Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Mike chúng ta chỉ còn một cách là tìm người đầu tư cho MW.
Hân Nghi đề nghị, cô biết đó là điều Mike không muốn nhưng nó là cách duy nhất có thể thay đổi cục diện khiến MW không rơi vào khủng hoảng kinh tế.
-Mike anh tin em chứ?_Hân Nghi nắm tay xoay mặt Mike đối diện với mình nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh biển đang tuyệt vọng của Mike, bàn tay Hân Nghi vuốt theo dọc khuôn mặt hốc hác của Mike cô biết mấy ngày nay anh đã ăn uống ngủ nghỉ rất ít.
-Ừm, em định làm thế nào?
Hân Nghi kéo tay Mike lại bàn làm việc rồi cho anh xem kế hoạch của cô.
-Ừm cứ quyết định vậy đi, anh thật sự rất cảm ơn em._ Mike cầm tay Hân Nghi chân thành cảm ơn.
-Anh lúc trước giúp em cũng rất nhiều không phải sao, chuyện này chẳng là gì cả. Thôi em đi gặp Lit đây có gì em sẽ điện thoại nói sau.
Hân Nghi nói xong cầm túi xách ra ngoài.
...
-Cuộc làm ăn khá thuận lợi Lit đã chấp nhận.
-Ừ cảm ơn em Any.
-Không nói nữa, em còn có việc cúp máy trước nhé!
Hân Nghi vội cúp máy Tịnh Hà ngồi xuống ghế đá cạnh Hân Nghi nghi ngờ nhìn cô có gì đó rất lạ quan sát đánh giá một lúc rồi mới lên tiếng.
-Lit mà đồng ý ư? Haha chuyện buồn cười gì đây, hắn ta sẽ không ngốc đến mức sẽ chịu thua lỗ một sợi lông nào đâu nhất là chuyện làm ăn.
-Anh có ý gì? Mà tôi chả quan tâm nữa.
Hân Nghi định bỏ đi nhưng Tịnh Hà vẫn chưa có ý định dừng lại tiếp tục nói.
-Lit đang ở nước ngoài vì thế không hề gặp cô hợp tác thế ai là người đã đứng phía sau? Là Any hay Dương Hân Nghi? Nếu Mike biết rằng chính là cô không biết sẽ thú vị thế nào? Haha.
Hân Nghi nghe xong những lời đó liền xoay đầu lại tiến đến gần Tịnh Hà giọng điệu có phần phẫn nộ.
-Anh rốt cuộc muốn gì?
-Rất đơn giản tôi muốn MW đi xuống.
Hân Nghi không muốn nói thêm nữa nên bỏ đi. Cô đi được vài bước thì đụng phải một đứa bé gái, cô bé nhỏ nhắn xinh xắn chạy lon ton nên không thấy mà va vào Hân Nghi thấy vậy cô liền ngồi xuống xen tay chân bé có bị sao không vẻ mặt lo lắng:
-Em không sao chứ? Ba mẹ em đâu?
-không sao ạ. _Cô bé cười toe toét chỉ về phía đằng kia một người đàn ông cao lớn mặc một bộ vest đen đeo kính màu đen vẫn đang quan sát về hướng này. Thấy Đình Đình vẫn không có ý dịch chuyển mà đang nói chuyện vui vẻ với cô gái kia Khải Vệ đứng dậy đi về hướng con bé.
-Đình Đình.
-Ba ba. _cô bé chạy lại ôm chầm lấy người đàn ông, Khải Vệ khom người xuống đặt hai tay lên vai Đình Đình quan sát kĩ từng lưỡng. Đình Đình thì thầm vào tai Khải Vệ: -Ba ba, chị gái rất xinh đẹp và tốt bụng với Đình Đình.
Khải Vệ quan sát cô gái đó nhìn hơi quen mặt nhưng chả nhớ nỗi là ai có lẽ là một người nỗi tiếng nào đó, Khải Vệ đứng dậy nắm tay con gái.
-Con không được nói chuyện với người lạ.
Hân Nghi vốn không định chấp nhất nhưng tâm trạng đang không tốt lại gặp chuyện này.
-Này anh kia.
Khải Vệ nghe tiếng gọi mình nên xoay người lại.
-Rõ ràng là anh không trong chừng con mình cho tốt lại đỗ lỗi cho người khác à. Đúng là vô trách nhiệm.
Hân Nghi nói xong bỏ ra xe, Khải Vệ nhìn ghi nhớ bản số xe và nắm tay Đình Đình trở về xe.
Hôm nay là...
-Ba ba mình đi đâu thế?
Khải Vệ vẫn không lên tiếng mà ôm con gái bão bối ngồi trên đùi xoa đầu con. Ánh mắt anh mông lung không nhìn thấy đáy, ánh mắt ấy sâu thẳm và xa xưa chứa đầy hình ảnh hạnh phúc vui vẻ bên người anh yêu và một gia đình tưởng chừng mỹ mãn hạnh phúc. Đó là lần đầu tiên anh tin có một người con gái khác yêu anh như mẹ anh đã từng nói:
" Rồi sẽ có một người con gái không nhất thiết phải đẹp và xuất chúng hay tiêu biểu nhất trong đám đông con tiếp xúc mà là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt con. Một người sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì cả hai, vì tình yêu này (mẹ chỉ vào tim anh)...
Hứa với mẹ hãy yêu và hạnh phúc với người con gái ấy nhé! "
Đó là những lời cuối cùng một cậu bé chín tuổi nghe được từ người phụ nữ cậu ấy yêu nhất. Phải chăng anh đã làm sai điều gì nên ông trời mới lần lượt lấy đi từng người phụ nữ anh yêu quý, Khải Vệ hôn nhẹ lên đỉnh đầu Đình Đình miệng đắng chát.
Khải Vệ lần đầu tiên dẫn Đình Đình đến mộ mẹ con bé, anh chỉ đó là mộ mẹ con bé và cho nó thấp hương nén hương chứa đầy tâm tư tình cảm trong sáng cao quý cùng tôn kính của một đứa trẻ 4 tuổi. Đình Đình là một đứa bé hiểu chuyện khi biết mẹ mình qua đời khi còn bé vì tai nạn giao thông thì con bé ngoan ngoãn nghe lời mami Gia Mỹ khiến anh rất yên tâm. Khải Vệ âm thầm căn dặn tất cả mọi người không được hé nữa lời về việc Lục Thư Nhã và anh đã nói với Đình Đình rằng mẹ con bé là một người tốt và bị tai nạn giao thông mà qua đời. Anh làm vậy không đúng, đúng anh không muốn con bé biết sự thật tàn nhẫn về người mẹ đã sinh ra mình và trong sâu thẳm anh muốn làm điều gì đó đối với người phụ nữ anh từng yêu sâu đậm như thể một chút ân huệ còn sót lại.
Họ thấp hương và nán lại một lúc rồi đi về, Đình Đình đã luôn đi theo bên cạnh anh và không chịu ăn gì sau khi về nhà, con bé vẫn không thể nào nguôi ngoai sự buồn bã kia cứ ngỡ thời gian đã khiến con bé nguôi ngoai nhưng vẫn chưa đủ để chấp nhận sự thật.