Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hứa Tri Ý chuyển bức ảnh đó sang cho mình, còn đăng lên trên tài khoản xã hội.
Vừa mới đăng chưa được mấy giây đã có người thích, nhìn thấy là ảnh đại diện tài khoản của Tưởng Tầm, cô nghiêng mặt nhìn người đàn ông: “Tốc độ tay của anh nhanh vậy.”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Trải nghiệm lần đầu tiên là người đầu tiên thích.”
Hứa Tri Ý lại để tay mình vào lại trong tay anh, tiếp tục để cho anh nắm. Người đàn ông khép lòng bàn tay mình lại, những ngón tay của cô được bao bọc trong tay anh.
Từ đầu đến cuối người đàn ông nhìn cô chăm chú, giống như đang đợi cô nói gì đó.
Hứa Tri Ý nhận ra: “Đợi sau này anh đăng trạng thái em cũng sẽ là người đầu tiên thích.” Trước đây cô là người đầu tiên thích trạng thái của anh Hai, lần đầu tiên cô cổ vũ Ninh Dần Kỳ.
Bởi vì chột dạ, chưa bao giờ cô là người đầu tiên thích bài của sếp, đều đợi cho nhiều người thích không xem được nữa mới quay lại thích.
Trong thời gian cô và Tưởng Ti Tầm nói chuyện đã có hơn chục người thích trạng thái của cô. Người theo dõi ở trong tài khoản xã hội này về cơ bản đều là người quen, bạn học hồi đại học, bạn cùng trường, còn có các bạn ở trong vòng bạn bè cưỡi ngựa đến từ khắp nơi trên thế giới.
Đến giờ họp, Hứa Tri Ý bỏ điện thoại xuống rút tay ra khỏi lòng bàn tay người đàn ông, “Anh ra sô pha ngồi đi, ngồi ở đây bọn họ có thể nhìn thấy anh.”
Tưởng Ti Tầm cố ý trêu cô: “Thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần vẫn chưa xong, anh vẫn là sếp em. Bọn họ nhìn thấy cũng không sao, anh ở bên cạnh nghe chút.”
“…..” Hứa Tri Ý đẩy người đàn ông.
Tưởng Ti Tầm cười đứng dậy, chuyển cả ghế đi cùng.
Anh tự đi rót nước, bê đến bên sô pha.
Trong thời gian Hứa Tri Ý họp anh rảnh rỗi không có việc gì nên lập một nhóm chat mới, lấy tên: Nhóm phụ gia đình, thêm Hứa Hướng Ấp, Hà Nghi An và anh vợ tương lai vào nhóm.
Anh chuyển tiếp tất cả các bản thảo thiết kế nhẫn nhà thiết kế gửi cho anh vào nhóm, từ bản phác thảo thiết kế đã để bố mẹ vợ tham gia cùng.
Hứa Hướng Ấp nghiêm túc nhìn từng bức ảnh phác thảo thiết kế, so sánh qua lại: “Tôi cảm thấy mẫu thứ hai hợp với Tri Ý.” Ông nói với vợ ngồi bên cạnh, lại hỏi xem vợ có ý kiến gì.
Về gu thẩm mỹ là vợ chồng hơn ba mươi năm cũng có cái nhìn khác nhau.
Hà Nghi An xem xong nói: “Tôi cảm thấy mẫu thứ tư cũng đẹp.”
Ấn tượng ban đầu, ai cũng không thuyết phục được mình cái kia đẹp hơn.
Cuối cùng Hứa Hướng Ấp nói: “Vậy thì mẫu thứ tư.” Theo suy nghĩ của vợ.
Hứa Hành gửi tin nhắn vào trong nhóm:【Bố vợ cậu thích mẫu thứ hai, mẹ vợ lại cảm thấy mẫu thứ tư đẹp.】
Tưởng Ti Tầm trả lời tin nhắn như này:【Vậy thì đặt cả hai mẫu, một mẫu dùng để cầu hôn, một mẫu để kết hôn. 】
Hứa Hành gửi tin nhắn riêng cho anh:【Công bằng đấy (giơ ngón cái)】
Kỳ lạ, Tưởng Ti Tầm không trả lời lại mà nhắn tin vào trong nhóm còn đặc biệt @Hà Nghi An:【Bác gái, làm phiền bác ngày mai dẫn nhà thiết kế váy cưới và Tri Ý đi gặp mặt ạ.】
Trước đó đã đặc biệt nói chuyện trong điện thoại với Hà Nghi An, lại cố ý nhắc một lần nữa ở trong nhóm chat.
