Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Thượng Phong trong phong cách của một good boy, đứng dựa lưng vào chiếc siêu xe mà Ẩn Doanh mới tậu cho anh ta, chỉ để đi cua gái, kiếm con dâu cho bà!
Anh ta đẹp trai đến nổi, ai ai đi ngang cũng ngoái đầu lại nhìn. Sinh viên ra vào trường, cũng không ngoại lệ. Trước kia là Dương Triết Phàm, bây giờ lại là Diệp Thượng Phong.
Anh em chí cốt nhà này, luôn tìm vợ ở trường đại học. Chắc do có duyên chăng, nên bây giờ mới có cơ hội được đứng ở đây, được nhập vai diễn trâu già thích gặm cỏ non?
Nói đi cũng phải nói lại, đằng nào cũng sẽ có vợ, nhưng ai biết được trẻ con lại không thích chơi đồ cổ?
...
Hàn Tử Châu ra cổng trường, nhìn Diệp Thượng Phong có nhiều thay đổi như vậy, cô ta cũng thấy rất lạ. Có phải vì hộp đêm nên mới ân cần dịu dàng với cô ta như vậy không?
Hàn Tử Châu từ từ đi ra, Hàn Tử Tửu lại lên tiếng can ngăn, khiến cho một người với hai tính cách là cô ta, cũng cảm thấy phiền phức.
_ Tử Châu, hắn ta không phải người tốt, cô không được gặp hắn ta nữa!
_ Sao cô biết?
_ Tôi là người từng trải đấy! Trải nhiều hơn cả cô. Đừng có đi nữa mà!
_ Im lặng đi, có tin tôi khống chế, không cho cô ra nữa không?
Hàn Tử Châu mỉm cười hài lòng, Hàn Tử Tửu cũng an phận không nói gì nữa!
Cô ta đi đến đứng trước mặt Diệp Thượng Phong, nhỏ giọng lên tiếng:
_ Diệp thiếu hôm nay không đi làm sao? Rảnh rỗi rủ tôi đi ăn như vậy!
_ Chẳng phải do cô khiến tôi vô công rỗi nghề sao? Bây giờ còn giả vờ tốt bụng, hỏi han như người vô tội vậy sao?
_ A, vậy là do tôi sao? Nhưng tôi đã nói là mình không làm, nếu anh vẫn kiên quyết là do tôi làm, vậy thì chúng ta không cần phải gặp nhau nữa!
Hàn Tử Châu quay người định rời đi, Diệp Thượng Phong thấy vậy đã vội vàng kéo tay cô ta lại, nhìn ánh mắt đầy chân thành của Hàn Tử Châu, chẳng hiểu sao anh ta lại tin lời cô ta nói là sự thật!
_ Aiya, tôi không nói cô làm nữa! Mau lên xe, tôi đưa cô đi ăn!
_ Nhưng xin lỗi, chúng ta nên lấy tư cách gì để thân thiết như bây giờ đây?
Hàn Tử Châu hỏi một câu, thành công khiến Diệp Thượng Phong phải khựng lại. Từ từ đưa mắt nhìn Hàn Tử Châu, anh ta lại cảm thấy cô ta nói đúng.
Bây giờ họ nên lấy tư cách gì để thân thiết như vậy? Mời ăn cơm, gọi điện thoại, nhắn tin, cứ như hai người đang yêu nhau. Nhưng thực chất, Diệp Thượng Phong chưa từng nói mình sẽ theo đuổi Hàn Tử Châu. Vậy anh ta là đang làm gì, đứng ở vị trí nào?
Từng là một người đàn ông khiến phụ nữ phải la hét dưới thân, phải khiến họ cầu xin, chỉ để được hắn yêu. Nhưng giờ đây, đứng trước người phụ nữ mình thích, anh ta lại cảm thấy mình đúng là rất dơ bẩn.
Điệp Hạ nói đúng, Diệp Thượng Phong chưa từng có tư cách được vấy bẩn Hàn Tử Châu. Danh tiếng xấu của anh ta, ở Đế Đô này ai mà không biết! Chỉ là anh ta quá tự cao, luôn cho rằng mình thích làm gì thì làm!
Haizz, càng nghĩ càng rối! Diệp Thượng Phong nhìn Hàn Tử Châu bây giờ, dịu dàng, xinh đẹp, trong đôi mắt đó lại hiện lên sự trong sáng thuần khiết biết bao.
Vậy bây giờ, anh ta có nên bày tỏ cảm xúc của mình, một lần vượt qua giới hạn của nó? Một lần làm chủ chính mình, đối mặt với thứ được gọi là tình yêu phù phiếm?
Hàn Tử Châu nhìn vào bàn tay rắn chắc của hắn, vẫn đang nắm chặt lấy tay mình. Cảm giác hơi run rẩy từ người Diệp Thượng Phong, khiến cô ta có thể cảm nhận cảm xúc mấy ngày nay của mình.
Chính cô ta cũng không nghĩ, bản thân bị người đàn ông này chinh phục, khiến trái tim không ngừng đập loạn.
Cô ta thừa nhận, trước kia rất ghét loại người như Diệp Thượng Phong. Nhưng trường hợp bây giờ là đúng với câu nói "ghét của nào trời trao của đó"!
Hàn Tử Châu tự nhiên đặt tay lên tay Diệp Thượng Phong, ngước nhìn anh ta vẫn đang đấu tranh lí trí, chỉ muốn vượt qua bức tường cứng cỏi trong lòng mình.
