Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Vương Khiêm và Tiêu Viễn An đứng ở một nơi gần như là yên ắng bên cạnh khu vui chơi nói chuyện, Vương Vũ Phong vì lo lắng cho cậu nên lén đi theo sau.
"Anh có chuyện gì thì nói mau đi." Tiêu Viễn An không có chút nhẫn nại nào dành cho Cố Vương Khiêm.
"Trở về với tôi đi, tôi tốt hơn tên đó gấp trăm lần."
"Anh bị sao vậy." Tiêu Viễn nghe không hiểu Cố Vương Khiêm nói gì.
"Tôi muốn em trở về bên tôi, quan tâm đến tôi lần nữa, như lúc trước."
Tiêu Viễn An hoảng hốt nhìn Cố Vương Khiêm, vẫn khuôn mặt không góc chết ấy, vẫn ánh mắt sâu thẳm ấy nhưng dường như đã có cái gì đó xảy ra.
Tiêu Viễn An nhanh chóng suy nghĩ, như lúc trước là như thế nào, chẳng lẽ Cố Vương Khiêm cũng trọng sinh quay trở lại sao, không thể nào, nếu như là thế thì Cố Vương Khiêm sẽ đồng ý cái quyết định ly hôn với cậu ngay từ lúc đầu.
"Anh..
Bị điên rồi.
Tôi không rảnh mà quan tâm đến anh." Tiêu Viễn An muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, giờ đây đầu óc cậu dần trở nên hỗn loạn.
"Em vẫn thích còn thích tôi, như lúc trước." Cố Vương Khiêm giữ tay Tiêu Viễn AN lại không cho cậu rời đi.
"Anh..
Nói gì.." Tiêu Viễn An giật mình nhìn Cố Vương Khiêm, không thể nào, ở kiếp này cậu đâu có làm ra loại chuyện nào khiến tình cảm của mình bị phát hiện đâu, tại sao Cố Vương Khiêm lại biết chứ.
"Đôi mắt em cho tôi thấy tất cả, tôi muốn em quay trở về bên tôi."
"Anh có thích tôi không?" Tiêu Viễn An hỏi câu này khiến anh không biết phải đáp lời như thế nào.
Cố Vương Khiêm anh có thích cậu không, bản thân anh không thể hiểu rõ được.
Chỉ vài phút do dự của Cố Vương Khiêm cậu liền biết anh căn bản một chút rung động đối với cậu cũng không có.
"Bỏ ra, anh không thích tôi vậy mà bản thân anh lại không biết.
Chúng ta ly hôn đi."
Bàn tay Tiêu Viễn An run run cố gắng gỡ tay Cố Vương Khiêm đang nắm lấy tay mình.
Cậu đã chịu đủ rồi, cậu phải buông bỏ thôi.
"Em nói gì, ly hôn.
Tôi không cho phép em ly hôn với tôi." Cố Vương Khiêm càng nắm chặt tay Tiêu Viễn An, đôi mắt sau thẳm như chứa đựng sự tức giận trong đó nhìn cậu khiến cậu sợ hãi lùi lại.
"Tôi nói rồi, ly hôn là lựa chọn tốt đối với chúng ta, anh đã có những tài nguyên từ chỗ cha tôi mà anh cần, chúng ta không cần phải duy trì mối quan hệ này." Tiêu Viễn An thực sự không chịu nổi, nếu còn đối mặt với Cố Vương Khiêm nữa thì cậu sẽ khóc mất, khóc cho bản thân mình ngu ngốc.
"Tôi sẽ không ly hôn với em."
"Anh không thích tôi thì hãy buông tha cho tôi đi." Tiêu Viễn An thực sự không chịu nổi nữa, tự mình nói câu đó cũng làm cậu đau lòng đến rơi lệ.
Cố Vương Khiêm nhìn thấy cậu khóc thì sự tức giận liền biến mất thay vào đó là sự lúng túng không biết phải làm gì.
"Tôi.." Cố Vương Khiêm chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên anh bị nắm lấy cổ áo.
"Tên chết tiệt dám làm em ấy khóc." Vương Vũ Phong thấy Tiêu Viễn An rơi giọt nước mắt liền lao ra cho Cố Vương Khiêm một đấm.
