Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban đầu Trịnh Khải rất từ tốn, anh khẳng định rằng cô phóng viên đó đã nói sai về việc kết hôn của vợ chồng anh. Anh khẳng định cụ thể rằng: Cô nói sai rồi, lúc nhỏ Nhã Phương có cái tên khác là Hàn Uyên, còn tên ở nhà của tôi chính là Hàn Khải Nguyên, cái tên Hàn Uyên là do chính mẹ của tôi đã đặt tên cho con dâu tương lai theo họ của chồng mình. Đúng là có một số sự cố xảy ra hồi đó mà không lường trước được nhưng mà tôi dám khẳng định rằng bây giờ cuộc sống hôn nhân của chúng tôi đang rất hạnh phúc. Anh nhấn mạnh bốn chữ đang rất hạnh phúc.
Sau đó anh lên giọng. Mọi người hỏi gì về anh cũng được, tất cả vấn đề liên quan đến anh, đến Hàn Thị anh đều sẵn sàng trả lời nhưng anh là anh, vợ của anh là vợ của anh, Trịnh Khải hy vọng mọi người sau này đừng lôi cô Hứa vào những vấn đề giống như lúc nãy nữa, anh và Nhã Phương được định sẵn là lớn lên sẽ kết hôn với nhau bởi vì cả hai yêu nhau từ nhỏ, anh đã từng làm tổn thương cô ấy nhưng mà cô ấy vẫn chịu tha thứ và ở lại bên cạnh của anh, đó quả thật là một điều may mắn mà anh nhận được cho đến tận bây giờ, anh sẽ bảo vệ cho gia đình của mình bằng mọi giá, nếu mọi người muốn gây khó dễ cho cô Hứa thì cũng nên cân nhắc một điều rằng gây khó dễ cho Nhã Phương cũng chính là gây khó dễ với cả tập đoàn Hàn Thị và cả Hứa Thị nữa. Nói xong Trịnh Khải đứng dậy bàn giao việc lại cho trợ lý và tự lái xe về nhà.
Thường thì sau mỗi cuộc họp, trợ lý của chủ tịch sẽ là người ở lại để giải quyết những vấn đề sau cuộc họp như là giải đáp thắc mắc hay lên lịch hẹn gặp mặt, trong trường hợp này thì trợ lý sẽ cho người dọn dẹp lại văn phòng, kiểm tra các đoạn ghi hình xem có phù hợp để đưa ra công chúng hay không và tiễn phóng viên ra về.
Trợ lý không quên nhắc nhở, bây giờ Trịnh Tổng không còn như xưa nữa, anh ấy được mệnh danh là kẻ cuồng vợ cho nên mọi người có hỏi gì đó thì cũng nên né những vấn đề nhạy cảm ra, anh ấy không thích mọi người nói xấu vợ của anh ấy. Mọi người bàn tán khi ra về. Bởi vì lúc nãy nhìn Trịnh Tổng trọng có vẻ dữ thật.
Vừa về đến nhà, Trịnh Khải đã lao ngay vào phòng và nằm ngủ ngay vì đã quá mệt mỏi. Một lát sau, anh mới lò mò tỉnh dậy và đi ra ngoài, vừa đi anh vừa dụi mắt rồi ra bàn rót ly nước để uống. Đột nhiên anh nhìn vào phòng làm việc của Nhã Phương thì mới thấy cô đang loay hoay đo kích thước vải để chuẩn bị cắt.
"Ủa vợ, mấy giờ rồi mà em còn làm việc vậy?" Trịnh Khải ngạc nhiên.
"Anh còn nhớ ông H mà em đã từng nói với anh không?" Nhã Phương đang đừng trong phòng vải nói vọng ra.
Trịnh Khải gật đầu.
"Ông ấy đặt bên em năm bộ vest, à đúng rồi ông ấy còn nói dáng người của ông ấy rất giống với anh cho nên anh vào đây để em lấy số đo nào." Nhã Phương quắc tay kêu Trịnh Khải vào.
"Sao? Khách của em mà lại có số đo giống anh hả?" Trịnh Khải cầm ly nước theo đang uống dở.
"Em thấy lạ lắm nhưng mà ông ấy đã chuyển khoản toàn bộ số tiền cho em rồi, anh nghĩ thử xem chẳng lẽ ông ấy lại không sợ em sẽ ôm toàn bộ số tiền đó bỏ trốn sao?" Nhã Phương vừa đo vừa trò chuyện với Trịnh Khải.
"Chắc ông ấy tin tưởng vào em." Trịnh Khải suy nghĩ.
