nghe: “Bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng của cô Bùi được phát hiện năm 12 tuổi. Sau đó, trải qua quá trình trị liệu của tôi đã có xu hướng khỏi hẳn. Tới năm cô ấy 18 tuổi, sau khi gặp cô ở một bữa tiệc thì bệnh của cô Bùi lại tái phát, bệnh tình tái phát rất khó kiểm soát.”
“Thói quen bí mật quan sát cô biến thành bắt chước sở thích, cách ăn mặc, thậm chí ngoại hình của cô.”
Ninh Già Dạng thực sự không ngờ được một người phụ nữ trông kiêu căng ngạo mạn như Bùi Chước Chước lại bí mật quan sát cô, lại còn bắt chước theo cô nữa?
Vậy là gương mặt của cô ta cũng được chỉnh sửa dựa theo mặt cô sao?
Lạc Nam Thư đưa ra đáp án khẳng định.
“Tại sao cô ta phải bắt chước tôi?”
Hàng mày xinh xắn đẹp đẽ của Ninh Già Dạng nhíu lại, không ngờ lại điên tới mức này.
Nghĩ đến chuyện những năm qua mình bị một người phụ nữ bí mật quan sát thì ngay cả cô cũng không nhịn được mà rùng mình.
Lạc Nam Thư chầm chậm giải thích: “Bởi vì cô là dáng vẻ mà cô Bùi muốn trở thành nhất.”
Giống như một cô công chúa kiêu hãnh ở tít trên cao, có ánh hào quang muôn trượng, nhan sắc phô trương, muôn người ngưỡng mộ vây quanh, muốn trao cho cô toàn bộ thế gian.
Chỉ một thoáng nhìn thấy ở bữa tiệc khi ấy đã khiến Bùi Chước Chước núp mình trong góc tối nảy sinh khát vọng.
Mặc dù Bùi Chước Chước có đôi chút thiên phú về y học nhưng ở trong lớp tài năng, bao giờ cũng có người giỏi hơn cô ta, bất kể về ngoại hình hay trí tuệ, cô ta cũng không phải người xuất chúng nhất, mờ nhạt trong số các thiên tài.
Sau khi nhìn thấy Ninh Già Dạng, để trở thành trung tâm của ánh hào quang muôn trượng, cô ta liều mạng học tập suốt ngày đêm, ban ngày làm bộ thoải mái giống các bạn học trong lớp tài năng, thực ra buổi tối đã học trước với gia sư, thời gian còn lại dùng để nghe ngóng sở thích của Ninh Già Dạng, bắt chước từng hành vi cử chỉ của cô, sau khi ra nước ngoài, thậm chí còn làm phẫu thuật thẩm mỹ theo diện mạo của Ninh Già Dạng. Cô ta làm như vậy, tuy đánh mất chính mình nhưng lại giành được rất nhiều lời ca ngợi.
Mỹ nhân hoa hồng của giới y học là lời khen đầu tiên cô ta giành được sau khi phẫu thuật thẩm mỹ.
Sau này, cô ta phát hiện ra người đàn ông mình thầm mến cưới người phụ nữ cô ta luôn cố bắt chước theo thì tình trạng bắt chước Ninh Già Dạng càng trở nên trầm trọng, đã vậy đoạn nói chuyện giữa Thương Dư Mặc và ông nội vô tình được ghi hình lại khiến cô ta khăng khăng cho rằng Thương Dư Mặc không thể yêu bất kỳ ai.
Khi Bùi Chước Chước cho rằng Thương Dư Mặc bị mắc chứng thiếu hụt cảm xúc, không thể yêu bất kỳ ai, càng không thể yêu Ninh Già Dạng, bệnh tình của cô ta nhanh chóng thuyên giảm, cho nên Lạc Nam Thư lợi dụng cảnh trong mơ do anh ta tự sáng tạo ra bằng liệu pháp thôi miên để trị liệu cho cô ta.
Tưf trước Lạc Nam Thư đã biết rằng chứng thiếu hụt cảm xúc của Thương Dư Mặc là chẩn đoán sai, còn là do thầy của anh ta chẩn đoán sai.
Về sau, vì chuyện suýt khiến y học lâm sàng mất một thiên tài ngoại khoa, thầy tuyên bố không trị liệu tâm lý cho bất kỳ ai nữa và xin về hưu non.
Nghe Lạc Nam Thư nói xong, đầu ngón tay của Ninh Già Dạng thong thả gõ lên chiếc túi giấy kraft chưa từng được mở ra, lạnh nhạt nói.
“Tiết lộ bí mật của người bệnh không phải điều một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp nên làm mà, phải không?”
Lạc Nam Thư mỉm cười nói: “Nhưng cô Ninh là yếu tố mấu chốt để cởi bỏ khúc mắc cho người bệnh, Lạc mỗ không thể không làm như thế.”
