Cùng là con người, tại sao lại có người sinh ra đã định sẵn phải mang thân phận ti tiện thấp hèn? Sinh ra đã bị xem là hạ đẳng?
Là ai áp đặt điều đó lên họ???
Làm sao lại có thể có thứ là chủ nhân, là nô lệ trên thế giới này nhỉ?
Người tôi yêu, em ấy rất nghe lời tôi, không phải vì em ấy yêu tôi, mà em ấy luôn cho rằng bản thân là một nô lệ. ...
“Chủ nhân… áo của ngài… nếu tôi mặc vào… sẽ bị bẩn.”
Trong giây lát cổ họng Aeron đột nhiên khựng lại sau khi nghe xong câu nói đó. Anh cứ tưởng cậu muốn chống đối, không ngờ lại chỉ là sợ bản thân sẽ làm bẩn chiếc áo của anh. Anh mỉm cười dịu dàng đưa tay lên xoa đầu Yoon Bae.
“Không sao. Em cũng đâu có bẩn tới mức đó. Giặt qua một chút là lại sạch rồi.”
Nói rồi Aeron một lần nữa khoác áo cho Yoon Bae. Lần này cậu ngoan ngoãn nghe theo, không ngờ Aeron vậy mà còn nắm lấy tay đỡ cậu dậy.
“Em có muốn nói lời tạm biệt với chủ nhân cũ của mình không?”
Yoon Bae lạnh nhạt lắc đầu. Thấy vậy, Aeron tạm biệt hai lão già kia rồi không chút chần chừ mà bế cậu lên tay, cứ vậy đi ra ngoài. Lần đầu tiên Yoon Bae được bế lên một cách trân trọng thế này, dù là con trai nhưng vì chưa từng được cảm nhận hơi ấm bao giờ nên đối với cậu chỉ thế này thôi cũng thật là hạnh phúc.