Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô Tưởng Ti Tầm cười: “Tôi còn chưa từng nghĩ qua chuyện kết hôn của mình mà em đã suy nghĩ rồi, có phải có hơi xa không?”
Có lẽ vậy.
Thượng Tri Ý không phủ nhận.
Tưởng Ti Tầm nói vì sao Ninh Doãn lại phô trương theo đuổi anh, là vì làm thế để cho người trong nhà xem, anh và Ninh Doãn cùng nhau lấy đối phương làm lá chắn để ứng phó với người trong nhà, không để bị người trong nhà sắp xếp mối liên hôn khác nữa.
“Thật sự cho rằng tôi đang hẹn hò sao?”
Thượng Tri Ý nhìn anh mấy giây, không nói chuyện, chuyển chủ đề nói sang chuyện dự án, tiện tay nhấn vào email anh vừa mới gửi.
Tưởng Ti Tầm vẫn nhìn cô: “Đưa hộ chiếu cho tôi xem.”
“Sao vậy?” Thượng Tri Ý nghi ngờ, lấy hộ chiếu từ trong túi ra đưa cho anh.
Tưởng Ti Tầm mở hộ chiếu, quét mắt nhìn ngày sinh, cùng ngày sinh với Hứa Ngưng Vi, ngày 26 tháng 12, trả hộ chiếu cho cô, “Xác nhận lại em bao nhiêu tuổi, lỡ như ngày nào đó có người hỏi tôi.”
Thượng Tri Ý gật đầu, dù sao thì cũng có danh nghĩa là em gái ruột của anh, mấy người nhiều chuyện hóng hớt cũng không phải không có khả năng.
Cô cất hộ chiếu vào túi: “Tôi và Hứa Ngưng Vi sinh cùng một ngày.” Đều sinh ra vào hơn 12 giờ đêm, Hứa Ngưng Vi chỉ lớn hơn cô mấy phút.
Nghe mẹ nói là cô sinh sớm, Hứa Ngưng Vi cũng vậy.
Mới có chuyện cuộc đời sai lệch vị trí hai mươi năm.
10 giờ tối hạ cánh xuống New York, Tưởng Ti Tầm đưa cô về nhà.
Thượng Tri Ý chú ý thấy lần trước đi concert đưa cô về anh cũng nhìn một lượt đánh giá cả tòa nhà, cuối cùng muốn nói lại thôi, lần này cũng vậy.
Thời gian quá muộn, Tưởng Ti Tầm xuống xe, đưa cô lên tận trên tầng: “Bao giờ nhà hết hạn?”
Thượng Tri Ý: “Tháng trước vừa mới thuê tiếp.”
Tưởng Ti Tầm gật đầu, không nói nữa.
Tạm biệt, nghe thấy tiếng khóa trái cửa anh mới xoay người đi xuống.
Tài xế khởi động xe, lái xe khỏi khu quảng trường, dưới ánh trăng trong trẻo lái xe về phía biệt thự.
Biệt thự vẫn sáng đèn, quản gia vẫn chưa nghỉ ngơi.
“Buổi tối ông Lộ đã phái người đưa đến một bộ trang sức.” Quản gia không dám chậm trễ, người vừa vào cửa lập tức báo cáo.
Tưởng Ti Tầm nhíu mày: “Trang sức?”
“Vâng.”
“Ngày mai trả lại.” Tưởng Ti Tầm vừa đi lên lầu vừa dặn dò, “Lúc mang đi tiện thể chuyển lời cho bố cháu, muốn tìm con dâu gấp gáp như vậy thì tự mình mang trang sức tặng cho Ninh Doãn.”
Quản gia: “….. Không phải tặng cho tiểu thư Ninh Doãn, ông Lộ chỉ đích danh tặng cho Tri Ý.”
Còn chuyện Tri Ý là ai, ông cũng không rõ, lần đầu tiên nghe đến cái tên này.
“Tặng cho Tri Ý?”
“Đúng vậy, ông Lộ nói như vậy.”
Bộ trang sức ở phòng khách, Tưởng Ti Tầm xoay người từ trên cầu thang đi xuống.
Không đóng gói phô trương, anh lật xem các giám định liên quan đến bộ trang sức, số tiền lớn như vậy, ngoại trừ anh ra thì vẫn chưa thấy Lộ Kiếm Ba hào phóng với ai một cách tương tự.
