Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Any.
Một người đàn ông trung niên gọi cô con gái mình từ phía xa.
Giọng nói quen thuộc, Any? Là cái tên ba luôn gọi cô...
Hân Nghi quay người lại không ngờ lại thấy ba mình, cảm giác nhớ nhung xúc động tuôn trào Hân Nghi ôm choàng lấy ông Romer.
-Ba! Ba về khi nào thế?
-Vừa đến thôi. Con khỏe không?
Ông ôm lấy đứa con gái yêu vào lòng, dáng vẻ giống y mẹ cô ngày trước, một người có tài lẫn sắc nhưng lại quá cứng rắn và cố chấp... Ông sợ một ngày cô sẽ như Minh Phương( tên thời đi học là Lệ Thu) mẹ cô do chuyện tranh chấp trong làm ăn mà bị ám sát.
-Vẫn ổn ạ.
Lúc vừa sinh ra được 10 tuổi thì mẹ Hân Nghi đã qua đời do công việc và sự đau đớn nên Romer đành gửi cô con gái cưng mình vào ngôi trường nội trú và cho người bảo vệ, ông sợ có một ngày Hân Nghi xảy ra chuyện nên cho cô cách xa mình bằng mọi giá. Nhưng hành động và mọi thứ về cô ông luôn quan sát và âm thầm giúp đỡ.
-Lâu rồi hai cha con mình chưa gặp nhau nhỉ?
Hân Nghi cười nói vui vẻ và dẫn Romer về hướng phòng cô.
Lisa có chuyện gấp muốn thông báo nhưng thấy ba Hân Nghi đang ở đây nên hơi cân nhắc không dám quấy rầy, mãi cho đến khi người đàn ông trong điện thoại gọi đến mấy chục cuộc. Lisa cầm điện thoại gõ cửa phòng Hân Nghi.
*cốc cốc *
Đang lúc trò chuyện vui vẻ mà lại bị người khác quấy rầy là một trong những điều tối kị nhất với Hân Nghi, cô chau mày lên tiếng.
-Vào đi.
Nghe ngữ khí không mấy hài lòng khiến Lisa càng thêm lo lắng về tin tức chuẩn bị thông báo.
-Chuyện gì?
Hân Nghi bước đến bàn làm việc nhưng thấy ánh mắt ấp úng của Lisa cô đã hiểu ra chuyện gì nên liền quay sang nói với Romer một câu:
-Ba hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tối con sẽ đến chơi sau ạ.
Romer biết con gái mình đang bận nên tạm biệt rồi đi về khách sạn. Thấy bóng lưng ông khuất xa Hân Nghi nhàn nhã đi đến chiếc bàn làm việc lớn ngồi xuống chiếc ghế đầu và lưng tựa vào tìm một tư thế thoải mái thư giãn.
- Nói đi.
- Người của chúng ta đã bị bắt trong khi đang châm lửa đốt toa thuốc phiện từ nước B đã bị người của Cảnh Thanh bắt lại.
-Toàn là một lũ ăn hại. Gọi Ken cho người thủ tiêu.
-Nhưng Ken vừa đi giải quyết vụ ở thành phố X tệ nào 1 ngày nữa mới về.
-Khốn thật.
Hân Nghi bực bội đập mạnh tay xuống bàn vang lên một tiếng rất lớn cũng may là phòng cách âm rất tốt nên đám nhân viên không nghe được tiếng gì.
- Tôi sẽ giải quyết, ra ngoài đi. Thu xếp lịch trình chiều nay dời hết, tôi phải đi ăn tối cùng ba.
Hân Nghi nói xong lấy điện thoại gọi cho La Đồng nói rằng muốn đến chỗ anh trả đồ.
______________Câu lạc bộ DTGQ { viết tắt cho: Đồng_Thanh_Giao_Quân [ La Đồng_ Cảnh Thanh_Chung Giao_Du Quân ] sắp theo cương vị }
- Hân Hân sao lại đến đây, chỗ này không hợp với em.
La Đồng tiến lên nắm tay Hân Nghi khẳng định chủ quyền của mình, nghe danh Đại tẩu đã lâu hôm nay mới được diện kiến nào ngờ lại đẹp hơn cả lời đồn đại.
- Em muốn đưa áo cho anh và cũng muốn xem chỗ làm ăn của các anh.
Hân Nghi liếc mắt nhìn xung quanh, không ngờ mọi thứ đều khắc khê nghiêm ngặt như sự điều tra của Ken, xem ra muốn hành sự quả là rất khó.
- Mình vào phòng nhé!
