Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: nguyenthituyen
Chiều thứ sáu không có tiết học mà bầu không khí trong phòng lúc này rất tẻ nhạt nên Chân Bảo quyết định đi tới thư viện một mình tiện thể đi trả sách cho Cổ Tiểu Ngư luôn.
Ở lầu hai khu Đông Nam có rất nhiều loại sách trị bệnh cho động vật Chân Bảo chọn được hai cuốn rồi chọn một chỗ để ngồi lại xem.
“Bên này có ai không?”
Đột nhiên có một người chỉ vào chỗ bên cạnh của Chân Bảo hỏi, Chân Bảo lắc đầu một cái rồi nói: “Không...”
Vừa ngẩng đầu thì lại nhìn thấy một người quen.
Mạnh Kế Ninh nhìn Chân Bảo cười, khuôn mặt của anh ta được ánh mặt trời chiếu vào nên có chút sáng lên rất là đẹp trai.
Chân Bảo ngạc nhiên hé miệng không nghĩ tới lại đúng lúc như vậy.
Mạnh Kế Ninh không cầm theo cặp sách mà chỉ lấy một quyển tạp chí để trên bàn, thuận tay lại lật xem bìa quyển sách của Chân Bảo, rồi nhỏ giọng nói chuyện với cô: “Năm nhất là năm trụ cột, bây giờ cậu nhìn những thứ này có phải là quá sớm?”
Chân Bảo cúi đầu cười: “Tôi chỉ tùy tiện lấy xem thôi.”
Chân Bảo nói xong thì lại tiếp tục lật xem, thư viện rất yên tĩnh mặc dù có người xì xòa bàn tán nhưng Chân Bảo không thích vậy.
Nhìn Chân Bảo không có ý muốn nói chuyện, Mạnh Kế Ninh liền cúi đầu lật sách ra xem, chỉ là mỗi lần lật sách thì anh cũng có cơ hội lén nhìn Chân Bảo. Bình thường anh ta rất ít khi đến thư viện nhưng ngày hôm nay lại tới đây mượn sách là chuyện hiếm thấy, trùng hợp lại gặp phải Chân Bảo vậy đây có phải là duyên phận?”
Ngồi khoảng 10 phút, Mạnh Kế Ninh đẩy đẩy cái điện thoại về phía Chân Bảo mượn cô giữ giùm anh ta rồi anh ta đi.
Chân Bảo nghĩ anh ta đi vệ sinh lại không nghĩ tới lúc ra anh ta lại cầm thêm hai chai nước trở về, rồi ngồi xuống đặt bình trà hoa lài ở trên bàn cô. Chân Bảo lắc đầu nhưng anh ta lại giúp cô mở nắp chai ra nhẹ giọng nói: “Uống đi, đừng lãng phí.”
Chân Bảo cũng không thể làm gì khác hơn ngoài cảm ơn rồi cầm lấy chai nước để uống.
Uống xong lại tiếp tục đọc sách, được một lúc thì cô có chút mệt liền gục xuống bàn ngủ đến lúc tỉnh lại thì Mạnh Kế Ninh vẫn đang ở đây.
Bốn giờ rưỡi, Cổ Tiểu Ngư nhắn hỏi cô khi nào thì trở về để đi căn tin ăn cơm. Chân Bảo liền nhìn về phía Mạnh Kế Ninh nói: “Tôi đi trước đây.”
“Đi chung đi.” Mạnh Kế Ninh nhìn đồng rồi đứng lên.
Hai người cùng nhau xuống lầu, Chân Bảo đi mượn sách, Mạnh Kế Ninh vẫn đi theo cô. Ra khỏi thư viện cô lấy xe đạp ra đi Mạnh Kế Ninh cũng đi theo cô. Anh ta cứ đi theo như vậy cô thật không muốn đi trước, liền đẩy xe đạp đi đến chỗ phòng ngủ của các nữ sinh bởi căn tin cũng ở bên kia hai người sẽ cùng đường.
Đến dưới nhà ký túc xá, Mạnh Kế Ninh biết cô muốn ăn cơm cùng với bạn bè, lúc này anh mới đi về trước.
Chân Bảo thư thả đi lên trên lầu vừa mở đẩy cửa ra Cổ Tiểu Ngử liền chạy tới đóng cửa lại tra hỏi: “Anh chàng đẹp trai đi chung với cậu là ai? Chân Bảo mình cho cậu biết, cậu đã có một bạn trai rồi nên không thể bắt cá hai tay, nếu cậu chiếm hết bọn mình phải làm sao”
“Cái gì... Anh ta là Mạnh Kế Ninh, học chung trường với chúng ta, buổi chiều anh ta cũng đến thư viện nên đi về chung.” Chân Bảo cười giải thích. Bởi vì Phùng Nguyệt ở chung với bọ họ nên thường nhắc tới Mạnh Kế Ninh, đối với cái tên Mạnh Kế Ninh này bạn bè cùng phòng ai cũng biết.