Tìm số của bố ở trong danh bạ điện thoại, gọi thẳng qua.
Lộ Kiếm Ba nghe máy vào thẳng vấn đề: “Ngày Hứa Hướng Ấp công khai Tri Ý con tặng bộ trang sức qua, chỉ cần nói chút tấm lòng của người làm trưởng bối như bố, tặng trước của hồi môn cho Tri Ý.”
Bộ trang sức quý hiếm như này không phải muốn mua là có thể mua được, ước cũng không được, tặng với danh nghĩa là tặng trước của hồi môn sẽ không đường đột.
Tưởng Ti Tầm để giám định lại, bảo quản gia mang bộ trang sức này đến phòng làm việc của anh, nói với điện thoại: “Đừng nói mấy ngày trước bố đến London một chuyến là để đấu giá cái này.”
Đương nhiên không phải.
Tự mình cố ý đến London một chuyến, thứ nhất là dự án điện gió ngoài khơi đó, hai là quan tâm một chút đến chuyện chung thân đại sự của tên nghịch tử. Ngày đó gặp Thượng Tri Ý ở khách sạn, lại đến chỗ chủ tịch Ninh uống chén trà, nói dăm ba câu chuyện liên hôn của hai đứa trẻ.
Lộ Kiếm Ba đàng hoàng: “Thân là bố con, đương nhiên phải quan tâm một chút đến chuyện hôn nhân đại sự của con chứ.”
“Là nên quan tâm. Chuyện liên hôn bố hỏi qua mẹ con chưa? Bà ấy cũng đồng ý có đúng không?” Giọng điệu Tưởng Ti Tầm thản nhiên, không đoán được đó là mỉa mai hay thật tâm.
Vợ trước chính là điểm yếu của ông, Lộ Kiếm Ba im lặng một lúc.
L y hôn hai mươi tư năm, vợ trước đã coi ông thành người xa lạ từ lâu.
“Con không để ý chuyện liên hôn, trước tiên phải được sự ủng hộ và chúc phúc của mẹ con. Còn có,” Tưởng Ti Tầm nói lại một lần nữa những lời đã nói trước đó, “trong vòng năm năm con không suy nghĩ đến việc kết hôn.”
Lộ Kiếm Ba không coi trọng điều kiện cuối cùng của tên nghịch tử, chỉ cần vợ trước đồng ý liên hôn với nhà họ Ninh, nghịch tử sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của người làm bố ruột là ông đây, sẽ không thực sự trì hoãn việc kết hôn đến năm năm sau.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt là liên hệ với vợ trước, cố gắng hòa giải, để vợ trước cùng một chiến tuyến với ông.
Đứa trẻ Ninh Doãn này thông minh ưu tú, tính tình thẳng thắn, chỉ số EQ cao, đầu óc nhạy bén với kinh doanh, miệng lại ngọt, vô cùng được lòng các trưởng bối, vợ trước mà gặp Ninh Doãn có lẽ sẽ có cùng suy nghĩ với ông, hy vọng hai đứa trẻ sớm ngày kết hôn.
Ông hỏi nghịch tử: “Gần đây Hứa Hướng Ấp có ở Thượng Hải không?”
Tưởng Ti Tầm: “Không rõ.”
Đã năm sáu năm rồi Lộ Kiếm Ba không đến Thượng Hải, quyết định đi thăm người bạn cũ này, sau đó lại đến Bắc Kinh.
Có điều vợ trước chưa chắc đã muốn gặp ông, mà Hứa Hướng Ấp cũng sẽ không giúp đỡ ông.
Kết thúc điện thoại, Tưởng Ti Tầm đi lên phòng làm việc ở trên tầng, bộ trang sức đó ở trên bàn làm việc của anh. Anh nhìn bộ trang sức suy nghĩ mấy giây, gửi tin nhắn hỏi Hứa Hành:【Bao giờ bác Hứa công khai Tri Ý?】
Anh không bao giờ tò mò chuyện nhà người khác, hôm nay là ngoại lệ.
Hứa Hành:【Hỏi bố tôi.】
Tưởng Ti Tầm có thể hỏi Hứa Hành nhưng tuyệt đối sẽ không không có chừng mực đi nghe ngóng ở chỗ Hứa Hướng Ấp.
Mà lúc này ở Thượng Hải.
