Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước khi về nhà Tưởng Ti Tầm gọi điện thoại cho quản gia trước, xác nhận bố có ở nhà hay không.
Quản gia: “Có, mau về đi.”
Lại liếc mắt nhìn người sắc mặt bình tĩnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía xa xa trên sô pha, thầm thở dài, hai cha con nhà này.
Cúp điện thoại, quản gia rót một cốc nước ấm, nhẹ tay nhẹ chân mang đến bàn ở phòng khách.
Lộ Kiếm Ba đặt tay lên trán, từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt, không chú ý động tĩnh ở bên cạnh.
“Bố, con và mẹ nhớ bố rồi, bao giờ bố đến Bắc Kinh đón con và mẹ về nhà thế?”
“Rất lâu, rất lâu rồi, sao bố vẫn chưa đến.”
“Bố, hôm nay mẹ lại khóc rồi.”
“Bố, Bắc Kinh rất lớn, có phải là bố lạc đường không?”
“Mẹ nói chủ nhật tuần này là sinh nhật con, bố sẽ đến chứ.”
“Bố, con sắp quên mất bố trông như thế nào rồi.”
“Lần sau bác Hứa đến thăm con, bố lén để bác ấy mang cho con một tấm hình của bố có được không ạ?”
“Hôm nay con đ á n h n h au ở nhà trẻ.”
“Bố, ngày mai là sinh nhật con rồi, con đợi bố cùng ăn bánh kem.”
“Bố, con để cho bố một miếng bánh kem.”
…
“Chủ tịch Lộ?” Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng của thư ký.
Lộ Kiếm Ba đột nhiên mở mắt, bản thân không ngủ, vừa rồi nhớ lại những tin nhắn điện thoại con trai nói với ông. Lúc ông và Tưởng Nguyệt Như l y hôn, hỏi con trai ở với ai, con trai nói muốn ở với mẹ, cũng muốn ở với bố.
Khi đó con trai quá nhỏ, không hiểu l y hôn có nghĩa là gì.
Về vấn đề con cái, hai vợ chồng không trở mặt nhau, con còn nhỏ trước tiên sẽ sống với mẹ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến bên cạnh ông.
Sau khi con trai theo mẹ về Bắc Kinh, căn bản mỗi ngày đều để lại một lời nhắn thoại cho ông, có những lúc tận hai ba cái, mãi đến sau khi con trai đ á n h nh a u với anh chị em họ.
Kỳ nghỉ hè năm hơn bốn tuổi chưa đến năm tuổi, Tưởng Nguyệt Như theo lệ cho người đưa con trai đến Hồng Kông. Hôm đó ông đang mở họp, quản gia gọi điện thoại cho ông nói Tưởng Ti Tầm đ á n h nhau với mấy anh chị em họ, trên mặt đều là vết đỏ.
Xong việc ông vội vàng quay lại đường Deep Water Bay, con trai vẫn lau nước mắt, nhịn đau.
Nghe quản gia nói từ đầu đến cuối con trai đều không khóc ra tiếng.
Ông chất vấn: “Vì sao con lại đ á n h nhau? Vì sao lại ra tay động thủ đ án h người trước? Ai dạy con? Như này là không đúng có biết không!”
“Con muốn về nhà.”
“Hỏi con tại sao lại đ án h trước? Ở nhà trẻ cũng đ á n h nhau như vậy có đúng không?
“Con muốn về nhà.”
“Tưởng Ti Tầm, bố hỏi con con nói chuyện đàng hoàng cho bố, như này là rất bất lịch sự! Con xem xem tính cách con như nào, thích gây rắc rối, ở nhà đ á nh nhau, ở nhà trẻ cũng đ á nh nhau!”
“Con muốn về nhà!”
“Đây là nhà con.”
“Không phải!”
“Tưởng Ti Tầm!”
Sau đó con trai khóc, hét lên, đứt hơi khản tiếng: “Con sẽ không gọi điện thoại cho bố nữa!” Khi đó khóc đến không thở nổi, cuối cùng tủi thân hét lên trong tuyệt vọng.
