Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh
  3. Chương 46: 46: Chung Chuyến Bay
Trước /63 Sau

Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 46: 46: Chung Chuyến Bay

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi lên máy bay, cô tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống.

Máy bay vẫn chưa cất cánh cô tranh thủ lấy điện thoại ra báo tin mình đã lên máy bay với mọi người, một lát sau hành khách đã lên đủ cả, chuyến bay cũng được cất cánh.

Mấy ngày nay vì phải bận rộn lo nhiều việc nên vừa bay được mấy phút cô đã nhắm mắt ngủ luôn, cũng không biết bản thân đã vô tình làm phiền đến người ngồi bên cạnh.

Cô ban đầu vốn chỉ tựa đầu ra sau ghế ngủ, nhưng không hiểu sao dần dần lại dựa hẳn lên vai người bên cạnh mà ngủ ngon lành.

Người đàn ông bị cô dựa vào lại chẳng dám nhúc nhích, cả người cứng đờ giữ nguyên tư thế đó.

Hương thơm thoang thoảng mùi hoa cỏ quanh quẩn bên chóp mũi, một mùi hương rất dễ chịu mà trước đây anh ta chưa từng thấy qua.

Bất giác người đó muốn cúi xuống để nhìn xem gương mặt cô gái đang dựa vào mình ngủ một cách ngon lành này là ai?

Nhưng ý định còn chưa thực hiện được thì đã thấy có người đột nhiên đi tới, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu cô gái ấy, sau đó còn ra hiệu cho cô gái ngồi phía ngoài cùng đứng dậy đổi chỗ với mình.

Người đó không ai khác chính là anh, Ngụy Thế Quân.

Hôm nay anh cũng bay tới thủ đô W cùng chuyến với cô, nhưng lúc chọn chỗ ngồi thì ghế bên cạnh cô đã có người đặt trước, anh chỉ đành chọn ghế cùng hàng ở dãy bên kia.

Từ lúc cô bước lên máy bay anh đã luôn đi phía sau, âm thầm quan sát cô.

Thật không ngờ mới rời xa anh có một lúc cô liền tựa đầu lên vai người đàn ông khác mà ngủ rồi, người phụ nữ này cũng thật biết cách khiến anh nổi điên lên mà!

Cô tựa đầu lên vai hắn ta, anh miễn cưỡng lắm mới có thể chấp nhận được.

Nhưng nhìn tên đàn ông đó xem, hắn ta nhất định là có ý với cô mà! Muốn ngắm vợ anh sao? Có mơ cũng đừng mơ tới!

Ngụy Thế Quân ngồi xuống vị trí cạnh cô sau khi đã yêu cầu đổi chỗ với người lúc nãy, cô gái đó vì bị nhan sắc của anh mê hoặc mà gật đầu đồng ý ngay.

Ngồi xuống anh lập tức kéo cô lại, tựa đầu lên vai mình rồi dùng ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng về phía người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ vừa rồi đang có ý định với vợ anh, đồng thời cũng vòng tay qua ôm trọn lấy cô khẳng định chủ quyền.

Người đàn ông đó thấy vậy thì có chút bất bình, lên tiếng:

“Anh là gì của cô ấy mà lại hành xử như vậy?”

Ngụy Thế Quân không nói gì, lập tức lấy trong túi áo khoác ra sổ đăng ký kết hôn của hai người rồi giơ lên trước mặt anh ta.

Giây sau anh liền cúi xuống hôn lấy môi cô, Sở Sinh Trang ngái ngủ hé mở đôi môi màu anh đào khẽ kêu lên một tiếng “Ưm”.

Dưới con mắt của người đàn ông kia thì cô chính là đang đáp lại nụ hôn của anh, anh ta khẽ nhíu mày rồi quay mặt đi nhìn về phía cửa sổ.

Ngụy Thế Quân đắc ý cười cợt, anh thầm nghĩ sau này chắc chắn sẽ hôn trộm cô lúc ngủ thật nhiều.