Hà Nghi An đang cùng với nhà tạo mẫu riêng của mình phối đồ đi làm thường ngày, quần áo là bà tự mình đi mua sắm chọn, sợ mắt nhìn không phù hợp với thẩm mỹ của mấy đứa trẻ nên gọi nhà tạo mẫu đến kiểm định.
“Bộ này phối thế nào?”
Nhà tạo mẫu một tay để trước ngực một tay chống cằm, nhìn vào chiếc sơ mi màu quả mâm xôi, giống như đóa hoa hồng Floyd đang nở rộ, bà quay mặt hỏi Hà Nghi An: “Sếp Hà, bà chắc chắn Tri Ý thích màu này sao?”
Hà Nghi An: “Con bé chắc chắn chưa mặc màu này bao giờ, không nói được có thích hay không. Trước đây tôi cảm thấy con bé mặc mấy gam màu lạnh đẹp, bây giờ muốn cho con bé thử một chút mấy gam màu nóng.”
Không hy vọng con gái lạnh lùng như này nữa, hai mươi tuổi nên tùy ý một chút.
Nhà tạo mẫu: “Vậy để cho cô bé thử đi. Quần áo mặc thường ngày phối với quần jean màu tối rất phù hợp.”
Hai vé thông qua, tiếp tục bộ nữa.
Mỗi lần phối xong một bộ Hà Nghi An lại cẩn thận xếp lại cho vào trong hộp, phối đến bộ thứ bảy, Hứa Ngưng Vi từ bên ngoài về, gõ cửa, “Mẹ.”
Nói rồi đi vào phòng thay đồ, “Mọi người đang làm gì vậy?” Liếc nhìn những túi đồ bày la liệt ở dưới đất, “Nhiều quần áo vậy?”
Hà Nghi An trả lời con gái nuôi: “Phối cho Tri Ý mấy bộ quần áo mặc thường ngày.”
Hứa Ngưng Vi cố gắng duy trì biểu cảm, “Rất đẹp ạ.” Nhìn thấy mấy hành lý ở phòng để đồ, “Mẹ, mẹ định đi New York sao?”
“Ừ, đưa chỗ quần áo này qua đó.”
Làm sao Hà Nghi An lại không cảm nhận được sự thất vọng của con gái nuôi, cười nói, “Mua cho con mấy cái váy để ở trong phòng con, xem xem có thích không. Lần này mẹ qua đó phải ở mấy ngày, con cũng tranh thủ khoảng thời gian này về Bắc Kinh thăm bố mẹ con đi, cả nhà thử ở chung với nhau nhiều hơn.”
Hứa Ngưng Vi nhếch miệng đồng ý: “Vâng ạ.”
Cô ta còn lâu mới đi nhìn sắc mặt Tiêu Mỹ Hoa.
Mấy hôm trước Thượng Thông Hú gọi điện thoại cho cô ta, cô em gái kia cứ ở bên cạnh hi hi ha ha, phiền.
“Mẹ, mẹ bận đi.” Hứa Ngưng Vi đi qua ôm Hà Nghi An, từ nhỏ cô ta đã thích dán lấy mẹ, thói quen này rất khó sửa, cũng không muốn sửa.
Hà Nghi An xoa xoa đầu cô ta, bảo cô ta đi thử quần áo.
Nghĩ đến chuyện mẹ cũng mua váy cho mình, không còn thất vọng như vậy.
Hứa Ngưng Vi về phòng, trên sô pha chỉ có bốn túi đồ, trái ngược hoàn toàn với đống túi mua sắm la liệt dưới đất ở trong phòng thay đồ của mẹ.
Trong tủ quần áo của mình cũng có rất nhiều bộ quần áo không mặc đến, mỗi năm lúc chuyển mùa có thể thanh lý không ít những bộ quần áo chưa cắt mác, nhưng cho dù có như vậy thì trong lòng vẫn cảm thấy gh en tị, ăn chia không đều.
Gạt sang một bên, lúc Hà Nghi An nghỉ ngơi lại bận rộn mua sắm các loại quần áo cho cô ta.
Bây giờ mọi sự chú ý của tất cả mọi người đều dần dần bị Thượng Tri Ý phân tán đi.
Tối hôm đó Hà Nghi An ngồi máy bay bay đến New York.
Bà gửi tin nhắn cho con trai, bảo thằng bé ngày mai cùng nhau đi ăn cơm.
