Truyện Em Thả Thính Anh Đi của tác giả Khúc Tiểu Khúc kể về con một nhà họ Hàn – Hàn Thời, có tiền có quyền có địa vị nổi danh trong giới quyền quý bởi sự phóng đãng bất tuân, nghe đồn một tuần thì có 7 ngày cậu ta đi quán bar hội sở, bạn gái bạn giường thay nhanh hơn thay quần áo.
Có người ngấm ngầm cược, phải đợi mấy chục năm thì Hàn Thời mới bớt chơi bời.
Kết quả vào mùa hè năm đó, Hàn Thời bị ông cụ Hàn trói đi dạy chi viện “bám bản” cho vùng cao, lúc trở về quán bar hội sở không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đám bạn chó rủ nhau đi tìm, nhìn thấy cậu ta trong một nhà hàng điểm tâm kiểu Âu.
Lúc này Hàn Thời đang lẽo đẽo theo sát một cô bé mặc đồng phục phục vụ, áp người ta vào tường rồi hôn, vừa hôn vừa “trông rõ tội” như con cún to…
“Em thả thính anh đi mà, tình đầu cho em, lần đầu cũng cho em luôn.”
Cô bé bị hôn nhíu mày tránh né, giọng ảo não: “Không cần, cút.”
Đám bạn chó bên cạnh thấy vậy nghĩ bụng sắp tiêu đời.
Nào ngờ giây sau cún biến thành sói, vừa “móc” cô bé lên quầy chế trụ lại, vừa cười thật trầm thấp:
“Đều là của em hết, không cần cũng không được.”
“Em thấy ánh trời vỡ toang như ngày tận thế, cũng thấy bình minh mà anh đỡ lấy vì em.”