La Đồng không muốn cô biến thành tâm điểm chú ý của đám người suốt ngày chỉ biết đấm đá này kéo tay Hân Nghi vào phòng mình. Nào ngờ đi đến phòng kia khiến Hân Nghi dừng bước.....
-Sao thế?
La Đồng vừa hỏi thì quay ra thấy Hân Nghi đang nhìn vào căn phòng mà Cảnh Thanh đang đánh một người đàn ông ép hắn nói gì đó. La Đồng trấn an Hân Nghi.
- Đừng để ý, mau vào phòng thôi.
Hân Nghi đi chậm lại như người mất hồn suy nghĩ mông lung...
Hân Nghi đứng dậy nói một tiếng rồi vào nhà vệ sinh.
Hân Nghi lấy ra một viên nén như viên thuốc cực nhỏ được cô được cô điều chế nó và có tẩm thuốc độc, một loại độc khiến người ta chết ngay tích khắc đồng thời không hề để lại dấu vết khiến người muốn tra khó mà tra được.
Loại viên đó được bộc ngoài là một chất khí nhẹ và bắn ra từ một cây như cây bút nhưng thay vì viết chứa mực thì nó chứa thuốc, phần đầu chỉ cần bật nhẹ là có thể bắn ra ba viên liên tiếp không một chút tiếng động. Nhưng khiến cô hài lòng nhất vẫn là sự nhanh chóng của chất độc cũng như có thể hẹn giờ trước.
Hân Nghi đi từ phòng vệ sinh thì giả bộ rớt túi xách đồ đạc trong đó rơi ra, ô khum người xuống nhặt tất cả vào túi vừa lúc ba viên bi đã được bắn ra về phía người đàn ông trong phòng.
Khi cô đi vào nhà vệ sinh đã để ý đám thuộc hạ đang báo cáo gì đó với Cảnh Thiên, đây là thời cơ tốt để hành động.
-Hân Hân sau lâu thế?
Thấy Hân Nghi đi vệ sinh khá lâu sợ cô xảy ra chuyện gì La Đồng liền đi ra ngoài xem sao? Nào ngờ thấy cô đang nhặt đồ dưới sàn... La Đồng thấy Hân Nghi đứng dậy liền đỡ cô dậy, giọng mắn yêu.
-Em cứ vụn về đến bao giờ hả?
- Đến khi anh bỏ em.
Hân Nghi nũng nịu ôm tay La Đồng đi vào phòng.
Thấy dáng vẻ này của cô khiến anh vui vẻ và hạnh phúc đến tột cùng.
Sau khi nói chuyện với Nhị ca xong thì tên kia đã chết khiến đám thuộc hạ ai lẫn Cảnh Thanh đều há hốc mồm sau khi cho người kiểm tra thì thấy không có gì khả nghi, Cảnh Thanh trách móc chắc do bọn thuộc hạ ra tay quá nặng khiến hắn chết, không điều tra mà cho người xử lý cái xác.
Sau khi La Đồng đưa Hân Nghi ra xe khi quay lại thì thấy đám thuộc hạ đang khiêng xác tên kia ra ngoài mà Cảnh Thanh thì vẻ mặt tối xầm ngồi uống rượu ở quầy tần trệt, bước đến hỏi:
- Sao thế?
Cảnh Thanh uống sạch ly rượu mà tên phục vụ quầy rót đặt ly xuống cho hắn rót tiếp.
- Đám ăn hại kia ra tay quá nặng khiến đầu mối cuối cùng làm hại Du Quân cũng mất, chó má thật.
Mỗi lúc bực tức thì Cảnh Thanh luôn quăng ra lời nói khó nghe và tục tiểu, nhưng không chỉ riêng hắn mà cả bọn người họ cũng vậy. Như nhau cả mà!
- Không sao, chỉ cần thực hiện kế hoạch kia thì Du Quân sẽ được thả nhanh thôi.
La Đồng đã cho người đi bắt cóc con ngài Tổng Bộ.... Nhưng nào ngờ cú điện thoại gọi đến từ người anh sai đi lại là một giọng nói khác.
- La Đồng tiên sinh, xin lỗi đã làm ngài thất vọng. Hiện giờ con gái Tổng Bộ đang rất an toàn còn người ngài sai đi đã chết sạch.
Nói xong anh ta cúp máy cười đắt ý ném chiếc điện thoại xuống xong quay lại xe về thành phố S, đám thuộc hạ đi theo sau.
-Any, mọi chuyện đã xong.
Hắn gọi điện thoại thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ.
-Rất tốt, Ken anh chưa bao giờ khiến tôi thất vọng.
Hân Nghi vui vẻ quay trở lại tiếp tục dùng bữa cùng ba mình.