Sao trước đây anh không biết cô gái nhỏ này khi ngủ dáng vẻ lại có thể đáng yêu đến như vậy nhỉ?

Suốt cả chuyến bay dài hai tiếng anh đều giữ nguyên một tư thế cho cô dựa vào, tiếp viên mang đồ ăn tới anh liền bảo không cần vì không muốn làm cô thức giấc.

Cách chỗ hai người đang ngồi vài hàng ghế ở dãy bên kia, Uyên Giai Tuệ cùng trợ lý của mình đều trông thấy toàn bộ quá trình.

Họ thầm đặt dấu chấm hỏi về mối quan hệ giữa hai người, đặc biệt là cách mà anh đối xử với cô.

Chẳng phải Uyên Hạ đã nói hai người họ sắp sửa ly hôn rồi hay sao? Nhưng từ đầu đến giờ đâu có giống như là một cặp vợ chồng chuẩn bị ra tòa cơ chứ?

Khi tiếp viên thông báo rằng máy bay sắp hạ cánh cô mới bừng tỉnh dậy, lại phát hiện ra bản thân đang dựa vai người khác, vội ngồi thẳng dậy cúi đầu xin lỗi.

Nhưng lúc ngước nhìn lên lại bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của người nào đó, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên:

“Anh...sao lại ở đây? Tôi nhớ là tôi không có ngồi cạnh anh mà?”

“Là anh yêu cầu người ta đổi chỗ.”_Ngụy Thế Quân bình thản đáp

“Yêu cầu? Được sao?”_Sở Sinh Trang cô không nhớ là trên máy bay được đổi chỗ tự do như vậy đấy

“Với anh chuyện gì cũng đều có thể, đặc biệt là chuyện liên quan đến em.”

“Nhưng sao anh lại bay đến thủ đô? Lại còn chung chuyến với tôi nữa? Anh theo dõi tôi đấy à?”

Ngụy Thế Quân cố tình không trả lời câu hỏi của cô, liền lái sang chuyện khác:

“Em có đói không, anh kêu tiếp viên mang đồ ăn tới nhé?”

“Thôi khỏi.

Hiện tại tôi không có tâm trạng.”

Cô vẫy tay ra hiệu không c ần sau đó định đưa tay lên day day thái dương thì phát hiện đầu mình đang đội một chiếc mũ, vốn định cởi nó xuống nhưng tay liền bị anh giữ lại.

“Đội vào, đừng cởi ra.

Xuống sân bay sẽ có gió lớn, anh không muốn em bị cảm lạnh.”

Ngụy Thế Quân kiếm đại một cái cớ nhưng thực chất là không muốn đám đàn ông ở sân bay này trông thấy gương mặt của cô, chắc chắn bọn họ sẽ như những con sói đói mà xông đến muốn có được cô.

Anh lại không thể lúc nào cũng mang sổ đăng ký kết hôn ra được...

Một lúc sau thì máy bay cũng hạ cánh, anh liền lấy hành lý xuống cho cô rồi tiện thể cầm giúp luôn.

Ngụy Thế Quân hai tay đều bận rộn vì phải xách theo vali đi đằng sau cô, cả hai bước ra cửa sân bay lập tức thu hút mọi ánh nhìn từ những người xung quanh bởi ngoại hình hơn người cùng khí chất cao quý toát ra từ bên trong.

Vừa nhìn liền có thể đoán ra được hai người chắc hẳn có thân phận không tầm thường.

Có người thậm chí còn nhanh tay chụp ảnh lại khung cảnh hết sức lãng mạn này, người nữ đi trước, người nam theo sau, ánh mắt anh luôn hướng về cô gái phía trước đầy sự ôn nhu cùng dịu dàng.

Quả thực là một đôi tiên đồng ngọc nữ!