Hứa Hành:【Đến nhận người thân?】
Hà Nghi An:“……”
【Ngày nào con cũng chọc tức mẹ thế.】
Hứa Hành:【Con không rảnh. Lần trước con vội vàng bay từ Hồng Kông về, tưởng rằng là ăn bữa cơm đoàn viên. Lần này bao giờ ăn cơm đoàn viên thì lúc đó hãy gọi con, con có nhiều chuyện phải làm lắm.】
Hà Nghi An hạ cánh xuống New York trưa ngày thứ sáu, từ sân bay đi thẳng đến dưới tòa nhà của Vốn Viễn Duy. Lần trước đến đây đón Ngưng Vi, con gái ruột của mình đứng bên ngoài xe, giống như người ngoài.
Bà không muốn nghĩ lại cảnh đó.
5 giờ 15 phút, Thượng Tri Ý từ trong tòa nhà đi ra.
Hà Nghi An đẩy cửa xe đi xuống: “Tri Ý.”
Thượng Tri Ý còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác nghe nhầm, quay đầu liền nhìn thấy Hà Nghi An đang đi về phía mình.
Giống như quay ngược thời gian, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, lần này tuyệt đối không giống lần trước, Hà Nghi An cũng không phải đặc biệt đến đón Hứa Ngưng Vi.
Nhưng càng rõ ràng, cô vẫn đau xót không dám chắc chắn rằng có phải mẹ đặc biệt đến thăm cô không.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Đón con tan làm.” Hà Nghi An dịu dàng cười nói, “Trước đó không phải nói mua kem cho con ăn sao, quên rồi?”
Không quên.
Nhưng cũng không coi đó là một lời hứa.
Đối diện công ty có không ít quán cà phê và quán bánh ngọt, hai mẹ con đi qua đường.
Hà Nghi An mua cho cô một que kem vị khoai môn, còn mình lấy một cốc kiểu Ý.
“Còn muốn vị gì nữa?” Bà quay mặt hỏi.
“Chỉ thích vị khoai môn ạ.” Thượng Tri Ý tò mò, “Mẹ, sao mẹ biết con thích ăn kem vị khoai môn?” Hỏi qua bố mẹ nuôi của cô sao?
“Mẹ con tâm linh tương thông.” Hà Nghi An không khỏi nghĩ về quá khứ, “Lúc mẹ mang thai con, những tháng cuối thai kỳ, mẹ h ậ n không thể ngày nào cũng có thể ăn kem vị khoai môn, bố con không cho mẹ ăn nhiều đồ lạnh như vậy, mẹ nói là con muốn ăn. Bởi vì trước khi mang thai con mẹ không ăn vị khoai môn.”
Chi tiết đó từ rất lâu rồi nhưng bà vẫn còn nhớ.
Mỗi lần nghe Hà Nghi An nhắc đến những tháng trong thai kỳ, cô mới cảm nhận được mình là do Hà Nghi An sinh ra. Lúc còn là bào thai, chính là sợi dây tình cảm duy nhất giữa cô và mẹ. Có lẽ trong ký ức của mẹ, từ nhỏ cô đã thích ăn đồ lạnh có vị khoai môn.
Thượng Tri Ý múc một thìa kem cho vào miệng, ngọt nhưng không ngấy.
Hà Nghi An coi cô như trẻ con, ngồi đối diện nhìn cô ăn, ánh mắt dịu dàng. Trước đó trong căn phòng bệnh ở Bắc Kinh, ánh mắt đối phương nhìn Hứa Ngưng Vi cũng dịu dàng như vậy, cô nhớ rất kỹ. Bây giờ ánh mắt dịu dàng như vậy rơi trên người cô, Thượng Tri Ý không dám ngẩng đầu, bởi vì sợ một khi ngẩng đầu sẽ bị mắc kẹt trong cảnh tượng này.
Cô ăn từng miếng kem nhỏ, suy nghĩ xem nên nói gì.
Hà Nghi An uống cà phê, tận hưởng khoảnh khắc ở một mình cùng con gái ở nơi góc phố xa lạ.
Cho dù không nói gì nhiều cũng cảm thấy yên tâm đ ến lạ.
“Tri Ý, tối nay con muốn ăn gì?” Bà tiện tay đưa giấy cho con gái.