Hàn Tử Châu nhỏ giọng nói, lời nói bất ngờ khiến Diệp Thượng Phong phải thoát ra mớ suy nghĩ hỗn độn kia!
_ Thượng Phong, có thể bây giờ trong mắt mẹ em, anh không phải người hoàn hảo. Nhưng đối với em, những chuyện anh làm cho em gần hai tuần qua, đã nói lên tất cả rồi! Em là người rất dễ rung động, nhưng cũng rất dễ quên đi đoạn rung động nhất thời đó!
_ Anh của bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi! Em nhận ra được, em cũng nhìn thấy được! Nhưng em phải nói một điều với anh, là khi có những lần anh thấy em dịu dàng rồi rụt rè. Sau đó thì đanh đá ngang bướng, thì cái suy nghĩ mà anh nghĩ em có hai nhân cách thì là đúng rồi!
_ Còn nữa, những chuyện như khiến cho hộp đêm Blue Eagle của anh bị ngưng hoạt động. Cũng là do Tử Tửu, nhân cách thứ hai của em làm. Nhưng cô ấy không có ác ý, chỉ là do quá lo cho Yên Yên, nên những gì liên quan đến chuyện hôm đó, đều khiến cô ấy phải tức giận.
Diệp Thượng Phong bây giờ mới hiểu hết mọi chuyện. Hoá ra không phải chị em sinh đôi, mà là do một người sinh ra hai nhân cách.
Anh ta nắm chạt lấy tay Hàn Tử Châu, cúi người nhìn rõ vẻ đẹp hiện giờ của cô ta, rồi mỉm cười nói:
_ Vậy hoá ra, anh là thích vẻ đẹp bây giờ của em. Người phụ nữ đá anh ở hoa viên, lại là kẻ đáng ghét, muốn triệt sản nhà anh.
_ Nhưng là do anh có ý đồ trước. Tử Tửu làm đúng mà!
_ Em còn bênh cô ta?
_ Cô ta và em là một, anh dám làm gì em sao?
_ Không dám, đi thôi, chúng ta đi ăn trước!
...
Trong xe, Diệp Thượng Phong vừa nhìn Hàn Tử Châu vừa lái xe, một tay vịn vô lăng, một tay nắm tay cô ta. Cảm giác lần đầu làm chính mình, khiến anh ta vui không tả xiết.
Hàn Tử Châu nhìn Diệp Thượng Phong bật cười, chẳng hiểu sao lại thấy anh ta đáng yêu. Giả vờ nghiêm túc, nhìn anh ta trách móc:
_ Anh đừng nhìn em nữa, lo lái xe đi!
_ Nhưng càng nhìn lại càng không thể dứt ra, phải làm sao?
_ Vậy đừng nhìn nữa! Em che mặt lại, anh tập trung lái xe đi!
Diệp Thượng Phong bật cười, sau đó lại trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng vang lên, khiến Hàn Tử Châu phải chăm chú lắng nghe:
_ Châu Nhi, có lẽ anh không biết mình thích em từ thời điểm nào! Nhưng anh biết, bản thân là thật lòng với em. Có thể anh không được như Dương Triết Phàm, nhưng ít ra anh cũng có chút kinh nghiệm yêu đương.
_ Em yên tâm, trước kia là quá khứ, anh có thể không quan tâm đến, nhưng nó rất thiệt thòi cho em. Nên em an tâm, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất! Sẽ không cho em để người khác nhìn bằng con mắt không thiện cảm.
Hàn Tử Châu mỉm cười, nghiên đầu nhìn Diệp Thượng Phong, đáp lời:
_ Em biết, yêu thật lòng sẽ không quan tâm quá khứ của đối phương. Nhưng trước hết, anh phải qua được ải của mẹ em. Bà ấy là người phụ nữ độc lập, vì ba em giống anh, từng giao du với nhiều người phụ nữ, rồi mới lấy mẹ em.
_ Mẹ từng nghĩ ba yêu mẹ thật lòng, nên sẽ không có chuyện quay lại con đường cũ. Nhưng suy nghĩ đó lại thành sự thật, khi em lên ba tuổi. Mẹ phát hiện ba ngoại tình, ngay đúng cái hộp đêm mà trước khi ba lấy mẹ, ông thường hay lui tới.
_ Mẹ quyết định ly dị, trả lại cho nhau sự tự do. Ba cũng không nói gì, cũng không phản đối, cứ vậy hai người ra tòa, khi em lên sáu tuổi. Con khi chưa đủ chín tuổi, sẽ do mẹ nuôi, hoặc người có kinh tế ổn định. May mắn là mẹ em có đủ, Điệp thị cũng là của ông ngoại để lại cho mẹ em. Nên khi li dị, ba không có bất cứ thứ gì trong người.
_ Đến khi em lên mười bốn tuổi, ba bất ngờ quay lại, muốn bắt em làm con tin, chỉ để mẹ giao ra số tiền hai tỷ. Mẹ vì cứu em mà lao đao, chạy đi chạy lại tìm người giúp đỡ. Vì khi đó Điệp thị rất nhỏ bé, hai tỷ là con số mà mẹ em chưa từng dám nghĩ đến.
_ Sau đó, ba em bị cảnh sát bắt, em được cứu, hai tỷ cũng không phải mất! Mẹ vì muốn em sống sung sướng hơn, nên đã bắt đầu nổ lực từ đó! Để em có thể có được cuộc sống tốt hơn.