Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói không nhìn liền không nhìn, cô che mắt muốn rời đi nhưng còn lâu mới đi được với Trình Dịch.
“Lẽ nào em không cho anh một danh phận sao?”
“…”
“Thật sự không cho?”
Trương Khê thấy anh hụt hẫng buông cô ra, còn rất lạnh lùng trở về bàn làm việc. Cô muốn giải thích nhưng trông anh lúc giận dỗi quá đỗi đáng yêu, muốn anh giận lâu hơn một chút.
Bữa tối cũng chỉ có vài món đơn sơ, bởi vì Trương Bình cùng với Thẩm Nguyệt đã ra ngoài đi ăn với mấy người bạn già, bỏ lại đám trẻ lơ ngơ.
Ăn xong, Châu Nhiễm cùng cô ngồi ở sopha, Trương Khê thì cúi đầu xem điện thoại, còn cô ấy lại chơi game. Lúc Châu Nhiễm nhìn thoáng qua đã thấy Trương Khê gõ mấy chữ rồi lại xoá, sau đó lại viết rồi lại xoá.
“…”
Khê Khê: ‘Sếp Trình, em suy nghĩ rất nhiều, thật sự không biết viết thế nào’
Dịch: ‘Em làm việc ở toà soạn’
Khê Khê: ‘Ừm sao thế?’
Dịch: ‘Lời lẽ sắc bén, nói không viết được chính là lừa người’
Một người ở phòng khách, một người ở thư phòng thì đã biết bọn họ đang nổi giận. Châu Nhiễm cũng lắc đầu ngó lơ.
Cô suy suy nghĩ nghĩ rồi lại bình luận công khai phía dưới bài anh: ‘Huhu đừng ai gọi tên tôi nữa, quyền lực trong nhà đều là anh ấy nắm @Dịch’
Dịch: ‘Hai chữ trong sạch đã nói chán rồi!’
Không lâu sau bài viết lại lên top tìm kiếm, chiếm vị trí trong bảng xếp hạng ảnh hưởng khiến ai nấy đều hóng hớt.
‘Xem ra, con rể hào môn này không dễ đụng’
Người qua đường1: ‘Đôi này quá đáng yêu rồi!’
Ta là vợ của thiên hạ: ‘Ai cha cha, trăm năm hạnh phúc sớm sinh quý tử’
‘Lầu trên chúc quá lời rồi!!!!’
Cô thoát khỏi trang tìm kiếm vừa hay Trình Dịch với vẻ mặt nghênh ngang cũng đi xuống. Anh rót cốc nước uống một hơi sau đó lại tiến đến sopha chỗ cô ngồi.
“Trần Ninh đâu?”
Châu Nhiễm lắc đầu: “Mặc kệ, dù sao không còn nhỏ nữa rồi!”
“Lạnh lùng quá đi” Trương Khê thầm cười.
Anh cảm thấy ở trong nhà quá đỗi buồn chán liền kéo cô ra ngoài sân chơi cùng Minh Minh Tuỳ Tuỳ. Anh nắm tay cô đi dạo xung quanh, đôi lúc còn không kiềm chế được mà hôn vào bàn tay Trương Khê cực kì yêu chiều.
“Năm nay đã được đón năm mới cùng Khê Khê”
“Mong rằng sau này mãi như vậy”
Nghe anh nói, cô bật cười ngây ngốc, cảm giác ấm áp bỗng dưng dâng trào lấp đầy biết bao nhiêu khoảng trống trong cô.
Cô cũng mong…mong rằng mãi mãi cùng anh đón năm mới, không chia không lìa.
Trương Khê ngước đầu nhìn bầu trời rộng lớn: “Chốc nữa pháo sẽ đầy trời đấy, anh có tin không?”
“Nói thừa” Anh bật cười cong tay gõ nhẹ vào chóp mũi cô.
Trương Khê trầm lặng khẽ nói: “Không biết những năm không có em, pháo hoa có nhiều không nhỉ?”
Cô bám vào tay anh, dịu dàng tựa vào lòng anh như muốn nghe được câu trả lời. Không khí của năm mới hoà thêm chút nồng nàn của tình yêu khiến trong lòng ai nấy đều xôn xao khác thường.
“Anh không biết”
“Không có em, không muốn quan tâm đến việc khác”
???
Cô nhíu mày nhìn anh dửng dưng như chẳng có chuyện gì, nhìn thôi đã muốn trêu chọc. Trương Khê ho khan cất giọng:
“Ừm vậy mà người nào đó đâu có quan tâm đến em”
“Còn nói gì mà ‘Không thích, không thay đổi’, ai vậy nhỉ?”
“…” Trình Dịch bỗng cứng đơ.
Anh bị cô trêu đứng hình rồi!
Khê Khê chớp chớp mắt muốn thoát ra khỏi người anh, nhưng còn lâu anh mới để cô toại nguyện. Trình Dịch sớm đã giữ tay cô, còn hung hăng không môi mà cắn vào môi cô.
“A”
Cô khẽ nhăn nhó.
“Hừ, anh đáng ghét”
Trình Dịch đắc chí hôn nhẹ vào môi cô: “Còn dám trêu anh?”
“…”
Xe ông bà Trương cũng vừa về đến, Trương Bình xoa xoa đầu vì có chút rượu trong người, thấy ông nhăn mặt bà nhỏ giọng:
“Sao vậy?”
Trương Bình lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ là mấy chén rượu”
Thẩm Nguyệt gật đầu quay đi, bà nhìn ra cửa sổ bắt gặp cảnh đôi nam nữ âu âu yếm yếm trước cửa liền trố mắt không nói nên lời, Trương Bình nhìn theo vừa hay cũng bắt được cảnh ấy.
“Bố mẹ”
“…”
Anh buông Trương Khê ra, cúi người chào ông bà nhưng vẻ mặt đã hơi đỏ hơn ban nãy rất nhiều.
“Đôi nam nữ các con…Làm loạn đấy à?”
Trương Khê bĩu môi: “Có chút ngại”
“Vốn đã quan sát kĩ, bỗng nhiên bố mẹ xuất hiện quá bất ngờ”
Trương Bình lườm cô cảnh cáo, cô cũng không đùa thêm câu nào, chỉ lặng lẽ nắm tay anh mỉm cười.
Trương Khê thật sự muốn thỏ thẻ vào tai anh, thật sự muốn nói với anh rằng cô đợi giây phút này rất lâu rồi. Được nắm tay anh, được anh hôn nhẹ vào trán dưới bầu trời pháo hoa. Khoảnh khắc này như soi sáng cho cả Trương Khê và Trình Dịch, mọi thứ tối tăm rồi sẽ qua đi như cơn mưa rào.
“Chúc mừng năm mới, Khê Khê”
“Chúc mừng năm mới, Dịch Dịch”
Trình Dịch dịu dàng ôm lấy bả vai cô xoa nhẹ, cảm giác nâng niu yêu chiều lạ kì.
Pháo hoa năm mới vừa đón được một nửa, Châu Nhiễm hốt hoảng chạy ra:
“Chị à, Trần Ninh xảy ra tai nạn”
“B-Bây…bây giờ đang ở bệnh viện”
Khuôn mặt cô ấy sợ đến không còn một giọt máu, Trương Khê vội trấn an Châu Nhiễm trong lúc đợi Trình Dịch lái xe ra.
Đêm năm mới không biết Trần Ninh định đi đâu, nhưng nghe nói là vì lái xe quá tốc độ mới đụng vào biển báo, Trương Khê chỉ biết thở dài