“Vậy buổi trưa hai người các cậu ở thư viện với nhau?” Từ trên giường Tiền Nhạc Nhạc thò đầu ra tra hỏi Chân Bảo.
Chân Bảo gật đầu rồi để quyển sách xuống đi vào phòng vệ sinh.
Cổ Tiểu Ngư và Tiền Nhạc Nhạc nhìn nhau, Cổ Tiểu Ngư tiến đến trước cửa phòng vệ sinh nghi hoặc hỏi: “Vậy anh ta đã biết cậu có bạn trai chưa?”
Chân Bảo ừ một tiếng.
Cổ Tiểu Ngư ra hiệu với Tiền Nhạc Nhạc nhưng vẫn không quên nhắc nhở Chân Bảo: “Chân Bảo cậu nên chú ý một chút, cậu là một hoa khôi học viện chúng ta cũng không có chọn ra được mấy người, cẩn thận không những người kia sẽ đào mình vào góc tường.
Chân Bảo cũng biết, nhưng cô lại không tin Mạnh Kế Ninh sẽ có ý nghĩ như vậy. Ở cấp ba hai người không nói chuyện với nhau được câu nào, cũng chỉ trùng hợp ở hiệp hội động vật chung với nhau lại nói nếu Phó Minh Thời gặp được Mạnh Kế Ninh thì làm sao anh ta biết được mình có người theo đuổi.
Có thể Chân Bảo không biết mình lại có sức hấp dẫn lớn như vậy.
“Đi ăn cơm đi.” Chân Bảo xoa xoa bụng rồi đi lấy phiếu cơm.
Buổi tối Chân Bảo chuyên tâm chuẩn bị bài để mai thuyết trình còn Tiền Nhạc Nhạc và Cổ Tiểu Ngư cùng nhau xem kịch, rất yên tĩnh, đột nhiên truyền tới một lời nói ở trong kịch Cổ Tiểu Ngư và Tiền Nhạc Nhạc hét ầm lên, Cổ Tiểu Ngư còn chạy tới kéo Chân Bảo lại xem.
Tiền Nhạc Nhạc chiếu lại cho Chân Bảo xem.
Trong màn hình là một anh chàng đẹp trai cùng với một cô gái đi ở trong sân trường thì đột nhiên anh chàng đó chỉ về phía trước để cho cô gái xem, cô gái quay đầu cũng không thấy cái gì lạ, liền quay đầu lại nhìn thấy anh chàng đó đã sớm khom lưng chờ cô, rồi ôm lấy cô gái đó hôn lên.
Bối cảnh thật lãng mãn còn hòa chung với tiếng nhạc cộng thêm ánh đèn dìu dịu, trai đẹp gái đẹp Chân Bảo đã sớm động lòng.
Lòng có chút rung động, Chân Bảo không kìm lòng được nghỉ đến Phó Minh Thời.
Bọn họ ở chỗ tối không có ánh đèn không có nhạc, có thể tim nàng còn đập nhanh hơn so với hiện tại.
“Ồ ôi, Chân Bảo đỏ mặt rồi kìa, có phải đang nghĩ tới Minh Thời của cậu không?” Cổ Tiểu Ngư ôm lấy bả vai của Chân Bảo cười gian hỏi.
“Đừng đùa...” Đương nhiên Chân Bảo không chịu thừa nhận liền xoay người đi tới chỗ ngồi của mình cúi đầu làm bộ đọc sách nhưng cuối tuần Phó Minh Thời đến rồi, Chân bảo có chút bối rối.
Cổ Tiểu Ngư đang muốn tra hỏi thì Phạm Huyên đột nhiên đẩy cửa ra lớn tiếng chào hỏi: “Mình về rồi đây.”
Phạm Huyên ôm một bao quýt chia cho mỗi người một cái.
Chân Bảo thích ăn quýt nên ăn một hơi đã xong, vừa ăn xong thì Phó Minh Thời điện thoại tới.
Chân Bảo không dám nói chuyện với anh, nên từ chối không tiếp, sau đó tin nhắn đến: Có việc.
Phó Minh Thời: Ngày mai anh tới tìm em?
Chân Bảo: Ngày mai học bù thứ sáu nên học tám tiết.
Phó Minh Thời: Vậy chủ nhật anh tới, khoảng bốn giờ chiều đợi em ở dưới lầu.