Cuối cùng Thượng Tri Ý cũng ngẩng đầu, đề xuất: “Mẹ, tối nay con mời mẹ.” Bổ sung một câu trước khi bị từ chối, “Con có lương thực tập.”
Hà Nghi An vui vẻ đồng ý, nụ cười nở trên môi: “Vậy mẹ phải nghĩ xem đi đâu ăn mới được.”
Con gái thích ăn đồ Pháp nên bà chọn một nhà hàng kiểu Pháp.
Trên đường đi đến nhà hàng, Hà Nghi An chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để vào trong túi xách. Có quá nhiều điện thoại công việc, lần đầu tiên đi ăn cơm riêng với con gái, không định nhận điện thoại của bất cứ ai.
Bà chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, chưa đến nửa tiếng Hứa Ngưng Vi đã gọi điện thoại qua.
Mãi cho đến khi tiếng chuông kết thúc bên kia cũng không có ai nghe máy.
Hứa Ngưng Vi vừa mới dậy chưa lâu, dựa vào đầu giường thất thần, ngày nào cũng gọi điện thoại với Hà Nghi An là thói quen nhiều năm, cô ta không thể bởi vì Thượng Tri Ý mà để bản thân chịu ấm ức.
Cũng thật sự không làm được việc hạ mình xuống để nhượng bộ Thượng Tri ý.
Trong lòng lại vang lên một âm thanh khác, không phải nói bớt tùy hứng lại, ngoan ngoãn nghe lời sao?
Cô ta tranh đấu một lúc, không tình nguyện gõ chữ:【Mẹ, con không sao, mẹ cứ ở bên cạnh Tri Ý đi.】
Ba tiếng sau Hà Nghi An trả lời lại, dặn dò con gái nuôi: 【Ăn cơm đúng giờ.】
Trả lời tin nhắn xong, nhìn lên trên lầu căn hộ qua cửa sổ, cửa sổ tầng sáu có bóng người, đang vẫy tay với bà.
Hà Nghi An cũng vẫy tay lại với con gái, tạm biệt xong dặn tài xế lái xe đi.
Lần này qua đây không ở biệt thự, ở khách sạn gần đó.
Cửa sổ tầng 6, Thượng Tri Ý nhìn chiếc xe mãi đến khi không thấy nữa mới thôi.
“Đừng nhìn nữa, mau đi thử chỗ quần áo này của cậu đi.” Đằng sau, bạn cùng phòng Vu Tử Gia còn kích động hơn cô.
Thượng Tri Ý đóng cửa sổ lại, nhìn hai túi quần áo to mặc đi làm, trong tủ cũng không để nhiều quần áo như vậy.
Vu Tử Gia: “Không để hết thì để trong phòng tớ, lát nữa tớ sẽ thu dọn.”
“Không cần, cứ để ở trong túi đi.”
Vu Tử Gia bắt đầu dao động rồi: “Hay là cậu chấp nhận căn nhà bố ruột cậu tặng đi. Sau này đồ của cậu ngày một nhiều hơn, để đâu chứ?”
Thượng Tri Ý lắc đầu, nhìn những bộ quần áo mẹ cẩn thận phối cho cô, không khỏi trầm ngâm. Tối nay cô tận hưởng cảm giác ở riêng với mẹ cả một buổi tối, không có ai làm phiền, không cần phải chia sẻ tình yêu của mẹ này cho ai. Trước đó cô chưa bao giờ dám ôm mộng như vậy.
Lo lắng được mất, mãi 1 giờ mới ngủ được.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, cô sờ điện thoại nhìn đồng hồ, có tin nhắn chưa đọc.
Hà Nghi An:【Dậy thì xuống thẳng dưới này, mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng cho con.】
So với lần trước bố mẹ cùng đến cho cô bất ngờ, vẫn khiến cô được cưng chiều mà lo sợ.
Thượng Tri Ý dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo thức dậy, phá vỡ kỷ lục mười tám phút trong quá khứ, đánh răng rửa mặt đi xuống lầu.
Hà Nghi An nhoài người ra khỏi ghế lái, bảo con gái: “Đến ghế lái phụ đi.”
Thượng Tri Ý chào buổi sáng trước, “Sao mẹ lại lái xe vậy?”
Hà Nghi An nhìn con gái, giọng khàn khàn: “Chưa đưa đón con đi học bao giờ, hôm nay đưa con đi làm.”
