Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đường lớn bỗng xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc, chiếc xe hơi bị xe tải đâm trúng lăn vài vòng mới dừng lại, người dân xung quanh đều hoảng sợ trước vụ tai nạn ấy.
Có một vài người liền chạy lên giúp kéo người bị kẹt trong xe hơi ra, là một cậu thanh niên trẻ đẹp trai.
"Nhanh gọi cấp cứu đi."
"Gọi cho người thân của cậu ta nữa."
Nghe vậy liền có người lục lọi trên người cậu, lấy điện thoại cậu rồi mở danh bạ lên, bất ngờ là trong danh bạ chỉ lưu một số duy nhất.
Xe cấp cứu đã đến nhưng gọi mãi cho người thân của cậu ta không được, người giữ điện thoại của chàng trai là một ông chú tầm năm mươi tuổi, ông chú thấy máy bên kia không bắt máy thì tức đến sốt ruột.
Đến cuộc gọi thứ năm thì đầu dây bên kia bắt máy.
"Alo" giọng nói lãnh đạm truyền qua làm cho ông chú giật mình lắp bắp nói.
"Cho..
Cho hỏi cậu là người thân của số điện thoại này."
"Ừ."
"À, chủ nhân của số điện thoại này bị tai nạn và đã được đưa đến bệnh viện, nếu có thể thì cậu nhanh chạy đến bệnh viện một chuyến, tôi sẽ sang đó trả lại điện thoại cho cậu."
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu không có phản ứng gì, ông chú tưởng rằng mình đã tắt điện thoại thì bên kia bỗng nhiên nói chuyện.
"Tôi biết rồi."
Đầu dây bên kia để lại lời nói như vậy rồi cúp mây khiến ông chú có chút ngơ ngác, sau khi định thần thì ông chú nhanh chóng chạy đến bệnh viện để gặp người thân của chủ điện thoại.
Hôm nay cả công ty Cố thị trở nên náo loạn.
Tin tức Cố tổng chạy đến bệnh viện thăm vợ bị tai nạn đã lan truyền cả công ty.
Cố Vương Khiêm đang có cuộc họp tổng báo cáo thì điện thoại rung lên, lúc đầu Cố Vương Khiêm cũng không để ý lắm.
Đến cuộc gọi thứ năm, toàn bộ người trong cuộc họp đều dán đôi mắt vào chiếc diện thoại đang rung lên.
Cố Vương Khiêm đành thở dài nhẹ mà bắt máy, nhìn thấy số máy gọi Cố Vương Khiêm có chút nhíu mày lại suy nghĩ.
Tiêu Viễn An có phải lại phá phách thêm gì nữa không.
Nhấn đồng ý cuộc gọi thế nhưng ngoài dự đoán, lại là một giọng nói của ông chú nào đó khiến Cố Vương Khiêm có hơi bất ngờ.
Đến khi nghe được tin Tiêu Viễn An xảy ra tai nạn thì liền bật dậy chạy đi để lại một phòng họp ngơ ngác.
Cố Vương Khiêm không ngờ được Tiêu Viễn An lại có thể xảy ra tai nạn đến nỗi không thể tự gọi cho anh được.
Đến bệnh viện Cố Vương Khiêm nhìn thấy một ông chú tầm tuổi trung niên đứng chờ ai đó, Cố Vương Khiêm tiến lại chỗ ông chú dò hỏi.
"Xin chào, xin hỏi có phải chú là người gọi cho tôi không?"
Ông chú nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác áp bức không cách nào ngăn cản được.
Ánh mắt của thanh niên lạnh lẽo khiến ông có chút sợ hãi.
"À đúng vậy, đây là điện thoại của chàng trai bị tai nạn, tôi gửi lại cho cậu."