Hà Nghi An:【Cái này có gì phiền phức chứ, cứ giao cho bác, con cứ ở bên Hồng Kông yên tâm lo chuyện công ty đi.】
Lúc này Hứa Hành mới nói:【Bây giờ cậu ta đang ở Bắc Kinh, quay về thăm Tri Ý, ngày mai lại vội quay lại.】
Hà Nghi An:【Vậy Tri Ý kích động lắm.】
Con gái vui vẻ đương nhiên tâm trạng bà và chồng cũng vui theo.
Anh vợ đã nói chuyện giúp anh, điều này làm anh bất ngờ nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý. Trong lòng Tưởng Ti Tầm nhận thức được sự cảm kích của Hứa Hành đối với anh tuyệt đối sẽ không vượt quá ngày mai.
Tưởng Ti Tầm trả lời email của nhà thiết kế, để lại mẫu thứ hai và mẫu thứ tư.
Còn chưa thoát ra khỏi hòm thư, thư ký gọi điện thoại đến.
“Sếp Tưởng, bên giáo sư Thượng trả lời ông ấy vẫn còn cuộc trao đổi ở bên nước ngoài phải đến cuối tháng mới quay về.”
Tưởng Ti Tầm: “Được, tôi biết rồi.”
Nếu như là cuối tháng thì trùng hợp anh có thể xử lý xong chuyện ở bên Hồng Kông.
Hẹn giáo sư Thượng nói chuyện về dự án Tân Vận kia.
Vừa mới cúp máy, anh liền nghe thấy Hứa Tri Ý đang ngồi họp video ở trước máy tính nhắc đến Hồng Kông.
Tưởng Ti Tầm khóa màn hình điện thoại nhìn qua.
Trong nửa tiếng sau đó Hứa Tri Ý cùng mấy vị quản lý cấp cao của Viễn Duy vẫn luôn tiến hành thảo luận xoay quanh việc có nên thành lập chi nhánh ở Hồng Kông hay không.
Vốn Viễn Duy từ khi bắt đầu thành lập chưa từng nghĩ đến việc sẽ thành lập chi nhánh ở Hồng Kông. Lúc Lộ Kiếm Ba và ông cụ Lộ vẫn ở trong trạng thái cắt đứt quan hệ cha con, ông cụ Lộ đã nói một câu ‘Rời khỏi nhà họ Lộ anh nghĩ mình là ai!’
Mặc dù sau này mối quan hệ giữa hai cha con đã hòa hoãn hơn nhưng Lộ Kiếm Ba vẫn không có ý định thành lập.
Cuộc họp video kéo dài đến 11 giờ 5 phút, một lần họp không thể nào quyết định được việc có thành lập hay không. Hôm nay Hứa Tri Ý chỉ đề xuất ra ý kiến này, để trong lòng bọn họ có chuẩn bị.
Rời khỏi cuộc họp, Hứa Tri Ý tháo tai nghe xuống. Người đàn ông đứng dậy đi đến trước bàn của cô, người cao che đi ánh sáng, cô bị bao phủ trong hình bóng của anh.
Tưởng Ti Tầm: “Đang nghĩ đến việc thành lập chi nhánh ở Hồng Kông sao?”
Hứa Tri Ý gật đầu: “Từ bỏ thị trường Hồng Kông quá đáng tiếc.”
“Em nói sao thì là như vậy.” Tưởng Ti Tầm lại nói: “Có điều không dễ làm như em nghĩ, cạnh tranh rất ác liệt.”
“Không sao, em có quan hệ.”
Người đàn ông nhìn cô, cười dịu dàng: “Quan hệ gì cơ?”
“Ông nội Lộ.”
“… Em qua đó thăm ông nội anh là vì chuyện chi nhánh Viễn Duy?”
“Phải, cũng không phải.” Hứa Tri Ý tắt máy tính, ngước lên nhìn anh nói: “Chủ yếu là đi thăm ông nội Lộ, sau đó lại ăn bánh bột nhào ở nhà anh.”