Nhiều tiếc nuối trong quá khứ như vậy cuối cùng không cách nào bù đắp được.
Thượng Tri Ý đã quên mất cảm giác được bố mẹ đưa đón đi học là trải nghiệm gì, sau khi ở nội trú, thứ sáu hàng tuần đều ngồi xe của trường về nhà, ông bà ngoại cầm đồ ăn vặt đợi ở trạm đón cô.
“Có nhớ nhà không?”
“Không nhớ, ở trường rất tốt.” Cô cẩn thận nói dối. Khi đó thứ cô không muốn thấy nhất chính là ông bà ngoại và bố mẹ vì chuyện giáo dục của cô mà nảy sinh bất đồng, mỗi lần sau khi tranh chấp mẹ đều không để ý đến cô.
Tiêu Mỹ Hoa không phải không yêu cô chút nào, chỉ là không yêu cô nhiều đến vậy.
Chiếc xe từ từ khởi động, ngồi ở ghế lái phụ ăn bánh dầu dứa mẹ mang đến, có khoảnh khắc cô cảm thấy sợi dây diều của mình chỉ là bị đứt, gần như được Hà Nghi An nắm sợi dây đó ở trong tay.
Cô thích ăn bánh dầu dứa, sáng ngày nào Hà Nghi An cũng làm đủ kiểu bánh dầu dừa mang đến cho cô, ăn hai tuần liên tiếp mà không thấy ngấy.
Giữa tháng 7, bởi vì Hà Nghi An cần xuất hiện trong một buổi khai mạc hội nghị cấp cao nên đã ngồi chuyến bay bay về Thượng Hải ngay trong đêm.
Sáng hôm sau thức dậy, lúc thấy người đợi đón cô đi làm là tài xế chứ không phải Hà Nghi An đột nhiên cô có hơi không quen.
Người tài xế này mới, mẹ để lại tin nhắn cho cô, tài xế là một trong những người bố tin tưởng nhất, bất cứ chuyện gì cũng có thể nhắn nhủ ông.
Ngồi chuyến bay gần hai mươi tiếng, lúc Hà Nghi An hạ cánh xuống Thượng Hải là sáng sớm, trời chưa sáng Hứa Ngưng Vi đã đến sân bay đón.
Nhìn thấy mẹ nuôi, cô ta lao về phía mẹ nuôi như lúc còn nhỏ, “Mẹ, con nhớ mẹ.” Vốn dĩ không cảm thấy gì nhưng lúc ở trong lòng mẹ nuôi đột nhiên cảm giác vô cùng tủi thân, không kiềm chế được bật khóc.
Hà Nghi An lau nước mắt cho con nuôi: “Được rồi, không khóc.”
Hứa Ngưng Vi khịt khịt mũi, mẹ đi New York hai tuần, khoảng thời gian này gần như cô ta không gọi điện thoại.
Cảm giác khó chịu đó chỉ có chính bản thân hiểu rõ, người khác căn bản không tài nào hiểu được.
“Con không sao, mẹ nên ở cùng Tri Ý.” Cô ta hào phóng.
Hà Nghi An nhìn con gái nuôi, được nuông chiều từ bé, được tất cả mọi người chiều lên tận trời, chưa thấy ngoan ngoãn như vậy bao giờ.
…
Bận rộn với dự án này, chả mấy chốc đã đến cuối tuần.
Thứ bảy, Thượng Tri Ý chuẩn bị thêm tài liệu dự án, ở công ty tăng ca cả ngày, bận rộn mãi đến 8 giờ tối. Chủ nhật nghỉ ngơi như thường, ngủ nướng một buổi, lúc thức dậy nhìn thấy tin nhắn của bố.
【Tri Ý, con dậy chưa?】Hứa Hướng Ấp gửi tin nhắn đến một tiếng rưỡi trước.
Thượng Tri Ý vội vàng trả lời:【Con vừa dậy, bố, muộn như này sao bố vẫn chưa ngủ?】
Hứa Hướng Ấp:【Bố không ở trong nước, đang ở dưới nhà con.】
Thượng Tri Ý bật dậy khỏi giường, còn chưa kịp xỏ dép, kéo rèm ra, mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, có một chiếc ô tô màu đen đỗ ở vị trí lần trước.