Ông vừa tức giận vừa đau lòng, ôm con trai vào lòng.
Con trai đẩy ông ra, không cho ông chạm vào.
Tối đó con trai không ăn cơm, ngủ cũng khóc thút thít.
Kỳ nghỉ hè đó không ở Hồng Kông tròn hai tháng, trở về trước, nói nhớ mẹ, ông nội thấy cháu nội nước mắt lưng tròng, cho người đưa cháu về Bắc Kinh.
Lúc vừa mới qua đây nghỉ hè, chuyện đầu tiên con trai làm là hỏi muốn lấy ảnh của ông, sau đó con trai rời Hồng Kông để bức ảnh đó lại ở trên tủ đầu giường, không mang theo.
Từ đó về sau, ông cũng không nhận được bất cứ cuộc gọi và lời nhắn nào của con trai nữa.
Thư ký Thái thấy sếp rất lâu không lên tiếng, “Chủ tịch Lộ?”
Lộ Kiếm Ba sờ sờ sống mũi, hỏi: “Có chuyện gì?”
Thư ký Thái: “…”
Nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch bây giờ của sếp, có lẽ là cả đêm không ngủ, quên mất sáng nay gọi điện thoại cho ông.
“Là ngài gọi điện thoại bảo tôi qua đây một chuyến.”
Chính Lộ Kiếm Ba cũng không nhớ chuyện bảo thư ký đến là vì chuyện gì, hất cằm về chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, “Cậu ngồi trước đi.”
Cầm khăn ở trên người đứng dậy, ngồi ở sô pha đợi nghịch tử cả một đêm, khăn ở trên người không biết được quản gia đắp cho lúc nào.
Lúc đứng dậy có hơi chóng mặt, bình tĩnh mấy giây chân mới đứng vững được.
Hồi còn trẻ thức thâu đêm là chuyện cơm bữa, bây giờ già rồi không chịu nổi nữa.
Quay lại phòng ngủ, Lộ Kiếm Ba rửa mặt cạo râu, dùng nước đá rửa mặt đầu óc mới dần dần tỉnh táo hơn. Ở trên sô pha chợp mắt cả đêm, áo sơ mi bị nhăn thành như này, thay một chiếc mới.
Lúc cài cúc áo không khỏi thất thần, lúc đó quá trẻ, không hiểu ở chung với con cái như thế nào, cũng không có nhiều kiên nhẫn đến vậy.
Đợi đến khi bản thân đến một độ tuổi nào đó, nghĩ lại khi đó con trai tủi thân, ông lại hỏi con trai khi đó vì sao lại đ á n h anh chị họ trước? Đến chị họ cũng đ á n h.
Nghịch tử hỏi: Chuyện lúc mấy tuổi?
Cũng không biết nghịch tử quên thật hay là không muốn nhắc đến.
Tối hôm đ á n h nhau, nhìn thấy con trai ngủ vẫn khóc thút thít, ông gọi điện cho anh cả, hỏi chiều nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mấy đứa trẻ về nhà có nói chuyện gì không.
Lộ Kiếm Lương nói: Đang định gọi điện cho chú đây, hỏi Ti Tầm thế nào rồi, bị thương có nghiêm trọng không. Trẻ con đùa nhau, có một số tiếng Quảng Đông Ti Tầm nghe không hiểu, tưởng là mọi người cố ý xiên xẹo thằng bé. Trẻ con ấy à, nói thật chứ không nói dối. Bọn chúng về nhà sợ bị anh phạt, đứa nào cũng bị sợ khóc, anh đã giáo huấn bọn chúng rồi, ngày mai anh đến thăm Ti Tầm.
Mấy đứa cháu cũng chỉ khoảng sáu bảy tuổi, còn có cả đứa năm tuổi.
Anh cả đã nói như vậy ông còn có thể nói gì chứ?
Là con trai nhà mình ra tay đ á n h người trước, không đ á nh lại được người ta, chỉ có thể chịu.