Nói đến đây không nhịn được bật cười.
Tưởng Ti Tầm cười: “Hóa ra là vì ăn.”
Hứa Tri Ý bật cười, “Không được sao.”
Ánh mắt người đàn ông nuông chiều: “Được.”
Hứa Tri Ý lại nói tiếp: “Tiện lại hỏi thêm ông nội Lộ có thích hợp thành lập chi nhánh ở bên Hồng Kông không.”
Trên thương trường, ông cụ Lộ là một bề trên mà ngay cả bố cô – Hứa Hướng Ấp cũng vô cùng kính trọng ngưỡng mộ, hỏi ông sẽ không sai.
Cô thu dọn tài liệu ở trên bàn cất vào trong tủ, quay mặt nói với Tưởng Ti Tầm: “Sáng mai em cùng anh đến Hồng Kông, bên Bắc Kinh tạm thời không có chuyện gì gấp.”
Dự án có đoàn đội, cô chỉ cần kiểm soát hướng đi chung.
Tưởng Ti Tầm nghĩ đến việc ngày mai nhà thiết kế còn phải gặp cô, sau khi gặp cô lấy số đo ngày kia nhà thiết kế phải vội quay trở lại London.
Anh chỉ có thể đẩy lùi thời gian quay lại Hồng Kông, nói với cô: “Trưa ngày mai anh còn có chút việc, chiều mai đi.”
Hứa Tri Ý: “Cứ theo lịch trịch của anh, em không vội.”
Trên đường về nhà cô mới có thời gian xem điện thoại.
Trạng thái đăng trước khi họp, bình luận đã vượt quá một trăm.
Nhấn vào xem, Ninh Dần Kỳ và đạo diễn Chu Minh Khiêm để lại mười mấy cái.
Chu Minh Khiêm là đạo diễn cô thích nhất, mỗi bộ phim của anh ấy cô đều xem, theo dõi hết các tài khoản xã hội của anh ấy, có may mắn theo dõi lẫn nhau là bởi vì Ninh Doãn.
Chu Minh Khiêm là con trai duy nhất của ông trùm trang sức ở bên Hồng Kông và cũng là bạn của Ninh Doãn. Video sinh nhật 25 tuổi của Ninh Doãn là do đích thân anh ấy làm đạo diễn.
Bởi vì cô thường xuyên xuất hiện ở dưới khu vực bình luận của Ninh Dần Kỳ và Ninh Doãn, sau khi biết cô là fan trung thành phim của anh ấy nên Chu Minh Khiêm đã theo dõi cô.
Cô và anh ấy chỉ là bạn qua mạng, ngoài đời thật vẫn chưa gặp nhau.
Chu Minh Khiêm đã để lại bình luận ở dưới bức ảnh bên bãi biển ở Hawaii cô vừa mới đăng tải: 【Chụp đẹp đó.】
Ninh Dần Kỳ trả lời anh ấy: 【Nhận được sự công nhận của đạo diễn Chu nhà chúng ta đúng là không dễ dàng gì.】
Chu Minh Khiêm: 【Bình luận trước đó là tôi nói bừa đấy.】
Ninh Dần Kỳ: 【……………】
Ninh Dần Kỳ: 【Anh có biết tấm ảnh này là ai chụp không? Nói vậy là xúc phạm người khác đấy.】
Chu Minh Khiêm: 【Người họ Tưởng chụp.】
Hứa Tri Ý nhấn vào trang chủ của Chu Minh Khiêm. Mấy ngày nay cô bận quan tâm đ ến chuyện của Thẩm Thanh Phong, hơn mười ngày không vào xem các nền tảng xã hội, thích mấy trạng thái của anh ấy.
Tưởng Ti Tầm nhìn thấy cô đang xem trang chủ của ai, “Thích Chu Minh Khiêm như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Cô chỉ quan tâm nội dung trang chủ của đạo diễn Chu, không chú ý ánh mắt người đàn ông đang nhìn cô.
Một lát sau Tưởng Ti Tầm nói: “Sinh nhật em anh mời cậu ta đến.”
Hứa Tri Ý xem quá nhập tâm, không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”
Tưởng Ti Tầm: “Nói Chu Minh Khiêm bình thường.”
