Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi vốc nước lên mặt mình, lớp phấn son trôi đi để lại một cô gái có khuôn mặt sáng, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng say hiện ra trong gương.
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài. Tôi nhắm mắt rồi mở mắt đè nén cảm giác say rượu và tâm trạng tồi tệ, nhưng trong mắt tôi lại ẩn hiện ánh lệ. Tôi chợt nhìn thấy một bóng người cao ngất đứng chắn ở lối đi nhỏ.
Người đó đứng dựa lưng vào vách tường, trên tay kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt người đó vừa cô đơn vừa bi thương. Người đó đưa mắt nhìn tôi chằm chằm.
Xung quanh tôi mọi thứ đều lặng phắc. Hết thảy mọi âm thanh ồn ào đều biến mất, đến cả ánh đèn cũng mờ nhạt đi. Tôi chỉ còn thấy bóng dáng cô đơn của anh ở trước mắt tôi. Tôi cảm thấy khoảnh khắc này như trở thành vĩnh hằng...
Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Lòng tôi bỗng quặn đau. Bạn gái anh không quan tâm anh sao? Chính tôi còn không cho Cảnh Dương hút thuốc cơ mà.
Tôi chậm rãi bước lại chỗ anh. Anh nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đen ngòm của anh cũng hừng hực men say. Tôi biết anh không uống được rượu. Tửu lượng của anh không tốt hơn tôi là mấy... Tôi nhớ đêm giáng sinh của năm hai đại học, tôi và anh cùng nhau đi ăn lẩu. Sau đó cả hai chúng tôi đều say túy lúy. May mắn có mấy người bạn cùng phòng đưa chúng tôi về. Kể từ lần đó, đôi tình nhân khoa vật lý càng nổi tiếng, bởi vì chúng tôi say ngay ly đầu tiên...
"Anh… với bạn gái anh khỏe không?" Tôi nghĩ mình say thật rồi. Bạn gái cũ lại đi hỏi thăm bạn gái mới thì khác nào đang cố tình dò hỏi anh...
Anh mở mắt, ném tàn thuốc vào thùng rác, giọng nói trầm ấm êm tai của anh vang lên, "Vẫn vậy." Anh bàng quan nhìn tôi, "Còn bọn em?"
"Bọn em tàm tạm." Anh muốn hỏi về Cảnh Dương? Anh biết Cảnh Dương! Nếu người như anh còn biết, vậy hẳn mọi người đều biết Cảnh Dương.
Ánh mắt anh ảm đạm, anh không nói thêm câu nào với tôi.
"Em về chỗ trước đây!" Tôi cúi gằm đầu, bước nhanh qua người anh.
Lần này, anh không cản tôi. Anh lại châm thêm một điếu thuốc khác.
"Anh hút ít thôi." Tôi xoay người nói nhỏ với anh.
Anh ngây ra vài giây, vẻ mặt anh phức tạp vừa như châm chọc vừa như tự giễu chính mình, "Việc này không liên quan đến em, đúng không?"
Lời nói của anh làm tôi tổn thương nhưng nó hoàn toàn hợp lý. Tôi nhếch miệng cười, "Ừ."
Tôi cụp mi, cố gắng kiềm chế nước mắt. Tôi ngoảnh người đi về phòng với một nụ cười cay đắng.
Dương Ảnh, mày đã biết mọi việc sẽ thế này! Mày còn chờ mong điều gì? Chờ anh đứng chắn trước mặt mày giống một năm trước? Hay chờ anh khóc với mày giống một năm trước?