Tiêu Viễn An nhìn thấy Cố Vương Khiêm đang bị Vương Vũ Phong đánh thì giật mình chạy lại can ngăn.
"Đừng đánh nhau, bình tĩnh lại đi."
"Sao lại có thể bình tĩnh được chứ.
Tên khốn này dám làm em khóc."
"Ha, muốn đánh nhau à, được thôi." Cố Vương Khiêm làm sao có thể nằm im chịu trận được.
Anh đã trưởng thành, trở thành một người có quyền lực, không còn là cậu bé yếu đuối năm nào.
Cố Vương Khiêm lật người đè Vương Vũ Phong dưới thân liên tục đấm vào khuôn mặt đẹp đẽ kia của Vương Vũ Phong.
Tiêu Viễn An thấy tình cảnh này liền trở nên tức giận, cậu nhìn xung quanh mình thì thấy có vài khúc cây ở gần đấy.
Tiêu Viễn An nhặt một khúc cây lên tiến lại chỗ hai người kia đang đánh nhau, khuôn mặt dường như không có cảm xúc nào dù nước mắt cậu vẫn đang chảy, Tiêu Viễn An cầm khúc gỗ chĩa vào đầu Cố Vương Khiêm.
"Dừng tay lại." cậu như biến thành một con người khác khiến Cố Vương Khiêm và Vương Vũ Phong dừng việc đánh nhau lại.
"Các người muốn sống thì mau đứng dậy." Vương Vũ Phong lần đầu tiên thấy một Tiêu Viễn An khác xa đến vậy.
Cố Vương Khiêm như có cảm giác thân thuộc khi cậu đột nhiên hành động như vậy, giống như cậu bé năm đó vậy.
Cố Vương Khiêm nghĩ vậy thì khao khát muốn mang cậu trở về càng trở nên mạnh mẽ.
Tiêu Viễn An thấy Vương Vũ Phong và Cố Vương Khiêm không đánh nhau nữa thì thở phào một hơi vứt khúc cây qua một bên.
Tiêu Viễn ANnchưa kịp định thần liền bị Cố Vương Khiêm kéo đi, Vương Vũ Phong phản ứng ngay lập tức chặn anh lại.
"Tránh ra." Cố Vương Khiêm thật sự không chịu nổi loại người như Vương Vũ Phong.
"Thả em ấy ra."
"Người của tôi, tôi muốn đưa em ấy đi là quyền của tôi."
"Em ấy đã nói ly hôn với anh rồi."
"Ly hôn gì chứ.
Tôi không cho phép.
Giờ thì đừng có cản đường tôi." Cố Vương Khiêm đẩy Vương Vũ Phong qua một bên rồi đưa cậu lên xe lái đi.
Vương Vũ Phong liền bắt taxi đuổi theo.
"Anh mau thả tôi ra đi, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
"Là em sao, kiểu nói ấy chính là em rồi." Cố Vương Khiêm không ngờ được Tiêu Viễn An chính là cậu bé ấy, rõ ràng lúc trước anh thấy cậu cư xử rất khác, bây giờ anh mới nhìn thấy thêm một con người nữa bên trong Tiêu Viễn An.
"Ai chứ, anh mau thả tôi ra."
"Chúng ta sẽ về nhà."
"Nhà gì, tôi làm gì có nhà ở nơi này chứ." Tiêu Viễn An thật hết biết với con người cứng đầu này, lúc nãy anh nói cái gì cậu đều không hiểu, giờ cậu rất mệt rất muốn tắm rửa rồi đi ngủ.
"Nhà của tôi." Cố Vương Khiêm có một căn nhà riêng ngoài thành phố C này.
Vương Vũ Phong đuổi theo Cố Vương Khiêm đến ngã tư đường liền bị mất dấu, hắn không thể làm gì được hơn đành quay trở lại khách sạn, điện thoại liên tục gọi cho cậu nhưng hắn không thấy ai bắt máy, điều này làm Vương Vũ Phong lo lắng không thôi.
Tiêu Viễn An không còn sức để nói chuyện, theo chân Cố Vương Khiêm bước vào nhà.
"Em đi tắm đi, tôi sẽ làm cơm tối."
"Được thôi."