Ông nhanh chóng đưa cho Cố Vương Khiêm rồi nhân cơ hội rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nếu ở lại đây thêm một giây phút nào nữa thì ông sẽ bị đóng băng bởi sự lạnh lẽo của người này.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, Cố Vương Khiêm trong lòng dần hoảng hốt, hắn nhanh chóng chạy lại quầy lễ tân hỏi số phòng của cậu.
Đứng trước phòng cấp cứu, Cố Vương Khiêm cảm thấy khó thở, dường như đến gần cánh cửa ấy thì anh không thể nào thở ra được.
Tại sao Tiêu Viễn An lại xảy ra tai nạn như vậy, tại sao anh lại cảm thấy mình khó thở đến thế.
Liếc nhìn chiếc điện thoại dưới tay, Cố Vương Khiêm mở nguồn, điện thoại không để mật khẩu.
Cố Vương Khiêm hơi nhíu mày khi thấy ảnh màn hình của Tiêu Viễn An.
Đây là bức ảnh ngày cưới của anh và Tiêu Viễn An.
Lời của mục sư như vang lên bên tai Cố Vương Khiêm, ngày hôm ấy anh bị cậu nhóc này cướp mất sự tự do, bắt ép anh phải cưới cậu.
Cố Vương Khiêm rất ghét Tiêu Viễn An.
Tiêu Viễn An là con trai của Tiêu Trừng chủ tịch của một tập đoàn không nhỏ trong nước, nhà họ Tiêu cũng chỉ có một mình Tiêu Viễn An nên từ nhỏ cậu luôn được nuông chiều đến sinh ra những yêu cầu đôi lúc khó chấp nhận.
Bỗng một ngày Tiêu Viễn An sắc mặt hồ hởi chạy đến công ty ba mình đòi lấy Cố Vương Khiêm làm bạn đời.
Tiêu Trừng nghe yêu cầu đáng sợ đó của con trai liền từ chối thẳng thừng, Cố Vương Khiêm là ai.
Sao ông có thể không biết, người có tính tình thất thường, đặc biệt lại không có người thân, dựa vào hai bàn tay trắng mà đi được đến ngày hôm nay.
Là một người trẻ tuổi có tài năng, khiến ông cũng có chút khâm phục.
Nhưng có thể nói cưới là cưới sao?
Tiêu Viễn An cứ như bị Cố Vương Khiêm hút mất hồn, cái gì cũng phải đòi Cố Vương Khiêm, nhất quyết phải cưới bằng được người ta về nhà.
Cuối cùng Tiêu Trừng chịu không nổi sự ồn ào của con trai liền chạy sang công ty Cố Vương Khiêm bàn bạc.
Cố Vương Khiêm anh là một đứa trẻ mồ côi, cái công ty này được gầy dựng nên từ hai bàn tay trắng của anh, là tâm huyết cả đời của anh.
Dựa vào gì mà anh phải cưới một thằng nhóc không có nổi công việc đàng hoàng, nhìn Tiêu Trừng trước mắt, anh có chút sinh ra sự đồng cảm với người cha già luôn lo toan cho đứa con trai quậy phá Tiêu Viễn An.
Nhưng dù sao cũng có chút lợi ích cho công ty mình, vậy nên Cố Vương Khiêm đã đồng ý thỏa thuận này, anh và cậu sẽ kết hôn hai năm, sau hai năm sẽ ly hôn.
Đến đó công ty của anh cũng đã vững mạnh hơn, sẽ có nhiều nguồn phát triển hơn.
Coi như lấy lời cho công ty mà chấp nhận vậy.
Lần gặp mặt đầu tiên của Cố Vương Khiêm với Tiêu Viễn An là vào ngày cưới.
Cố Vương Khiêm lạnh lùng nhìn vị thiếu gia trước mắt, vì được chăm sóc đàng hoàng nên da cậu trắng mềm như kẹo bông, đôi mắt to đen láy có chút động lòng người cùng với mái tóc mềm mại khiến cậu như trở thành người dễ thương nhất thế gian này.
