Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phó Tử Sâm ngồi lên giường bệnh, anh kéo tấm chăn đang che đi cánh tay truyền nước của cô.
Vừa nhìn đã biết, các vết thương trên nhỏ như vậy có lẽ là do kim tiêm gây ra.
Vết thương vừa nhìn đã thấy rất sâu.
Nếu không biết còn tưởng cô đã bị tra tấn bởi phương pháp đâm kim thời xưa.
Phó Tử Sâm đau lòng khi thấy hai vết bầm đỏ ửng trên tay cô.
"Ai làm?"
"Là các mụ bác sĩ vừa đi vào đấy! Theo tôi thấy, là cô ta cố tình lấy lệch."
Anh trầm mặc một cách đáng sợ, không biết anh đang suy tính điều gì.
Đợi đến khi Bevis rời đi khỏi phòng, anh mới nhẹ nhàng nâng tay cô lên, hôn nhẹ vào vết thương.
Điều đó đã đủ thấy, anh trân trọng Tống Cẩm Đan đến nhường nào.
Buổi tối, Phó Tử Sâm nằm trên ghế salon chỉ để trông chừng Tống Cẩm Đan.
Anh ngủ không sâu, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức anh dậy.
Ánh đèn trong phòng bệnh được mở lên, Triệu Sở Vương mang theo thuốc và thay dịch truyền cho Tống Cẩm Đan.
Triệu Sở Vương nhìn đồng hồ đã qua hai giờ sáng, vậy mà Phó Tử Sâm vẫn thức chỉ để nhìn chằm chằm cậu ta.
Triệu Sở Vương lúc đi lướt qua Phó Tử Sâm thì bắt gặp ánh mắt cảnh giác của anh.
Cậu ta hỏi: "Tôi đánh thức anh sao?"
"Không! Cô ấy đỡ chưa?" Phó Tử Sâm lạnh lùng đáp, anh trực tiếp đứng dậy, dùng tay chạm vào mặt cô để kiểm tra nhiệt độ.
"Đã hạ sốt rồi! Nhưng vẫn cần tiêm thuốc đúng giờ.
Sáng mai tôi quay lại."
Không gian trong phòng bệnh yên ắng trở lại.
Phó Tử Sâm ngồi xuống cạnh giường, khuôn mặt anh chứa đầy ưu phiền:
"Hạ sốt rồi tại sao vẫn nóng như vậy nhỉ?"
Tống Cẩm Đan vẫn trong cơn mê man, cô chỉ thấy toàn thân nóng bức.
Giống như cô đang đặt chân đến Thung lũng chết vậy, cái nóng từ ánh mặt trời như muốn thiêu đốt, nuốt trọn cả thân thể cô.
Đôi chân trần của cô đặt xuống vùng đất đó, cảm giác có thể bị nướng chín bất kỳ lúc nào.
Cô bắt đầu chạy, chạy thật nhanh để tìm nguồn nước trong vô vọng.
Trong vô thức, cô quẫy đạp khiến chiếc chăn mỏng trên người bị xê dịch.
Phó Tử Sâm rất ân cần, anh đắp lại chăn của cô về vị trí ban đầu.
Đến sáng, cô tỉnh lại.
Mồ hôi từ đêm qua đổ ra sau lưng khiến chiếc áo sơ mi của cô có cảm giác ươn ướt, khó chịu vô cùng.
Cô cần phải đi tắm.
Tống Cẩm Đan bước xuống giường, ống truyền dịch cũng bị cô thẳng tay rút ra.
Đây là phòng vip, vậy nên trong phòng cũng sẽ có chuẩn bị một bộ áo choàng tắm mới tinh, được bọc trong túi một cách cẩn thận.
Cô cầm lấy nó bước vào nhà tắm.
Phó Tử Sâm đã dậy từ rất sớm, anh đã mua về cho cô cháo dinh dưỡng.
Nhưng lúc anh quay lại chỉ là không thấy cô đâu, ống truyền dịch cũng bị cô tháo ra.
Anh có chút hoảng, nhưng khi nghe tiếng nước róc rách chảy từ nhà tắm, anh mới thở dài một hơi ngồi xuống ghế salon chờ đợi.
Cô mặc áo choàng tắm lên, cô dùng khăn tắm để lau khô mái tóc đen dài vừa được gội.
Cô giật mình khi thấy Phó Tử Sâm ngồi thù lù trong phòng bệnh của mình.
"Sao anh lại ở đây?
Phó Tử Sâm đứng lên, anh đi vài bước mà đã đến trước mặt cô.
Cô hơi sợ hãi mà lùi lại.
"Vừa mới hạ sốt sao lại tắm và gội đầu?" - Phó Tử Sâm nhăn mày, anh cầm lấy khăn lông trên đầu lau giúp cô.
Phó Tử Sâm cao hơn cô rất nhiều, khi lau tóc cho cô cũng rất nhẹ nhàng, không khiến cô bị đau.
"Hôm qua đổ nhiều mồ hôi, tôi khó chịu nên đi tắm."
"Đừng để nhiễm bệnh nữa!"
Anh vẫn ân cần lau khô mái tóc cho cô, đến khi nó khô hẳn mới thôi.
"Tôi mua cháo cho em, đựng trong hộp cách nhiệt nên vẫn còn nóng.
Ăn đi!"
Phó Tử Sâm mở hộp cháo ra đưa đến trước mặt cô.
Anh chủ động cầm thìa để đút cho cô.
"Há miệng!" Giọng của anh rất giống như ra lệnh.
Tống Cẩm Đan không quen được người khác chăm sóc, cô cầm lấy thìa, và hộp cháo để tự ăn.
"Tôi khỏi rồi, có thể tự ăn."
Nhưng cô không có đủ sức để cướp lấy đồ từ tay anh, anh nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cũng không yếu thế mà lườm lại anh.
"Em cứ cướp như vậy nếu cháo nóng mà đổ ra thì làm sao?"
Cô bĩu môi nhìn anh: "Anh cứ đưa nó cho tôi là được!"
Phó Tử Sâm vẫn rất kiên nhẫn dỗ cô như một đứa trẻ.
Anh cầm thìa cháo, thổi nhẹ vài hơi cho nguội hẳn rồi đưa đến gần miệng cô.
"Há miệng, ăn đi!"
Cô không ngờ sẽ có một ngày lại bị Phó Tử Sâm chăm sóc chẳng khác gì đứa trẻ.
Khi anh đút xong hết chỗ cháo đó, anh lại khen ngợi bằng cách đưa tay lên xoa đầu cô.
"Ngoan lắm! Tôi đi pha thuốc cho em."
Cô ngồi trên giường dõi theo từng hành động của Phó Tử Sâm.
Cô cười híp mắt nói đùa: "Sao anh lại thành thạo như vậy? Có phải trước nay anh từng chăm sóc rất nhiều cô rồi phải không?
Anh nhàn nhạt đáp lại, sắc mặt lại chẳng hề thay đổi: "Ngoại trừ mẹ, em là người đầu tiên."
Mẹ của Phó Tử Sâm vẫn luôn là một điểm yếu trong lòng anh.
"Xin lỗi!"
"Không có gì! Biết ghen cũng tốt!" - Phó Tử Sâm nói một cô khiến cô rất khó hiểu.
Ghen? Cô đỏ mặt.
Không phải chứ, anh vậy mà lại nghĩ cô đang ghen..