Hứa Tri Ý cười uy hiếp: “Đợi sau này em quen biết anh ấy rồi, cẩn thận em mách đấy. Đối tốt với em một chút em sẽ cân nhắc có nên mách hay không.”
Vừa dứt lời người đàn ông đã trực tiếp nghiêng người qua áp tới, môi đặt trên môi cô.
Phía trước còn có tài xế và vệ sĩ, cô không dám ồn ào gây ra động tĩnh, chỉ véo một cái vào đùi trong của anh.
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Cơn đau khiến anh bất lực bật cười, thả người ra.
Trong nhóm phụ gia đình có tin nhắn, Hà Nghi An hỏi anh: 【Ti Tầm lát nữa con có ăn đêm không? Bác Hứa con làm đồ ăn đêm cho Tri Ý, làm cho con một phần?】
Tưởng Ti Tầm: 【Có ạ, cảm ơn bác gái.】
【Đúng rồi bác gái, chiều mai Tri Ý cùng con đến Hồng Kông ạ.】
Hà Nghi An: 【Được, bác có tính toán.】
Bọn họ về đến nhà đồ ăn đêm đã được làm xong.
Cả nhà đều không nghỉ ngơi, Hứa Hành đang ăn chè đậu xanh khoai dẻo. Đây là bát thứ hai, mẹ múc cho anh, chưa bao giờ có đãi ngộ này.
“Mẹ, bọn con về rồi ạ.”
Hà Nghi An nhìn thấy một trước một sau đi vào, mỉm cười rạng rỡ. Con gái có bến đỗ tốt, nỗi lo lớn nhất trong lòng bà cũng coi như đã được buông bỏ.
Lúc ăn, Tưởng Ti Tầm cố ý nhắc đến chuyện chiều mai anh và Tri Ý sẽ bay đến Hồng Kông.
Hà Nghi An giả vờ không biết, nhìn con gái: “Chiều mai mẹ còn hẹn nhà thiết kế định may cho con mấy bộ lễ phục, vậy phải làm sao đây?”
Hứa Tri Ý: “Không phải có số đo của con ạ?”
Hà Nghi An: “Là một studio tư nhân, không quen con. Nhà thiết kế muốn gặp con, nói muốn đích thân lấy số đo.”
Hứa Tri Ý tin tưởng không nghi ngờ, mấy năm nay nhà thiết kế mà mẹ giới thiệu cho cô không được ba mươi cũng phải hai mươi.
“Vậy sáng mai đi ạ.”
Thời gian gặp mặt là 9 rưỡi ngày hôm sau, ở nhà.
Hôm sau nhà thiết kế đến trước 15 phút, Tưởng Ti Tầm còn đến sớm hơn.
Hứa Tri Ý xuống nhà thấy mẹ đang nói chuyện cùng anh, vui vẻ: “Sao anh cũng đến vậy?”
Tưởng Ti Tầm: “Sáng nay anh không có việc gì.”
Hứa Tri Ý nhớ ra trưa nay anh có hẹn.
Mẹ giới thiệu nhà thiết kế cho cô làm quen, nhìn thấy mái tóc ngắn và chiếc mũi cao của giám đốc thiết kế luôn cảm thấy quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi.
Tưởng Ti Tầm cảm nhận cô có gì không đúng: “Sao vậy?”
Hứa Tri Ý quay mặt nói với anh: “Không có gì hết, chỉ là cảm thấy giám đốc Lý có hơi quen, gặp qua ở đâu rồi.”
Trong lòng nhà thiết kế thầm thở dài.
Bị lộ rồi sao?
Không phải chứ.
Ngay lập tức Tưởng Ti Tầm suy nghĩ, nhà thiết kế này là Chu Minh Khiêm giới thiệu cho anh, nếu như Hứa Tri Ý cảm thấy quen, vậy chỉ có thể biết được thông qua trạng thái của Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm trước đây hình như có quảng bá một nhà thiết kế ở trên mạng xã hội, thời gian lâu rồi nên anh không chắc chắn.
Vì để toàn diện Tưởng Ti Tầm trong cái khó ló cái khôn, nói với Hứa Tri Ý: “Có lẽ là em nhìn thấy qua trên bài đăng của Chu Minh Khiêm, giám đốc Lý có một chị gái song sinh chuyên thiết kế váy cưới.”
Nhà thiết kế: “…..”