"Em nghĩ ông ấy tin tưởng vào chủ tịch của tập đoàn Hàn Thị thì đúng hơn, cho dù em có ôm tiền bỏ trốn thì vẫn còn có anh để ông ấy đòi tiền mà." Nhã Phương cười đùa.
"Vậy chắc sau này Hàn Thị có phá sản thì anh sẽ sống dựa vào ILLY của em rồi." Trịnh Khải cười đùa.
Mặc dù đang bận tay nhưng là một người vợ, Nhã Phương vẫn lo lắng cho sức khỏe của chồng mình. Bởi vì dạo gần đây anh hơi bận rộn với công việc mà một khi Trịnh Khải tập trung vào công việc thì anh chẳng chú ý gì đến việc ăn uống, nghỉ ngơi hết.
"Em chỉ biết nói anh thôi vậy sao giờ khuya rồi mà em vẫn còn làm việc?" Trịnh Khải phật lại ngay.
"Ông H đã gửi tiền cho em trước rồi nên em phải hoàn thành đúng hẹn chứ, tuần sau là ông ấy đến lấy rồi, em phải tranh thủ làm trước để lỡ mà có chỉnh sửa gì thì còn kịp thời gian." Nhã Phương cũng có lý của cô.
"Ai nói với em là anh cần ngay tuần sau?" Trịnh Khải nói một cách vô tư.
"Hả? Ý anh nói là gì em chưa hiểu?" Nhã Phương ngạc nhiên.
"Không có.. ý anh là ông H gì đó không cần gấp như em nghĩ đâu." Đột nhiên Trịnh Khải ấp úng một cách lạ thường.
Trong lúc đợi Nhã Phương cắt vải, Trịnh Khải ngồi bấm điện thoại trên ghế sofa ngoài phòng khách. Hết uống nước rồi lại mở laptop ra kiểm tra tin nhắn, được một lúc vì buồn ngủ nên lăn ra nghỉ một chút. Sau khi tỉnh lại, anh vẫn thấy Nhã Phương còn loay hoay trong phòng làm việc.
Trịnh Khải kêu ca, cứ hỏi cô xong việc chưa hết lần này đến lần khác. Nhã Phương buộc phải kêu anh đi ngủ trước đi, Trịnh Khải chỉ nghe được tiếng vọng lại từ phòng vải chứ làm gì thấy được Nhã Phương đi ra. Anh hết cách, biết khuyên cô ấy thế nào cũng không được, anh liền mở laptop ra gửi mail cho ai đó. Xong việc anh đứng dậy đi tới chỗ của Nhã Phương, nắm lấy vai của cô xoa xoa.
"Anh đói bụng quá, em nấu cái gì ngon ngon cho anh ăn có được không?" Trịnh Khải nhõng nhẽo.
Cô gợi ý cho anh đặt đồ ăn giao về nhà, nhưng anh vẫn dây dưa, "Ông H gì đó chắc không cần gấp vậy đâu, em cứ từ từ thoái mái sáng tạo là được rồi, đừng chèn ép bản thân như thế, không tốt cho sức khỏe của em đâu, nghe lời anh đi mà"
"Sao anh dám chắc là ông ấy không cần gấp?" Nhã Phương quay qua hỏi Trịnh Khải.
Đúng lúc Lyly gọi điện tới báo cho Nhã Phương biết là ông H vừa mới gửi mail nói lại là tháng sau lấy cũng không muộn, ông ấy không cần gấp. Vừa nghe xong cuộc gọi, Nhã Phương liền có cái nhìn khác về chồng của mình với vẻ mặt đầy nghi hoặc và hiếu kỳ.
Trịnh Khải đánh trống lãng hỏi cô về việc đã tối rồi mà Lyly còn gọi làm gì nữa. Nhã Phương cũng rất thật thà nói lại, giọng của cô nói rất nhẹ nhàng, bản thân cô cũng đã quá mệt mỏi rồi, từ lúc xuống sân bay đến tận khuya rồi còn chưa được nghỉ ngơi, trong khi Trịnh Khải đã nói từ trước là kêu cô về nhà nghỉ ngơi sớm. Nhưng cái bệnh của hai vợ chồng này là lúc nào cùng đâm đầu vào công việc.
"Anh đã nói rồi mà, anh cũng là một doanh nhân nên anh biết, bởi vậy bây giờ vợ yêu của anh có thể nghỉ tay và đi ăn được chưa?" Trịnh Khải tròn xoe mắt nhìn Nhã Phương.
"Được rồi, em sẽ nấu một chút gì đó cho chúng ta ăn." Cô nhìn lại anh rồi mỉm cười.
Cứ thế Trịnh Khải đeo bám Nhã Phương từ phòng vải ra tới khu vực bếp.