Con trai ở bên Bắc Kinh không có không gian để nói tiếng Quảng Đông, sau đó ông đã đặc biệt mời một giáo viên tiếng Quảng Đông đi cùng quản gia đến bên con trai.
Cũng may Tưởng Nguyệt Như không phản đối.
Quản gia ở với con trai bao nhiêu năm, cho dù ông có trả lương nhưng vẫn thay con trai đóng gói hành lý của ông để ở ngoài cổng.
“Lộ tiên sinh?”
Con người thật sự không thể nhớ đến mãi được, quản gia gõ cửa gọi ông, Lộ Kiếm Ba đáp, hỏi: “Có chuyện gì?”
Quản gia: “Ti Tầm và Hứa tiểu thư về rồi.”
Nghịch tử coi như là quay lại.
Lộ Kiếm Ba đeo khuy măng sét lên, chậm rãi xuống nhà.
Xuống dưới phòng khách dưới nhà, bọn họ cũng từ ngoài cửa bước vào.
“Chào buổi sáng, bác Lộ.” Hứa Tri Ý chào hỏi trước. Khí chất tao nhã cao quý của Lộ Kiếm Ba ngấm trong xương cốt, rất khó để liên hệ người này với người đàn ông tồi tệ và k h ốn n ạn.
“…Chào buổi sáng.” Bây giờ đã hơn 10 rưỡi, còn đâu sáng.
Lộ Kiếm Ba liếc nhìn nghịch tử, sau đó vẻ mặt hiền hòa nhìn người bên cạnh nghịch tử, “Ăn sáng chứ? Bác bảo quản gia chuẩn bị.”
Hứa Tri Ý: “Không cần phiền phức, cháu ăn rồi ạ. Cháu là đặc biệt đưa sếp Tưởng về, tối qua anh ấy tức giận khó chịu, cả đêm không ngủ được, cháu không yên tâm nên đi qua cùng anh anh ấy ạ.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Nào có nghiêm trọng như vậy.
Lộ Kiếm Ba: “…..”
Tức giận khó chịu lẽ ra phải là ông mới đúng, cả đêm không ngủ cũng là ông.
Tưởng Ti Tầm không thèm liếc nhìn, đi về phía cầu thang, sau khi bước lên bậc cầu thang đầu tiên lại quay đầu nhìn về phía Hứa Tri Ý, “Em đi dạo quanh đây đi, anh đi thu dọn hành lý, thời gian có lẽ hơi lâu một chút.”
Hứa Tri Ý: “?”
Thu dọn hành lý là định đi sao?
Không phải dẫn cô về nhà ăn cơm sao?
Lúc này không thể nào phá anh được, “Không sao, em ở dưới này đợi anh.”
Nhìn nghịch tử đi lên nhà, Lộ Kiếm Ba ngồi xuống, “Tri Ý, cháu cứ tự nhiên. Muốn uống kiểu Ý hay là hồng trà?”
“Hồng trà ạ, cảm ơn bác Lộ.” Hứa Tri Ý ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh thư ký Thái.
Lộ Kiếm Ba tự tay rót trà: “Tối qua vất vả cho cháu chăm sóc Ti Tầm rồi.”
Hứa Tri Ý cười: “Nên làm ạ.”
Đặt cốc trà xuống, sắc mặt Lộ Kiếm Ba bình tĩnh ngồi lại ghế sô pha, nhưng trong lòng lại suy nghĩ nghịch tử có phải là chuẩn bị bỏ nhà, sẽ không quay lại ở nữa.
Hứa Tri Ý nhìn cốc trà trên trước mặt cũng là màu tím khoai môn.
Dòng sản phẩm sứ này, cho dù là cốc cà phê bằng sứ hay là bộ ấm trà, thiết kế đều rất bình thường, không có điểm nào nổi bật.
Không phải là gu thẩm mỹ của Tưởng Ti Tầm.
Lộ Kiếm Ba thỉnh thoảng liếc nhìn người đối diện, đúng thật là một đôi với nghịch tử, bạn không nói chuyện con bé cũng nhất quyết không nói chuyện trước, tình nguyện nhìn chằm chằm chiếc cốc quê mùa đó nghiên cứu.