Hoàn toàn bịa đặt.
Đột nhiên cô ấy lại có thêm một người chị gái song sinh.
Có điều lý do đơn giản này không có chỗ nào để chê, bản thân chắc chắn sẽ không bị lộ.
Cô ấy chột dạ cười: “Đúng vậy, váy cưới vợ đạo diễn Chu là chị tôi thiết kế.”
Đó là cô ấy thiết kế.
Hứa Tri Ý đột nhiên nhớ ra, thật sự từng nhìn thấy ảnh chị gái giám đốc thiết kế ở trên bài đăng của Chu Minh Khiêm, cô vô cùng tò mò: “Chị em song sinh lớn lên vẫn sẽ tâm linh tương thông sao?”
Nhà thiết kế nói dối không chớp mắt: “Có chứ, sao lại không có. Bây giờ tôi và chị tôi đều để một kiểu tóc giống nhau, gu thẩm mỹ cũng gần như nhau, có lúc chúng tôi còn mua quần áo giống nhau.”
Nói chính mình còn tin.
Vì để chuyển chủ đề ra khỏi chủ đề của mình cô ấy bắt đầu nói đến con của mình, thật sự là một cặp song sinh: “Nhà tôi sinh đôi hai đứa con trai, bây giờ 11 tuổi vẫn mặc quần áo giống nhau.”
“… Hai đứa nhà cô là sinh đôi sao?” Hà Nghi An bất ngờ.
“Đúng vậy.” Nhà thiết kế mở album ảnh, tìm một video, “Hai chàng trai nhỏ ấm áp, ở nhà sẽ giúp tôi làm việc.”
Hứa Tri Ý cũng nhìn cặp song sinh, đẹp trai, không khỏi khen ngợi.
Nhà thiết kế cười nói: “Con trai cô sau này giống cô sẽ càng đẹp trai hơn.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Nhà thiết kế cất điện thoại: “Bây giờ tỉ lệ song sinh là rất cao, cô và sếp Tưởng cố gắng nói không chừng cũng sẽ có cặp song sinh đấy. Đến lúc đấy tôi sẽ may váy cưới miễn phí cho vợ hai đứa.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Song sinh cứ cố gắng là có thể sinh sao.
Tưởng Ti Tầm: “….”
Hình như có hơi lạc đề, vốn dĩ ban đầu đang nói chuyện mưa nhiều ngày ở London sau đó lại nói đến món tôm hùm ngon tuyệt ở Úc.
Nhà thiết kế thành công chuyển chủ đề, sau đó cùng Hà Nghi An nói các nguyên liệu thiết kế chính, nói về phương diện chuyên môn của mình, Hứa Tri Ý càng không nói lạc đề.
Nhà thiết kế chỉ ở lại nửa tiếng, lấy số đo thiết kế rồi vội vàng cáo từ.
Buổi trưa chỉ có cô và mẹ ăn cơm ở nhà, Tưởng Ti Tầm có hẹn, Hứa Hành mới sáng sớm đã đến công ty, bố không biết đi đâu rồi.
Hứa Tri Ý hỏi: “Bố con đâu ạ?”
Hà Nghi An nói đùa: “Bố con bái sư đi học vẽ rồi.”
Hứa Tri Ý: “Thật ạ?”
“Thật.”
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đi học vẽ vậy ạ?”
“Có lẽ là do nhất thời tâm huyết dâng trào.” Hà Nghi An không nói đùa nữa, “Bố con coi như là có chút tài năng hội họa, có không ít bạn là họa sĩ.”
“Tiếc thật đó, một họa sĩ bị sự giàu sang làm lỡ dở cả đời.”
Hà Nghi An bị chọc cười bật cười thành tiếng, bà ấn vào trán. Ngày nào cũng cười như này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện nếp nhăn, trước đây bà không bao giờ cười thành tiếng như này.
5 giờ chiều, Hứa Tri Ý lên máy bay, bay đến Hồng Kông.
Trên máy bay người đàn ông thỉnh thoảng nhìn cô, “Anh nhìn gì vậy?” Cô hỏi.
Tưởng Ti Tầm: “Không nhìn gì hết.”
Đang nghĩ nếu như không giao Vốn Viễn Duy cho cô, có lẽ sẽ không có chi nhánh ở Hồng Kông.