“Anh mau đưa vali đây cho tôi, mọi người đang nhìn đó.”_Sở Sinh Trang ái ngại đưa tay về phía anh

Ngụy Thế Quân không nói gì, tay trái liền chuyển chiếc vali sang tay còn lại sau đó rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô:

“Anh một khi đã nắm rồi thì sẽ không buông ra đâu.

Cả em cũng vậy, em tốt nhất cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh.”

“Anh làm cái gì vậy? Không sợ bị người ta nhận ra sao?”

Sở Sinh Trang hốt hoảng muốn rụt tay lại nhưng không thể, cũng may có chiếc mũ che lại không thì chắc ngày mai trên mạng sẽ toàn là mặt cô luôn quá.

Nhưng trái ngược với vẻ sợ sệt của cô, anh lại rất hiên ngang nắm tay cô gái bên cạnh đi thẳng ra ngoài, ánh mắt còn mang theo vài phần đắc ý.

Sở Sinh Trang quả thực tức mà không làm gì được!

Sau khi ra khỏi sân bay, lúc này đã không còn mấy người chú ý đến nữa cô mới dứt khoát thoát khỏi anh, giật lại vali của mình rồi bỏ đi.

Anh vốn định đuổi theo thì phía xa liền trông thấy Sở Trác Tùng đang đi về phía cô.

“Sinh Trang, đi đường có mệt không?”_Sở Trác Tùng mỉm cười dịu dàng nhìn cô em gái mình rồi kéo vali giúp cô

Sở Sinh Trang liền lắc đầu ý bảo không mệt.

Lúc này Sở Trác Tùng mới nhắc đến người đàn ông đã đi theo cô khi nãy, nét mặt thể hiện rõ sự không vui.

“Anh ta thế nào lại bay chung chuyến với em, xuống máy bay liền bám theo không rời.

Ở sân bay nhiều người nên em không muốn gây sự chú ý, kết quả là phải ra đến tận đây mới thoát được.”_Sở Sinh Trang khó chịu kể lại

“Tên đó rốt cuộc muốn làm gì cơ chứ?”

“Thôi chúng ta về đi anh, em muốn đến bệnh viện thăm bố.”_Sở Sinh Trang nói rồi kéo anh trai mình ra xe rời đi

Ở bên này, anh đứng đợi được một lúc thì Châu Bá An cũng tới.

Anh ta lái xe đưa anh về biệt thự riêng rồi ở lại đó luôn.

Nói gì thì nói hai người cũng là chỗ anh em thân thiết, cho dù bạn mình có sai thì cũng vẫn là bạn, Châu Bá An không thể không để tâm đ ến.

Vào đến nhà, Ngụy Thế Quân nằm vật ra ghế sopha nhắm mắt dưỡng thần.

Châu Bá An cầm một cốc nước đi tới đặt xuống trước mặt thằng bạn mình, anh ta cũng không biết phải nói gì hơn vào lúc này.

Đúng là tự làm tự chịu mà!

“Cô ấy...muốn ly hôn với tôi.”_Ngụy Thế Quân vắt tay lên trán, nói

“Đáng đời! Chuyện sớm muộn thôi.”

Nghe bạn mình nói vậy, anh chỉ khẽ nhếch miệng cười đầy chế giễu.

Quả thực là đáng đời anh mà! Nhìn những chuyện “tốt đẹp” mà anh đã làm ra kìa, nếu đổi lại là anh đang ở vị trí của cô thì chắc chắn cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình được.

Vậy nên Ngụy Thế Quân anh hoàn toàn không có quyền gì mà lên tiếng trách móc cô.

Chính anh cũng tự nhận thấy cuộc hôn nhân của cả hai đã không còn bất cứ cơ hội nào để hàn gắn, có quá nhiều vết nứt cho cuộc hôn nhân này dù cho anh có cố gắng tới cỡ nào cũng không thể khiến nó lành lạnh như ban đầu.

Hoặc ngay từ lúc bắt đầu, nó đã có vết nứt rồi.

Ngay từ lúc bắt đầu, đã chỉ có một mình cô vun đắp....

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net