“Tri Ý, trưa nay ở lại ăn cơm đi, ăn thử món Quảng Đông đầu bếp của nhà bác làm.”
Ông không ôm nhiều hy vọng, dù sao thì đôi vợ chồng trẻ này cũng đứng về phía nhau, Tri Ý không thể nào đứng về phía ông.
Hứa Tri Ý vòng vo nói: “Trùng hợp lâu rồi cháu cũng chưa ăn món Quảng Đông. Có điều”, Nói rồi cô chỉ tay lên lầu, “Nếu như cháu ở lại, trong lòng anh ấy chắc chắn không thoải mái.”
Sau đó cầm cốc hồng trà lên, “Bác Lộ, thật ra cháu đứng về phía bác, bác có tin không?”
Lộ Kiếm Ba cười: “Cháu đây là đứng núi này trông núi nọ.”
Hứa Tri Ý cũng cười, uống hồng trà.
Lộ Kiếm Ba vẫn đang chờ nói tiếp, kết quả người ta lại chậm rãi uống trà cũng không nói gì nữa. Nói một cách thẳng thắn thì đòn thái cực quyền này đã đ á nh đến trình độ cao nhất.
Người ta không từ chối trực tiếp, nhưng cũng không nói rõ có ở lại hay không, toàn bộ đều xem biểu hiện của ông. Nếu như ông chủ động nhượng bộ, trong lòng con trai thoải mái rồi, con bé sẽ đứng về phía ông, ở lại ăn bữa cơm này.
Cho dù như thế nào thì con bé cũng đang cố gắng làm hòa hoãn quan hệ giữa hai bố con.
“Tri Ý, cháu ngồi đi, bác lên nhà tìm Ti Tầm nói chuyện của bác cả.” Ông quyết định lên lầu tìm nghịch tử.
Dù sao cũng không phải lần đầu ông xuống nước trước, coi như là bù đắp lại lần con trai chịu tủi thân lúc còn nhỏ. Lộ Kiếm Ba tìm cho mình một bậc thang.
Trong phòng thay đồ, Tưởng Ti Tầm thay một chiếc áo sơ mi màu đen, cho dù quần áo anh đang mặc tối qua đã được giặt và sấy khô ở nhà Tri Ý nhưng anh vẫn không có thói quen hai ngày liên tiếp mặc áo cùng màu, trừ khi có tình huống đặc biệt.
Đang xắn tay áo, có tiếng gõ cửa truyền đến, cửa mở một nửa, người từ bên ngoài đẩy cửa vào, tiếng bước chân không đến gần phòng thay đồ, đi ra ban công.
Ban công đối diện vườn hoa, tràn ngập cây xanh.
Lộ Kiếm Ba ngồi xuống chiếc ghế gỗ, trên chiếc bàn gỗ chỉ có một bình hoa, trong đó cắm hai bông hoa thược dược, đã nở hoa, cánh hoa rơi xuống một lớp ở trên bàn.
Một kiểu nghệ thuật khác.
Hồi còn trẻ Tưởng Nguyệt Như thích hoa thược dược, chỉ là thời gian nở hoa quá ngắn.
Lộ Kiếm Ba rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu dọn cánh hoa trên bàn.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân.
Tay Lộ Kiếm Ba nắm đầy cánh hoa, không ném vào thùng rác, “Con có bản lĩnh đấy, đến bố ruột của mình cũng tính kế lợi dụng. Tưởng Ti Tầm, tốt xấu gì trước giờ bố không bao giờ giả tình giả nghĩa với con.”
Tưởng Ti Tầm ngồi xuống đối diện, không để ý đến câu hỏi, “Nhiều ảnh như vậy đủ để bố lưu rồi chứ?”
‘Đủ rồi’ hai chữ này đã đến bên miệng, Lộ Kiếm Ba lại nhịn nuốt xuống, thả toàn bộ cánh hoa ở trong tay xuống lại bàn, lại vơ lại, để chuyển hướng sự tức giận của mình.