Tiêu Viễn An quan sát xung quanh căn nhà, nhà không lớn nhưng đủ cho hai người sinh sống nhưng chỉ có một phòng ngủ duy nhất.
Không gian của nhà bếp nối liền với phòng khách, như vậy cũng có thể vừa xem phim vừa ăn.
Sau khi tắm xong Tiêu Viễn An mệt mỏi nằm trên giường, giờ đây cậu không còn sức để ngồi dậy được nữa.
Cố Vương Khiêm là trẻ mồ côi, sau khi được Quý Vương giúp đỡ anh dần học cách tự lập, học cách nấu ăn cho bản thân, chỉ là từ khi trở thành Cố tổng anh không còn phải tự nấu nữa.
"Tiêu Viễn An, mọi thứ đã xong rồi, em mau ra ăn đi."
"Tiêu Viễn An.." Cố Vương Khiêm gọi hai ba lần nhưng không nghe thấy cậu trả lời liền vào phòng, nhìn thấy Tiêu Viễn An vẫn đang mang áo choàng tắm nằm ngủ trên giường thì anh mới thở phào, còn sợ cậu chạy trốn.
"Tiêu Viễn An." Cố Vương Khiêm gọi thêm vài lần đều vô dụng, có vẻ cậu ngủ rất say, Cố Vương Khiêm không gọi nữa mà điều chỉnh lại tư thế nằm ngủ cho cậu rồi lên giường nằm cùng cậu.
Trước đây Cố Vương Khiêm chưa bao giờ nhìn rõ Tiêu Viễn An, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như bánh bao, mái tóc mềm mại như bông, bàn tay Cố Vương Khiêm vô thức đưa lên vuốt ve hàng mi cong vút khiến cậu cảm thấy nhột.
"Anh..
Đang làm gì vậy." vì bị nhột nên Tiêu Viễn An mở mắt, nhìn thấy một Cố Vương Khiêm to lớn trước mặt mình thì cậu giật mình.
"Tôi đang ôm em ngủ."
"Anh mau thả tôi ra, chúng ta đã ly hôn rồi." Tiêu Viễn An cự quậy muốn thoát khỏi cái ôm của Cố Vương Khiêm.
"Tôi chưa đồng ý ly hôn thì chúng ta chưa ly hôn." Vòng tay của Cố Vương Khiêm vững chắc ôm cậu vào lòng.
"Tôi nói rồi, anh không thích tôi thì để người khác thích tôi." Tiêu Viễn An bị ôm suýt nghẹt thở cố gắng nói.
"Em thích cái tên Vương Vũ Phong đó sao." Cố Vương Khiêm không thể nào nghĩ được cậu sẽ thích cái tênVương Vũ Phong kia.
"Phải đó thì sao, anh mau buông tôi ra."
Cố Vương Khiêm không thể nhẫn nhịn được nữa lật người giam cậu dưới thân mình.
"Em dám thích tên đó, tôi cho em cả đời này chỉ có thể sống bên tôi."
"Anh..
Là muốn giam lỏng tôi sao." Tiêu Viễn An bị đè dưới thân cảm thấy ngượng ngùng, đây là khoảng cách mà lúc trước cậu từng mong ước đối với anh.
"Em muốn như thế nào tôi đều chiều em, riêng tên đó không thể."
"Anh thật quá đáng." Tiêu Viễn An có chút tức giận, Cố Vương Khiêm không thích cậu vì sao lại muốn giam cầm cậu lại, anh làm như vậy khiến cậu rất đau buồn.
Cố Vương Khiêm không nói nhiều nữa, trực tiếp giữ lấy hai tay của cậu rồi cúi người hôn vào đôi môi hồng đào kia.
Tiêu Viễn An bị hôn có chút ngơ ngác, trong một chốc ngơ ngác đó đã khiến anh thành công càn quét qua mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng cậu.
"Ưm.." Tiêu Viễn An không thở nổi, Cố Vương Khiêm hôn hồi lâu mới luyến tiếc rời đi.
Tiêu Viễn An thở hổn hển nhìn anh, sắc mặt cũng dần đỏ lên.
Đuôi mắt cậu cũng đã bị màu đỏ nhuộm hồng cùng ánh mắt bị màn sương mỏng bao phủ.
Cố Vương Khiêm chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Viễn An lại quyến rũ đến nhường này..