Cố Vương Khiêm cũng không phải là chê bai Tiêu Viễn An, chỉ thấy hành động của Tiêu Viễn An như trẻ con phải đòi được quà, cảm thấy có chút khó nhìn.
Từ lúc cưới về, Cố Vương Khiêm hầu như ngày nào cũng ở nhà riêng, căn nhà mà Tiêu Viễn An chuẩn bị ở cùng anh cũng không về xem lấy một lần.
Lần nào cũng chỉ có một mình Tiêu Viễn An ở nhà ngây ngốc chờ một ngày anh trở về ngôi nhà ấy.
Những hành động của Tiêu Viễn An cũng là do thư kí nói cho anh biết, có vài lần cậu sẽ chạy đến công ty đòi gặp anh nhưng mỗi lần anh đều kiếm cớ là đang họp để đuổi cậu về, Tiêu Viễn An cũng không trách cứ gì, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho anh.
Giống như làm những thứ đó, gửi những tin nhắn đó thì sẽ làm anh động tâm hơn.
Cố Vương Khiêm ngày nào cũng cảm thấy phiền, cảm thấy Tiêu Viễn An rất phiền, mong cậu sớm biến mất khỏi cuộc đời anh, mong cái hợp đồng hôn nhân kia nhanh chóng kết thúc.
Mong muốn đó của Cố Vương Khiêm dường như đã thành sự thật, khi bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra, Cố Vương Khiêm liền biết kết cục như thế nào rồi.
Nhìn thi thể của cậu có hơi kinh dị vì phần đầu bị chấn thương, Cố Vương Khiêm không biết phải nên nói những gì.
Bác sĩ bên cạnh cũng thở dài vỗ vai chấn an.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.
Sự va chạm của vụ tai nạn khiến nạn nhân mất rất nhiều máu, với lại..
Nạn nhân giống như buông bỏ, không có một tia nào của sự sống tồn tại cả.
Mong cậu đừng quá đau buồn."
Bác sĩ không biết phải đối diện với Cố Vương Khiêm như thế nào đành phải đi trước, các ý tá phía sau cũng đẩy thi thể theo sau.
Cố Vương Khiêm nghe cứ như không lọt vào tai, bất động đứng đó một lúc sau mới có phản ứng.
Sao bác sĩ lại nói vậy, Cố Vương Khiêm không thể ngờ rằng Tiêu Viễn An vậy mà lại buông bỏ, tại sao lại không muốn sống nữa.
Cố Vương Khiêm nhìn chằm chằm sàn nhà, bỗng thấy một giọt nước nhỏ xuống tiếp theo đó là những hạt nước theo đuôi nhau rớt xuống.
Cố Vương Khiêm ngỡ ngàng, anh khóc sao? Tại sao lại rơi nước mắt thế này, sau lại có cảm giác hụt hẫng đến vậy.
Trái tim Cố Vương Khiêm như có gì đó bóp nghẹn lại khiến anh không thể thở nổi, Tiêu Viễn An vậy mà lại chết rồi, cậu chết rồi.
Đáng lẽ phải vui mừng chứ, tại sao anh lại không cảm thấy sự vui vẻ?
Cố Vương Khiêm cứ ngỡ mình sẽ không khóc thêm lần nào ngoại trừ lần cha mẹ bỏ anh mà đi, vậy mà lần này anh lại khóc.
Khóc vì sự ra đi của Tiêu Viễn An, lẽ nào Cố Vương Khiêm anh thích Tiêu Viễn An rồi sao.
Không thể có chuyện hoang đường ấy được, anh khóc là vì thương hại cho Tiêu Viễn An mà thôi.
Ra khỏi bệnh viện, Cố Vương Khiêm liền thông báo cho người nhà Tiêu gia biết, mọi chuyện từ đây sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa, không còn rắc rối.
Cố Vương Khiêm anh được tự do rồi..