“Lúc con bốn năm tuổi, vì sao lại đánh nhau với anh chị nhà bác cả?”
Tưởng Ti Tầm phớt lờ để ngoài tai, lấy hai bông hoa thược dược khô héo ở trong bình ra, vứt vào thùng rác ở dưới bàn.
Cho dù con trai có còn nhớ chuyện hồi nhỏ hay không, Lộ Kiếm Ba hạ mình: “Lần đó là bố không đúng, về nhà không an ủi con trước, vừa về đã chất vấn.”
An ủi cũng vô dụng, không phải bởi vì bị chất vấn anh mới buồn.
Lần đó chị họ nói mấy lần, mày sắp có mẹ mới rồi, rất nhanh chú Tư sẽ cưới ả hồ ly tinh kia.
Tưởng Ti Tầm đứng dậy: “Quần áo trong tủ vẫn đang đợi con đến sắp xếp, bố cứ ngồi đi.”
Lộ Kiếm Ba tức giận hổn hà hổn hển: “Con nhất định phải chọc tức bố sao! Bố với con nói chuyện tử tế, con lại nước đổ đầu vịt! Đây là nhà con, con chuyển đi đâu?!”
Tưởng Ti Tầm thản nhiên: “Chuyển đến nhà bác Hứa.”
Lộ Kiếm Ba: “…Con chuyển đến nhà người ta thì ra thể thống gì!”
“Sao lại không ra thể thống gì? Con định ở rể. Người mang theo một khối tài sản khổng lồ giống con vào ở, cho dù là bác Hứa, bác gái hay là Hứa Hành, có lẽ bọn họ đều hoan nghênh con.”
Tưởng Ti Tầm nhấc chân rời đi.
Lộ Kiếm Ba nói với bóng lưng nghịch tử: “Không chọc bố tức c h ế t con không can tâm đúng không! Tưởng Ti Tầm, cả đêm bố không ngủ đợi con về nhà, con lại có thái độ này?”
Bước chân Tưởng Ti Tầm hơi dừng lại.
Khoảnh khắc bước chân hơi dừng lại đó trong lòng Lộ Kiếm Ba thoải mái hơn chút.
Nhưng nghịch tử vẫn đi về phía phòng thay đồ, sau đó ông nghe thấy tiếng mở hành lý.
Không có ai lên làm phiền, trong phòng chỉ có hai cha con.
Cảnh tượng này lại dường như lại quay trở lại Hồng Kông ba mươi năm trước, ông ngồi ở ghế sô pha, nghe Tưởng Nguyệt Như ở trong phòng thay đồ thu xếp hành lý, con trai dựa vào lòng ông bất an hỏi, bố, sao bố không nói gì?
Đó là cảnh tưởng cuối cùng một nhà ba người ở cùng nhau.
Tưởng Ti Tầm thu dọn hành lý bao lâu ông ngồi ở ban công bấy lâu.
Nửa tiếng sau, cả người và hành lý từ trong phòng thay đồ đi ra.
Lộ Kiếm Ba nhìn qua, chỉ có một hành lý, coi như thở phào nhẹ nhõm, xem như là thu dọn một số quần áo thường hay dùng để ở chỗ Tri Ý để tiện dùng.
“Trưa nay ăn đồ Quảng Đông, Tri Ý muốn ăn.”
Tưởng Ti Tầm: “Làm thêm cho cô ấy mì tôm hùm nữa.”
Đây là đồng ý trưa nay ở lại ăn cơm, mặt mũi của Tri Ý còn lớn hơn cả ông.
Lộ Kiếm Ba hỏi: “Ăn tôm hùm ở đâu?”
Tưởng Ti Tầm: “Tôm hùm ở đâu cô ấy cũng thích.”
Dưới phòng khách dưới nhà, Hứa Tri Ý cũng chẳng nhàn rỗi gì, lấy laptop từ trong túi ra, nhân lúc Tưởng Ti Tầm lên nhà thu dọn hành lý, mở một cuộc họp video với bên Công nghệ KEVE.