Vừa rồi anh mới liên lạc với bác Trang, thông báo trước với bác Trang ngày mai Tri Ý muốn đến nhà cũ, nhớ chuẩn bị trước bánh bột nhào.
Bác Trang nói: Bánh bột nhào bác cho người mang qua cho Tri Ý, một tuần gần đây ông nội cháu đều không có thời gian gặp bất cứ ai.
Còn chuyện ông nội đang bận gì bác Trang giữ kín như bưng.
Buổi tối hạ cánh xuống Hồng Kông, quay về căn hộ nhìn ra biển, Hứa Tri Ý hỏi người đàn ông, phòng trước đây cô ở sao không có chăn ga gì cả, có phải là dì quên trải không.
“Chăn ga ở đâu thế? Em tự trải.”
Tưởng Ti Tầm xách hành lý của cô đến phòng của mình: “Ở cùng anh.”
Hứa Tri Ý dựa vào khung cửa nhìn anh: “Có phải anh cố ý không dặn dì trải không?”
“Ừ.”
Anh lại có thể thừa nhận một cách thoải mái như vậy.
Hứa Tri Ý đi vào phòng, giúp dọn dẹp. Lấy bộ sạc ở trong túi và máy tính bảng tối dùng để tăng ca ra để trên tủ đầu giường.
Một hộp dụng cụ ba cái nằm ở trên chiếc tủ sạch sẽ.
Phòng nghỉ ngơi ở trên máy bay có không ít hộp, không ngờ ở trong nhà cũng chuẩn bị một hộp.
Cô lấy hộp giấu ở dưới gối, để anh không tìm thấy.
“Giấu gì đó.” Giọng người đàn ông từ đằng sau truyền đến.
Hứa Tri Ý cười, không ngờ được làm chuyện xấu lại bị anh bắt tại trận.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Để trên bàn bất tiện.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Để dưới gối cũng được, tiện cho em lấy.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Đây là để cô đeo cho anh.
Giả vờ nghe không hiểu.
“Anh ra ngoài một chuyến.” Tưởng Ti Tầm cầm điện thoại đi.
“Còn phải đến công ty sao?”
“Không phải. Anh vừa đặt hoa, qua đó lấy.”
“Tiệm hoa không có nhân viên giao tận nhà sao?”
“Có. Không cho giao đến, anh qua đó chọn thêm mấy loại hoa khác.”
Nói xong Tưởng Ti Tầm đã ra khỏi phòng ngủ.
Hứa Tri Ý muốn nói đã muộn rồi, thật ra không cần phải tặng cô hoa nữa.
Sạc điện thoại, lấy váy ngủ đi tắm.
Từ cửa sổ phòng tắm nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy biển, tắt đèn phía xa xa là bóng tối.
Tắm xong Tưởng Ti Tầm vẫn chưa quay về.
Cô gọi điện thoại cho anh: “Tiệm hoa rất xa sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Không xa, ông chủ còn đang c ắm vào bình.”
Trong tiệm có bình hoa, anh tiện mua một bình bảo ông chủ cắm thêm một bình thược dược nữa.
Mười mấy phút sau chuông cửa vang lên.
Hứa Tri Ý đi qua mở cửa, người đàn ông cầm một bó hoa hồng to ôm một bình hoa thược dược. Trình độ cắm hoa của ông chủ không tệ, thược dược trắng và mấy bông thược dược hồng kết hợp với hoa thanh tú và hoa chuông xanh, mềm mại duyên dáng.
“Anh mua nhiều vậy?”
“Mấy ngày nay em đều ở Hồng Kông nên mua nhiều chút.”
Tưởng Ti Tầm hỏi ý kiến của cô: “Thược dược để đâu? Ở đầu giường của em hay là bàn ngoài ban công?”
Hứa Tri Ý: “Để ở đầu giường của em đi, ban ngày em mang ra ngoài ban công.”
Cô nhìn thấy túi quần người đàn ông căng phồng, bình thường trong túi anh sẽ không để bất cứ đồ gì chỉ có lúc ôm cô mới tạm thời bỏ điện thoại vào trong đó, nhưng chỉ để một cái điện thoại cũng sẽ không căng phồng như vậy.
“Lại mua món quà nhỏ gì cho em sao?”