Tâm tình Chân Bảo có chút phức tạp liền nhắn lại: Thật.
Cuộc tán gẫu kết thúc, Chân Bảo cũng không học được nên bò đến trên giường đi ngủ.
Lăn lộn qua lại cũng không ngủ được, cũng không nhịn được suy nghĩ mấy vấn đề ngày hôm đó: Tại sao anh ấy lại hôn mình?
Một người đàn ông hôn một người phụ nữ,chắc là thích chứ? Nhiều ngày trôi qua, mỗi ngày Phó Minh Thời đều nhắn tin chúc mình ngủ ngon cũng chưa từng nói thích mình. Anh ấy không nói, Chân Bảo cũng không dám xác định, có thể kết quả sẽ không thích, nhưng tại sao anh ấy lại làm vậy? Muốn lừa gạt người khác sao?
Nghĩ đến khả năng thứ hai, Chân Bảo có chút mất mát.
Hiện tại, coi như mình đang ăn nhời ở đậu nhà người khác. Phó Minh thời cũng tạo điều kiện cho cô học đại học, ở trong kịch cũng thường hay diễn ra những nội dung như người có tiền sẽ giúp cô gái đó một tay sau đó nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô gái đó. Tuy rằng nội dung vở kịch như này không có phát sinh ở nhân vật phản diện, mặc dù Phó Minh Thời không giống như người xấu, Chân Bảo cũng chỉ biết anh được mấy tháng đến tột cùng anh là hạng người nào cô cũng không biết được.
Cả đêm nằm suy nghĩ lung tung, ngày hôm sau dậy sớm thì Chân Bảo cảm thấy môi mình cò gì là lạ, sờ sờ rồi lạ bò xuống soi gương thì phát hiện môi mình như một cái hỏa phao... Đặc biệt lớn.
Tiền Nhạc Nhạc, Cổ Tiểu Ngư nhìn thấy, từng người một đều không có lương tâm đều cười trên sự đau khổ của người khác. Phạm Huyên không đùa giỡn nữa, cảm thấy Chân Bảo ăn quýt nhiều nên mới lên hỏa.
Chân Bảo không có hình dung được tâm tình của mình lúc này, đẩy đại hỏa phao lên một ngày khóa, buổi tối Phó Mình Thời còn nhắn tin cho mình nói thời gian gặp mặt, Chân Bảo ôm một hy vọng để nó hồi phục một chút nhanh chóng: Tuần sau hãy lại được không?
Phó Minh Thời: Tại sao?
Chân Bảo nói dối: Ngày mai hiệp hội động vật có việc.
Phó Minh Thời: Vậy buổi tối anh qua.
Chân bảo còn đang buồn rầu có nên tìm lí do nào khác hay không thì Phó Minh Thời nhắn lại: Đừng nói buổi tối em cũng có việc.
Chân Bảo đau đầu nhưng vẫn trả lời: Buổi chiều đến đây đi.
Đến sớm một chút, buổi tối trường học ít người nếu Phó Minh Thời động thủ thì phải làm sao bây giờ? Ban ngày nhiều người nên chắc sẽ không dám.
Ở bên kia khi Phó Minh Thời nhìn thấy tin nhắn, đoán được Chân Bảo vẫn còn e ngại, anh chợt cười cô: Không cần gấp như vậy.
Đột nhiên Chân Bảo không muốn nói chuyện với anh nữa.
Từ biệt thự Phó Minh Thời xuất phát, trước tiên là đi đến tiệm bán hoa.
“Anh chàng đẹp trai muốn mua hoa sao?” Nhìn bà lão ở tiệm bán hoa tràn trề như bé gái trẻ tuổi, nhìn thấy Phó Minh Thời mặc quần áo sinh viên đại học cười cười hỏi.
“Hoa hồng.” Phó Minh Thời lạnh nhạt nói.
Bà bán hoa cười đến sáng lạng, liền dắt Phó Minh Thời đi đến bên kia xem hoa, “Tặng bạn gái, anh chàng đẹp trai muốn mua mấy bông? Càng nhiều hoa hồng bạn gái càng thích.”
Phó Minh Thời còn đang tưởng tượng anh đưa 999 đóa hoa hồng cho Chân Bảo, còn ôm hoa hồng trở lại phòng ngủ, lấy tính cách không thích khoe khoang như Chân Bảo e sợ cô sẽ lúng túng. Hơn nữa, Phó Minh Thời cũng không thích nhiều hoa hồng như vậy.
“Chín đóa.” Phó Minh Thời nhìn hoa hồng nói, “Ở ngoài không cần phải gói giấy màu.”