Khi đó Công nghệ KEVE đã huy động được 280 triệu USD trong vòng gọi vốn B, Thẩm Thanh Phong thân là bà chủ đứng đằng sau đã rất thận trọng. Cuối cùng lựa chọn hợp tác với ba tổ chức đầu tư mạo hiểm, Vốn Viễn Duy của bọn họ chỉ là một trong ba nhà đó, hơn nữa còn chiếm tỷ lệ nhỏ nhất.
Sau khi Thẩm Thanh Phong suy nghĩ kỹ vẫn chọn Viễn Duy, là bởi vì nhìn thấy mối quan hệ nguồn lực bền chặt của Viễn Duy, nỗ lực để có nhiều lợi thế cạnh tranh hơn với những người cùng trong ngành.
Sau sáu năm hoạt động ngầm, hai tổ chức đầu tư mạo hiểm khác đã rút lui, toàn bộ quyền nắm giữ cổ phiếu rơi vào tay cô. Bao gồm cả phần lớn quyền nắm giữ cổ phiếu của Lý Khả – bà chủ công khai cũng chuyển đến tay cô.
Hiện nay cô là cổ đông lớn nhất của Công nghệ KEVE.
Kết thúc cuộc họp, Lý Khả không vội đăng xuất, bà ấy chú ý đến toàn bộ quá trình vụ bê bối nhà họ Lộ bên Hồng Kông.
Hứa Tri Ý hỏi: “Còn chuyện khác sao?”
Lý Khả hơi cắn môi, trong lòng bất an: “Các người chuẩn bị thu lưới Thẩm Thanh Phong sao?”
Hứa Tri Ý: “Đúng vậy. Sáu năm, nên thu rồi.” Cô nhìn người phụ nữ làm việc quá sức trên màn hình, vẫn luôn bị Thẩm Thanh Phong nắm trong lòng bàn tay, và rất tự tin, “Bà đang lo lắng hay là hối hận?”
Lý Khả cười chế giễu: “Đã đến nước này, cho dù tôi có hối hận cũng không kịp.”
Không có bờ để quay về, không đường rút lui.
Hứa Tri Ý: “Bà không phải lo lắng gì hết, tôi không phải người qua cầu rút ván, cũng không có thời gian quản lý KEVE, sau này KEVE vẫn tiếp tục do bà quản lý.”
Lý Khả: “Các người không đợi sau khi Thẩm Thanh Phong ly hôn mới thu lưới chứ?”
“Bà ta sẽ không l y hôn ngay được, không đợi nữa.”
“Thẩm Thanh Phong không có KEVE bà ta vẫn còn có Lộ Kiếm Lương.”
“Không vội, từng thứ một mất đi. Tôi và bố mẹ tôi chia xa hai mươi năm, cũng không thể nào để bà ta đau hai mươi ngày coi như xong được.”
“Tưởng rằng sáu năm trôi qua cô đã buông bỏ lâu rồi.”
“Đây không phải vấn đề có buông bỏ hay không. Phải tàn nhẫn đến mức nào mới đi tráo đổi con của người khác. Sếp Lý, bà chưa từng trải qua, không cảm nhận được hai mươi năm đó dài bao lâu, bà cũng không cảm nhận được cảm giác có rất nhiều thứ ngăn cách giữa bà và bố mẹ ruột của mình là gì.”
Trên cầu thang, người đàn ông xách hành lý đi xuống.
Hứa Tri Ý kịp thời dừng lại, nói với màn hình: “Đợi tôi về Bắc Kinh liên lạc tiếp.”
Cô tháo tai nghe, tắt màn hình.
Thư ký Thái ở bên cạnh, vừa rồi lúc họp cũng không tránh đối phương.
Khi Lộ Kiếm Ba tra được chuyện Công nghệ KEVE có liên quan đến Thẩm Thanh Phong đã qua tay vị thư ký này.