Tưởng Ti Tầm đứng im: “Lấy ra tự mình xem đi.”
Hứa Tri Ý giơ tay sờ vào trong túi quần của anh, chạm vào hộp nhựa trơn trượt. Tổng cộng có hai hộp, mãi đến giây phút này cô vẫn nghĩ đó là một món quà nhỏ quý hiếm gì đó.
Lấy ra xem, cô tức đến bật cười, không nói gì nhét lại vào trong.
“Không phải trong nhà có sao!”
Tưởng Ti Tầm để bó hoa hồng lên quầy bar, mang bình hoa đến phòng ngủ, trả lời cô: “Một hộp có lẽ không đủ.” Không nghĩ lần này cô sẽ đến Hồng Kông cùng anh, khi đó mua chỉ là tiện tay để một hộp ở trong nhà, còn lại đều để trên máy bay.
“Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai anh chuẩn bị thêm ít để trong nhà.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Người đàn ông đi tắm, tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra rõ ràng.
Hứa Tri Ý ngồi ở trên giường xem email không thể tập trung, tắt máy tính bảng, vào phòng chứa đồ tìm một bình hoa thủy tinh ra, lấy hoa hồng ra cắt, c ắm vào bình.
Cắt từng chiếc lá một, vô cùng tỉ mỉ.
Người xưa nói, kiên nhẫn sẽ tạo ra được một sản phẩm đẹp.
Tưởng Ti Tầm từ phòng tắm đi ra không thấy người ở trên giường, tìm đến phòng khách. Người phụ nữ mặc váy ngủ màu hồng khói đang chậm rãi cắt tỉa những chiếc lá sắp bị cắt.
Bó hoa có tổng cộng năm mươi hai bông, cắt tỉa đến bây giờ trong bình hoa mới chỉ có năm sáu bông.
Anh bất giác cười, “Em làm như này đến sáng sớm cũng không xong đâu.”
Hứa Tri Ý ra hiệu anh nhìn vào hoa ở trong bình, “Cắt tỉa như này mới cắt tỉa ra được bông hoa lãng mạn.” Cô lại nói, “Đến sáng sớm không xong thì em thức thâu đêm, dù sao thì sáng mai cũng không có việc gì, chiều mới có cuộc họp.”
Tưởng Ti Tầm lấy kéo từ trong tay cô để xuống bàn, “Thức thâu đêm cũng là anh, em đi ngủ đi.”
Hai chân Hứa Tri Ý đột nhiên lơ lửng trong không trung, bị người đàn ông bế ngang eo lên.
Trong tay cô vẫn còn bông hoa hồng chưa buông, người đã bị bế đi cách bàn mấy mét.
Sau khi tắt đèn, bông hoa hồng đó tiện tay được đặt ở bên mép gối, dưới gối là chiếc hộp có ba cái.
Cách một lớp quần áo vẫn còn nguyên vẹn, Hứa Tri Ý nhìn người đàn ông từ trên xuống.
Vừa rồi trước khi tắt đèn cô nói muốn nằm sấp ở trên người anh một lúc, vậy là Tưởng Ti Tầm nằm xuống giường, thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của cô.
Ánh mắt của hai người dần dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo.
Tưởng Ti Tầm kê một chiếc gối ở sau lưng, nâng phần thân trên lên cao, cuối cùng tư thế cũng thoải mái.
Hứa Tri Ý hôn lên môi anh, nằm ở trên hôn một người cảm giác rất kỳ lạ.
Hai tay người đàn ông vòng ôm lấy cô, muốn hôn sâu nhưng cô lại hơi ngẩng đầu, không cho anh hôn.
Tưởng Ti Tầm thấp giọng nói: “Chỉ hôn một cái sao?”
Hứa Tri Ý nhìn môi người đàn ông, lại hôn xuống, môi bị anh ngậm lấy hai giây.
Sau đó cô không lại gần nữa, im lặng nhìn anh.
Đã từng thăm dò một cách cẩn thận,vô thức ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt luôn chuyển động theo anh nhưng lại không dám nhìn anh, mọi thứ đều giống như mới ngày hôm qua.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể muốn nhìn anh bao lâu thì nhìn bấy lâu.
Tưởng Ti Tầm cũng nhìn cô như vậy, nhịp tim kích động của cô trong căn phòng tối như vô hình được khuếch đại lên.