Hôm nay bạn cùng phòng ở nhà, phòng khách không có bất cứ tiếng động gì, có lẽ vẫn chưa dậy.
“Bố, bố đợi con chút.”
Trả lời bằng voice chat, vứt điện thoại sang một bên, buộc mái tóc dài của mình lên, đi vào nhà tắm.
Hứa Hướng Ấp: “Tri Ý, không cần vội.”
Gần đây phải bay liên tiếp giữa ba nơi, Hà Nghi An lo lắng cơ thể ông không chịu được, bảo ông nghỉ ở nhà hai ngày rồi lại đi.
Mong muốn được gặp con gái, ông không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Tâm trạng này chỉ có hồi nhỏ lúc Hứa Ngưng Vi bị ốm mới có, khi đó ông đang đi công tác ở nước ngoài, nghe Ngưng Vi nhập viện liền vội bay về trong đêm.
Hứa Hướng Ấp xoa sống mũi, ngăn cho mình không nghĩ đến những chuyện trong quá khứ nữa, nghĩ đến Ngưng Vi ông lại nghĩ đến lúc Tri Ý còn nhỏ. Con của chính mình mà ông chưa từng chăm sóc một ngày nào, càng nghĩ càng cảm thấy buồn.
Điện thoại rung, Hà Nghi An gửi tin nhắn đến:【Ông nói với Tri Ý chưa?】
【Còn chưa gặp mặt, con bé vừa mới dậy.】
Lần này qua đây là muốn xin lỗi con gái, lại nói với con gái chuyện công khai thân phận.
Hứa Hướng Ấp nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ ở trong nước đã là 11 giờ đêm, ông trả lời vợ:【Bà vẫn chưa ngủ sao?】
Hà Nghi An suy nghĩ một lúc:【Tối nay tôi tìm Ngưng Vi nói chuyện, bắt đầu thu dọn đóng gói đồ. Con bé đi chơi với bạn vẫn chưa về, đang trên đường về, tôi đợi con bé.】
Lúc này Thượng Tri Ý ra khỏi tòa nhà, bước nhanh về phía ông, Hứa Hướng Ấp kết thúc cuộc nói chuyện với vợ.
Thượng Tri Ý lúc ra khỏi nhà có mang theo hai cái bánh sandwich, sau khi lên xe hỏi: “Bố, bố có đói không ạ? “ Đưa một cái bánh sandwich cho Hứa Hướng Ấp.
Lời nói có hơi xa lạ, nhưng Hứa Hướng Ấp cảm nhận được con gái đang cố gắng hết sức để hai cha con ở chung với nhau tự nhiên và hòa hợp hơn nên mới đem bữa sáng xuống cùng.
Ông cầm lấy bánh sandwich, cười ôn hoà: “Không tiêu hóa tốt bằng bọn trẻ các con, sắp đến giờ ăn trưa rồi, cái này bố để lại tối ăn.”
Thượng Tri Ý đói, mở bánh sandwich bắt đầu ăn.
“Bố qua đây công tác sao?”
“Không phải, bố nhớ con, sang thăm con.”
Thượng Tri Ý cố gắng nuốt xuống, trong lòng chua xót, không biết làm nũng cũng không dám làm nũng, vậy nên không biết phải đáp lại nỗi bận tâm của bố mẹ đối với mình như thế nào.
Trong lúc im lặng, cô lại cắn một miếng sandwich.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp tay vịn giữa hai ghế, nhưng ánh mắt không tập trung.
Phản ứng chậm mấy giây, cô ngẩng đầu: “Bay đi bay lại rất mệt, sau này có thể gọi video.”
Hứa Hướng Ấp: “Không mệt.”
“Trưa nay con muốn ăn gì?” Ông chuyển hướng sự không thoải mái của con gái.
“Món Tứ Xuyên ạ.” Nói xong lại nhớ ra bố sống ở Thượng Hải đã lâu, đồ ăn chắc chắn là thanh đạm, không thể nào ăn được cay, Thượng Tri Ý lại sửa ngay, “Đột nhiên con lại muốn ăn món Quảng Đông, tìm nhà hàng nào đó ăn món Quảng đi ạ.”
Hứa Hướng Ấp nghe cái là nhìn thấu được ngay, cười nói: “Bố có thể ăn cay, ngày mai lại đi ăn món Quảng.”