Hứa Tri Ý cười với người đàn ông: “Thật sự thu dọn hành lý sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Lúc em về mang theo, để bên chỗ em dự phòng. Anh thu dọn thêm một hành lý nữa để bên Thượng Hải.”
Thư ký Thái ngồi ở bên cạnh im lặng liếc nhìn về phía cầu thang, sếp nhà mình còn chưa xuống, đoán là bị chọc tức không chịu nổi.
Tưởng Ti Tầm nói với cô, “Lên xe nói.”
Hứa Tri Ý cất laptop vào túi xách, cùng ra ngoài với anh, “Anh không ở lại ăn cơm sao?”
“Dẫn em về nhà có thể không ăn cơm sao?”
“Bác Lộ sắp bị anh chọc tức c h ế t rồi nhỉ.”
“Vẫn chống đỡ được. Trước đây ông ấy nói với anh, không nhìn thấy anh kết hôn sinh con, ông ấy c h ế t không nhắm mắt.”
Hứa Tri Ý cười, khoác lấy tay anh.
Khoảng cách cửa ra đến trước xe chưa đến mười mét, cả đường đi mười ngón tay của hai người đan xen nhau.
Đặt xong hành lý hai người ngồi lên ghế sau.
Tài xế hỏi: “Sếp Tưởng, đi về sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Ở lại ăn cơm.”
“Vâng.” Tài xế tắt máy, xuống xe đi dạo, để lại không gian cho đôi tình nhân mới yêu nhau.
Hứa Tri Ý trêu anh: “Anh định sau này ở nhà em thật đấy à?”
“Ừ.” Tưởng Ti Tầm cười ôm cô vào trong lòng, thấp giọng ở bên tai cô hỏi, “Chồng ở rể, em có cần không?”
Hứa Tri Ý: “Em không kết hôn.”
“Anh không cần danh phận, đều là hư không.”
Hứa Tri Ý bật cười.
Sau khi Tưởng Ti Tầm trêu cô xong, lại hôn người ở trong lòng, “Vừa rồi họp với Lý Khả?”
“Sao anh đoán được là ai!”
“Kỳ nghỉ mở họp chỉ có KEVE có sức hấp dẫn này.” Tưởng Ti Tầm quyết định ngày mai về nước, trước tiên hạ cánh ở Thượng Hải, mấy ngày sau đó quay lại Bắc Kinh.
Hứa Tri Ý ngẩng đầu từ trong lòng anh, “Không phải anh muốn đến Bristol ngắm mặt trời mọc sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Ngắm mặt trời mọc ngày nào cũng được, lần sau đến lại xem. Tiếp sau đó bác cả anh và Thẩm Thanh Phong chắc chắn sẽ có hành động.”
Hứa Tri Ý hỏi anh, lần này về nhà cùng cô có phải là với thân phận bạn trai cô không.
Tưởng Ti Tầm: “Vừa mới yêu đương được mấy ngày, không vội gặp phụ huynh, để bọn họ tự phát hiện.”
“Vậy em nói với bố và mẹ em anh có bạn gái rồi, không nói cho bọn họ biết cô bạn gái này là ai.” Hứa Tri Ý lấy điện thoại ra, báo với bố một tiếng sẽ về nhà trước, nhấn số của bố gọi đi.
Gọi không được, bên kia có cuộc gọi.
Năm phút trước Hứa Ngưng Vi gọi điện thoại cho Hứa Hướng Ấp.
Trong nước bây giờ là chập tối, Hứa Hướng Ấp vẫn đang ở công ty, thấy con gái nuôi gọi điện thoại vuốt nhấn nghe.
“Ngưng Vi, chuyện gì vậy?”
Hứa Ngưng Vi: “Bố bây giờ bố đang bận sao?”
“Không bận, con nói đi.”
“Thẩm Thanh Phong lại đến tìm con, trả lương cao muốn đào con đi hợp tác với dự án đầu tư kia của nhà họ Lộ và Thương Uẩn, con muốn hỏi ý kiến của bố.”
Cô ta không gọi điện cho Thượng Thông Hú, gọi điện cho bố nuôi trước.