“Bây giờ cô Bùi đã có khuynh hướng tự sát nhiều lần, mạng người quan trọng, cô Ninh có bằng lòng đi gặp cô Bùi một lần không?”
“Chỉ cần mặc bộ váy cô mặc khi cô Bùi thấy cô lần đầu tiên, xuất hiện trước mặt cô Bùi là được. Đến lúc đó, tôi sẽ tranh thủ lúc tinh thần cô Bùi hoảng hốt, sử dụng thôi miên cảnh trong mơ, sửa chữa toàn bộ ký ức về bữa tiệc của cô Bùi.”
Ninh Già Dạng không động vào túi tài liệu, nghe câu chuyện xong định ra về.
Trước khi đi, cô cong cánh môi đỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng nói với Lạc Nam Thư: “Có lẽ bác sĩ Lạc đã hiểu lầm gì đó rồi.”
Lạc Nam Thư liếc nhìn.
Giọng nói êm ái dễ nghe của Ninh Già Dạng thong thả nói: “Con người tôi cực kỳ thù dai, đừng mơ tôi lấy ân báo oán.”
Nghĩ đến dư luận trên mạng ngập tràn ác ý với Thương Dư Mặc vì cô ta tự sát.
Nghĩ đến chuyện sau khi tên động vật họ mèo nhà cô bị người phụ nữ này cưỡng ép rồi ăn vạ, anh suýt tẩy hỏng cả đôi bàn tay thần tiên hoàn hảo xinh đẹp.
Ninh Già Dạng không thể nảy sinh bất kỳ lòng thương hại nào.
Ngôn Thư và Tiểu Lộc cũng có mặt, chẳng qua ngồi ở ghế bên cạnh nên tất nhiên cũng nghe được hết.
Trên đường về khách sạn.
Ngôn Thư nói: “Em làm đúng đấy, tại sao cô ta làm nhiều chuyện xấu như vậy rồi mà chỉ tẩy sạch ký ức là có thể bắt đầu cuộc sống mới.”
“Hơn nữa, nghĩ tới chuyện cô ta bí mật theo dõi em 10 năm là chị thấy rùng mình.”
“Hèn chi cô ta có nhiều sở thích giống em như vậy, ngoại hình rồi phong thái cũng giống, cứ tưởng là trùng hợp, không ngờ là người ta cố ý.”
Tiểu Lộc xoa xoa cánh tay nổi da gà: “Ôi chao…”
“Người phụ nữ điên như này thật là đáng sợ!”
Ninh Già Dạng cụp hàng mi xuống, không mấy hứng thú: “Đừng nhắc đến cô ta nữa, em sợ tối về không ngủ nổi.”
Hễ nhắm mắt là sẽ có cảm giác có ai đó đang bí mật quan sát cô trong góc tối.
Thấy khó chịu cả người.
Bên trong xe thiếu ánh sáng, Ninh Già Dạng vẫn chưa thay trang phục hóa trang, hôm nay quay cảnh phỏng vấn lần đầu, cô mặc áo sơ mi lụa trắng đơn giản phối với chân váy ôm màu xanh khói, tôn lên vóc dáng thướt tha cuốn hút, vừa trong sáng vừa xinh đẹp.
Đôi chân trắng trẻo bắt chéo, ngồi co mình trên ghế xe rộng rãi, toát lên đôi phần nhỏ yếu.
Trên xe bảo mẫu, Ngôn Thư nhìn cô rồi quan tâm hỏi: “Hay là tối nay để Tiểu Lộc ngủ chung với em nhé?”
Mắt Tiểu Lộc lập tức sáng lên.
Em ấy vẫn chưa được ngủ với tiên nữ bao giờ!
Ninh Già Dạng ngước mắt nhìn lên, nhìn mái tóc dài của Tiểu Lộc, im lặng vài giây, nói đầy ẩn ý: “Đừng, giờ chị sợ phụ nữ.”
Tiểu Lộc: “Xùy...”
Ngôn Thư bất đắc dĩ day trán: “Giờ chị biết kiếm đâu ra một người đàn ông ngủ với em bây giờ?”
Nếu không ngủ ngon thì ngày mai quay phim làm sao?
Vị đạo diễn này rất nóng tính, động một tí là mắng sa sả, hiện tại ngoài Ninh Già Dạng ra, hầu như cả đoàn phim đều từng bị dính chưởng.
Trời không tuyệt đường người.
Trước khi về tới khách sạn, Ngôn Thư nghe một cuộc điện thoại xong bỗng nở nụ cười.
Kể từ khi đến biệt thự Lãng Hoa Thành, Ngôn Thư đã trao đổi phương thức liên lạc với Lục Nghiêu.
Lần này anh ta hỏi số phòng khách sạn của Ninh Già Dạng.