Tìm một nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng gần đó, Thượng Tri Ý có đến ăn mấy lần, mùi vị khá ngon, ngay cả bạn cùng phòng ham ăn cũng tán đồng.
Trong làn khói lan toả từ đồ ăn, hai cha con tìm một bàn ngồi đối diện nhau.
Hứa Hướng Ấp quan sát thấy con gái đã thả lỏng hơn, không còn gò bó như lúc mới gặp nữa.
Gọi món xong, trong thời gian đợi đồ ăn lên Thượng Tri Ý suy nghĩ n á t ó c xem nên nói chuyện gì.
Hứa Hướng Ấp nhấn vào các phương án thiết kế trên điện thoại đưa qua: “Mẹ con bảo nhà thiết kế đưa ra vài mẫu thiết kế cho con, con xem xem thích cái nào.”
Bàn tay của bố đưa trên bàn ăn, Thượng Tri Ý lịch sự nhận lấy điện thoại trước, nhưng không xem các bản thiết kế: “Phòng của con quá nhỏ, các đồ dùng trong nhà bây giờ đều thích hợp, không cần phải đổi mới. Hơn nữa chủ nhà cũng không đồng ý cho sửa lung tung.”
Hứa Hướng Ấp đau lòng nhìn con gái: “Không phải căn nhà cho thuê của con, là phòng của con ở trong nhà.”
Thượng Tri Ý vẫn không nhìn bản thiết kế như trước, nếu như không phải ai về nhà đó, ngôi nhà đó cô không thể nào quay về.
Phục vụ mang món ăn đặc trưng của quán lên, mùi cay xộc thẳng vào mũi.
Hứa Hướng Ấp đưa đũa cho con gái: “Ăn trước đã, vừa ăn vừa nói.”
Thượng Tri Ý tạm thời để điện thoại xuống góc bàn, gặp một miếng đồ ăn cho vào miệng, vị cay lan khắp đầu lưỡi.
Cô biết rõ bọn họ không thể nào nỡ bỏ Hứa Ngưng Vi, vẫn ôm một chút suy nghĩ không thực tế: “Là ai về nhà nấy, hay là?”
“Đương nhiên là ai về nhà đấy. Chúng ta không còn bất cứ trách nhiệm nuôi dưỡng nào với Ngưng Vi nữa.”
Khoảnh khắc bố vừa dứt lời, tảng đá đè nặng trong lòng cô hơn một tháng qua cuối cùng cũng rơi xuống.
Hứa Hướng Ấp gắp đồ ăn cho con gái: “Từ lúc có kết quả giám định mẹ con đã quyết định đổi lại hai đứa. Nhưng lúc đó, bố…. không nỡ Ngưng Vi, vậy nên quyết định không đón con về trước. Khoảng thời gian này chắc chắn con đã rất buồn, bố mẹ nuôi phát hiện nhóm máu không đúng, vội vàng tìm con gái ruột, nhưng bố mẹ ruột của con sau khi tìm được con lại chỉ suy nghĩ đến con gái nuôi, không để ý đến cảm nhận của con.”
“Bố xin lỗi con, hy vọng con có thể tha thứ cho người bố không quyết đoán vào lúc đó.”
Thượng Tri Ý nói không nên lời, lắc lắc đầu.
Hứa Hướng Ấp bình phục một lúc mới nói tiếp: “Bố và mẹ con hai lần làm bố mẹ nhưng lại chưa từng làm bố mẹ của con, không hiểu tính cách của con, sau này gặp chuyện gì không vui, chịu phải ấm ức gì, thích gì, cứ nói với bố mẹ đầu tiên, đừng có gánh nặng tâm lý. Không giống như con nói, giữa chúng ta không có tình cảm, con ở trong bụng mẹ con hơn chín tháng, chúng ta ở chung hơn chín tháng, sao lại không có tình cảm chứ.”
Thượng Tri Ý cúi đầu ăn, không nhìn được, nước mắt trào ra.
Hứa Hướng Ấp im lặng một lúc: “Nếu như tìm được con sớm hơn mười năm thì tốt rồi, con mới 10 tuổi, bố vẫn có thể bế con.”
Nuối tiếc lớn nhất trong đời này của ông chính là, con gái ruột của chính mình nhưng cả đời chưa bế được lần nào.
Bây giờ cô lớn rồi, ông cũng không có cách nào bế được nữa.