Diệp Dung cùng Viên Minh Lãng lần đầu gặp nhau, là cô đã vừa ý đối phương trước
Chàng trai đang đi giao cơm, cô liếc nhìn một cái, liền nghĩ anh ta thật sự hợp “ăn uống” của mình, thế là cô không kiêng dè gì mà chặn người ta trong thang máy
Cả người đều là hơi rượu, còn chặn đường, đòi bằng được cách liên lạc với người ta…
Viên Minh Lãng cũng hoảng sợ, định chạy nhanh nhưng mà cuối cùng Diệp Dung vẫn giữ lại được, còn mạnh mẽ ấn người ta vào góc tường, thêm bạn tốt. Cho đến một ngày, Viên Minh Lãng đang trong lúc bối rối đã tuyệt vọng gõ cửa phòng Diệp Dung, chưa kịp nói thì cô đã kéo cậu vào.
Một lúc lâu sau, Diệp Dung ôm Viên Minh Lãng nằm trên sô pha, ngửi mùi thơm cơ thể trên người đối phương, mềm mại đến mức thủy trào ra từ trong lòng cô. Cắn nhẹ Viên Minh Lãng vành tai, Diệp Dung nhìn cậu vẻ mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Viên Minh Lãng, em là phương thuốc cứu mạng của tôi!"