Hỏi cho ai, không cần nói cũng biết.
Trước khi Ninh Già Dạng xuống xe, Ngôn Thư kề tai cô nói đầy ẩn ý: “Lát nữa có một bất ngờ vui vẻ.”
Còn chưa nói xong.
Ninh Già Dạng đã dịch ra xa hai ba bước để tránh chị ấy: “Chị Thư, chị nói chuyện thì cứ nói đi, đứng cách xa em một chút!”
“Hiện giờ em dị ứng phụ nữ!”
Ngôn Thư: “...”
Dị ứng phụ nữ cái con khỉ.
Biết bản thân bị người ta bí mật theo dõi mười năm, di chứng của em là thế này à???
Ninh Già Dạng không muốn để các cô ấy nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng như vậy nên vờ như không có chuyện gì, đi vào trong khách sạn.
Mặt mày tinh xảo, dáng người mặc áo măng tô trắng đong đưa, vẫn là nữ minh tinh hào quang muôn trường như cũ.
Hết sức hòa hợp với ánh đèn lộng lẫy ở sảnh lớn của khách sạn.
Chẳng qua…
Khác với phong thái thản nhiên quyến rũ nổi bật, trong lòng Ninh Già Dạng luôn thấy rờn rợn như có người nhìn trộm mình.
Nhất là mỗi khi đi ngang qua chỗ có thể giấu người như cây cột hay chỗ rẽ, cô cũng sẽ bất giác nhìn thử.
Tình trạng thần kinh căng thẳng như vậy kéo dài tới khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đĩnh đạc đứng trước cửa phòng mình thì bỗng nhiên biến mất.
Người đàn ông không mặc áo khoác, chỉ mặc chiếc hoodie màu xanh lười biếng, mũ hoodie rộng gần như che hết mái tóc xoăn bạc nổi bật, chỉ khi anh hơi cúi xuống nhìn điện thoại thì vài sợi tóc mái xoăn bạc mới rủ xuống.
Đôi mắt đào hoa vốn u ám của Ninh Già Dạng bỗng chốc thắp lên hào quang lấp lánh, cô bước trên đôi cao gót nhọn chạy về phía Thương Dư Mặc.
Do mặc chân váy ôm sát nên khi cô kéo váy lên, lộ ra cẳng chân trắng trẻo mảnh mai.
Nhào thẳng vào lòng người đàn ông, như cánh chim bay mỏi trở về rừng.
Không buồn để ý camera giám sát ở hành lang.
Càng không để ý liệu có bị người đi ngang qua tầng này nhìn thấy họ hay không.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô muốn làm như vậy, cho nên làm luôn.
Mặc dù Thương Dư Mặc bị bất ngờ nhưng vẫn đưa tay ra đón được cô theo bản năng.
Ngón tay dài trắng lạn đẹp đẽ thuận thế ôm chặt vòng eo nhỏ của cô rồi nhấc lên, hãm lại lực lao tới của cô.
“A a a a!”
“Nâng lên cao!”
Trước khi Ninh Già Dạng chạy, Tiểu Lộc đã rút điện thoại ra quay theo phản xạ: “Quá tuyệt!”
Đèn hành lang của khách sạn vàng mờ, mập mờ.
Ninh Già Dạng ôm thật chặt hổ trắng lông xù của cô.
Hai người đang ôm nhau lúc này đều có nhan sắc đỉnh cao, khung hình đẹp ngang phim bom tấn.
Đừng nói Tiểu Lộc, ngay cả trái tim của thiếu nữ già Ngôn Thư cũng có phần loạn nhịp.
Nhưng chị ấy vẫn đủ lý trí.
Vội vàng lao tới quẹt thẻ mở cửa vào phòng, nói với hai người đứng trước cửa: “Mau vào đi. Vào rồi thích ôm sao thì ôm!”
Ninh Già Dạng như thể cắm rễ trên người Thương Dư Mặc, cánh tay trắng trẻo ôm cần cổ cao của anh không chịu buông, cực kỳ dựa dẫm: “Anh bế em vào đi.”
“Được.”
Giọng người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại ẩn chứa đôi chút nuông chiều.
Do cô mặc chân váy ôm sát nên Thương Dư Mặc chuyển sang tư thế bế em bé.
Ninh Già Dạng ngồi trên cánh tay khỏe khoắn của người đàn ông, được anh bế bằng một tay đi vào trong phòng.
Tiểu Lộc lại được một phen hú hét.
“Oa! Bác sĩ Thương chuẩn bạn trai quá!”
Ninh Già Dạng nằm nhoài trên bờ vai của Thương Dư Mặc, hừ khẽ một tiếng, đầu ngón tay xoắn xoắn lọn tóc trước trán của người đàn ông: “Bạn trai gì, chồng chị đó!”