Cơ bắp trên người đàn ông nhẵn mịn nhưng rắn chắc, Hứa Tri Ý nằm sấp lâu cảm thấy có chút khó chịu.
Tưởng Ti Tầm cười hỏi cô: “Em chỉ nằm như vậy sao?”
Hứa Tri Ý: “…. Ừm.” Về vấn đề này cô nói rất hùng hồn, “Anh xem, mỗi lần điện thoại của em đặt trên điện thoại của anh không phải là cũng nằm im như này sao.”
Nói xong cô bật cười trước.
Mặt cô vùi vào ngực anh, bởi vì cười mà dẫn đến toàn thân cô đang run nhẹ.
Tưởng Ti Tầm ôm chặt cô, lật người lại, hai người đổi vị trí cho nhau.
Hứa Tri Ý được anh ôm nằm ở dưới, gối sau đầu chính là cánh tay của anh.
Cô nhìn người ở phía trên, vừa mới nhìn rõ những đường nét góc cạnh, hơi thở mát lạnh của người đàn ông phả ra.
Anh cạy mở môi cô, đầu lưỡi tiến vào, không vội vàng, kiên nhẫn dạy cô làm thế nào để hôn sâu với anh.
Hứa Tri Ý bắt lấy đầu lưỡi của anh, hôn đáp lại anh.
Bối rối trong nụ hôn sâu của anh.
Người đàn ông hôn cô, giúp cô cởi bỏ trói buộc.
Trong căn phòng tối, chiếc váy ngủ màu hồng khói được tiện tay vứt đi, đè lên bông hoa hồng đó, váy rơi ra ngoài mép giường.
Tưởng Ti Tầm còn kiên nhẫn, tỉ mỉ với cô hơn so với chỗ hoa hồng tối nay, một bông hoa hồng cô cắt tỉa khoảng ba bốn phút, anh hôn nơi đó ba bốn phút, có khi còn lâu hơn.
Muốn nắm lấy anh, ôm lấy anh nhưng anh lại vùi đầu vào nơi đó, cô không với tới.
Mũi anh chạm vào nơi đó, nhẹ nhàng cọ xát.
Không thể chịu nổi, cô hét lên một tiếng: “Tưởng Ti Tầm.”
Tưởng Ti Tầm chưa bao giờ nghe qua giọng nói làm nũng như này của cô, lại nhẹ nhàng cọ xát liên tiếp mấy cái, hôn nhẹ lên.
Giọng Hứa Tri Ý nức nở gọi anh hai lần, nói: “Em không chịu được một chút nóng nào, không phải anh không biết.”
Cuối cùng bông hoa xinh đẹp mỏng manh đó cũng được chăm sóc tỉ mỉ, ẩm ướt nở rộ.
Người đàn ông đứng dậy, thấp giọng dỗ cô: “Em lấy đồ đi.”
Hứa Tri Ý chỉ vào trán mình, đều là mồ hôi.
Tưởng Ti Tầm lấy áo sơ mi mình mặc qua đưa cho cô mặc, ôm cô vào trong lòng.
Hứa Tri Ý mò mẫm, một tay mò xuống dưới gối.
Người đàn ông lại hôn xuống cổ cô, vốn dĩ cơ thể cô đã cực kỳ nhạy cảm, bị anh hôn như vậy biên độ nâng gối lên có hơi lớn, bông hoa hồng đó bị đẩy đến bên giường.
Lấy ra một cái.
Đầu ngón tay và lòng bàn tay nóng bỏng, nhưng không thể không giữ lại.
Chiếc váy ngủ màu hồng khói thuận theo từ từ trượt xuống mép giường, cuối cùng hai dây váy ở bên mép giường không chống được sức nặng của toàn bộ chiếc váy đang rơi xuống, cả chiếc váy hai dây rơi xuống đất.
Bông hoa hồng đó cũng rơi xuống theo cùng, bị chiếc váy ngủ trùm lên.
Tưởng Ti Tầm cũng bị cô bao bọc hoàn toàn.
Anh cúi đầu hôn cô.
Nắm chặt lấy tay của cô, chạm đến nơi sâu nhất của cô.
Gi@o hợp chặt khít, nhịp tim nối liền nhịp tim.