Phó Minh Thời chỉ cần hoa hồng những thứ khác sẽ làm mất đi vẻ đẹp của hoa hồng.
Phó Minh Thời liền tính tiền rồi lái xe rời đi đến trường học, trước tiên anh đi đến bên bờ hồ nơi có gió to để hóng mát. Bên hồ có các nữ sinh đang học vẽ ở đó, toàn là nữ, Phó Minh Thời nhìn một chút rồi đi về phía nữ sinh có bộ trang phục đơn giản nhất.
Trong tay anh đang cầm bó hoa hồng, trong đầu anh đang có suy nghĩ anh lại bị một cô nữ sinh làm cho ngây ngốc không thể tin được.
“Xin chào! Bạn học, mình có thể nhờ bạn làm giúp một chuyện không?” Phó Minh Thời ngồi xuống nói chuyện với giọng rất dễ chịu.
Nữ sinh đó đỏ mặt gật đầu.
Phó Minh Thời mỉm cười rồi đưa bó hoa trong tay mình cho nữ sinh đó, “Một lát nữa mình sẽ đưa cô gái đó lại đây rồi mình sẽ biểu lộ với cô ấy cho nên mới nhờ bạn giúp mình bảo quản tốt bó hoa này. Mình nghĩ sẽ đưa cô ấy đến bên này, ký túc xá của nữ sinh ở bên đó có quá nhiều người nên không có tốt.”
“Có thể, có thể!” Như thế rất lãng mạn, mặc dù không phải đưa cho mình nhưng anh chàng đẹp trai này cũng không phải của mình, còn vui mừng nhận lấy hoa hồng và còn chắc chắn nói rằng: “Cậu yên tâm, mình sẽ dùng bàn vẽ che lại tuyệt đối sẽ không để cô ấy nhìn thấy.”
“Cảm ơn!” Phó Minh Thời cười thành thật, đứng dậy nhìn bản vẽ còn khen một câu: “Rất dễ nhìn.”
Một tay nữ sinh cầm lấy bó hoa che nữa khuôn mặt, hoàn toàn không chống đỡ được.
Bên này đã chuẩn bị kỹ càng, rốt cuộc Phó Minh Thời cũng đi đến nhà ký túc xá của Chân Bảo.
Phòng ngủ 307, Chân Bảo ở trong đó đứng ngồi không yên còn đi tới phòng vệ sinh nhiều lần, trước kì thì tốt nghiệp còn không có biểu hiện sốt sắng như vậy, so với Tử Thần ở trong phim Phó Minh Thời còn đáng sợ hơn. Chân Bảo biết Phó Minh Thời đã đến nên cô rất sốt sắng đến tay còn run cầm cập.
Chân Bảo vẫn phải xuống dưới thôi.
Lúc xuống cầu thang thì chân của Chân Bảo đang run rẩy, đi đến chỗ rẽ của cầu thang Chân Bảo khẽ nhìn xuống thì thấy Phó Minh Thời đang đứng ở trước đó, một tay đút vào túi quần, khuông mặt đẹp trai bình thường như thế nhưng có chút lạnh lẽo, không nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì.
Phát hiện anh muốn ngẩng đầu Chân Bảo vội vàng thu đầu lại.
Trốn cũng không xong, cô chỉ cúi đầu và còn cảm nhận được ánh mắt của Phó Minh Thời mặt của cô muốn thiêu đốt lên rồi.
Chân Bảo bước từng bước thật chậm đi xuống, Phó Mình Thời nhìn thấy khuôn mặt cô hơi ửng hồng và cũng nhìn thấy môi của cô...
Phó Minh Thời không thể tin nhìn chằm chằm vào cái môi của cô, cô ngại không muốn gặp anh, anh có thể hiểu được, nhưng tại sao trên môi lại có hỏa phao lớn như vậy?”
Mới vừa nghĩ như thế, đột nhiên cô gái ở trên cầu thang chợt đạp một cước rồi hướng về phía trước mà đi.
Phó Minh Thời kinh hãi, trước tiên phải để thân thể và cái não hành động, một bước tiến lên đưa tay bắt lấy Chân Bảo thuận thế ôm lấy eo của cô xoay người phóng tới trên đất. Tim Chân Bảo như muốn nhảy ra ngoài, nghĩ vừa sợ mà vừa sốt sắng, có chút lúng túng khi dựa vào trong ngực Phó Minh Thời. Phó Minh Thời cũng không có buông tay chỉ cuối đầu xuống bên tai của cô hỏi: “Cái này có được tính là ôm ấp yêu thương không?”
Một không khí mập mờ, để lòng Chân Bảo càng thêm rối loạn.