Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kể từ hôm đó, Nhã Phương bắt đầu để ý đến Trịnh Khải nhiều hơn, bởi vì cô nghi ngờ rằng anh chính là ông H bí ẩn đó. Tuy nhiên thì thời hạn nhận đồ là một tháng cho nên trong suốt quãng thời gian này, Trịnh Khải vẫn bận rộn giải quyết công việc ở công ty như mọi ngày cho nên không có động thái gì liên quan đến vị khách H đó hết và Nhã Phương cũng chưa tìm được bằng chứng, chứng minh chồng của mình chính là vị khách bí ẩn đó. Còn Trịnh Khải thì vẫn không hay biết rằng vợ của mình đang nghi ngờ mình, tuy anh không để lộ sơ hở gì hết nhưng mà Nhã Phương vẫn chưa loại anh ra khỏi danh sách tình nghi, không những thế anh lại còn đứng đầu danh sách ấy.
Ngày hôm nay chính là ngày hẹn lấy đồ của ông H, Nhã Phương đã quyết định cược một ván, để xem những phán đoán của cô lúc trước là đúng hay sai.
Một tiếng trước tại cửa hàng, Nhã Phương đã trò chuyện cùng với trợ lý của mình.
"Em xem, đây có phải là ông H mà em nói tới không?" Nhã Phương chỉ vào màn hình máy tính đang chiếu hình ảnh của camera ghi lại.
Lyly lắc đầu: "Dạ không phải, hình như anh ta chỉ là trợ lý của ông H thôi, bình thường khi đến mua đồ, ông H sẽ ngồi trong chiếc xe này đợi ở ngoài cổng."
Nhã Phương gật gù: "Chị có một kế hoạch, chừng nào ông H đó đến nhận đồ, em nhắn báo chị một tiếng, nếu trong khoảng thời gian đó, ông ấy đột nhiên rời khỏi em cũng nhắn báo chị một tiếng, chị sẽ ngồi ở nhà hàng đối diện để theo dõi."
"Bộ chị biết ông H là ai rồi sao?" Lyly ngạc nhiên.
"Chưa chắc chắn, chị chỉ là đang nghi ngờ Trịnh Khải thôi." Nhã Phương thở dài.
Lyly bất ngờ trước câu nói vu vơ của Nhã Phương. +, "Trịnh Tổng? Không thể nào, nếu anh ấy muốn mua đồ của chị, sao lại phải bày ra những chuyện bí ẩn này? Chẳng phải anh ấy có thể đường đường chính chính đến đây lấy đồ bất cứ lúc nào sao?"
Điều này Nhã Phương cũng đang rất thắc mắc, nếu thật sự là anh ấy, cô cũng muốn hỏi lý do là tại sao. Thế là Nhã Phương tranh thủ cầm túi xách rời khỏi cửa hàng.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Nhã Phương có mặt ở nhà hàng Pháp sang trọng ở đối diện ILLY. Cô chỉ gọi một ly rượu vang và nói là đợi bạn tới để ngồi thưởng thức những hình ảnh của Trịnh Khải qua màn hình camera. Và đắc chí cho rằng mình đã nắm thóp được chồng, đợi xem Trịnh Khải có còn chối được nữa hay không.
Sau khi thấy một chiếc xe hơi xuất hiện và có một người mặc vest đi xuống, Nhã Phương dõi mắt theo trên màn hình, cùng lúc thông báo tin nhắn vang lên, Lyly đã khẳng định rằng chiếc xe đó đúng là của ông H. Người bước xuống xe đi vào cửa hàng như mọi khi đúng là trợ lý mới của Trịnh Khải. Nhã Phương liền lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho chồng của mình và chỉ năm phút sau, đúng như dự đoán người mở cửa bước xuống xe chạy qua nhà hàng chính là Trịnh Khải. Anh đang chạy bộ qua nhà hàng.
"Chào mừng quý ngài H đến với nhà hàng của chúng tôi." Nhã Phương cầm ly rượu lên đi đến đưa cho Trịnh Khải với vẻ mặt đầy đắc chí.
"Em sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?" Trịnh Khải vừa thở dốc vừa lo lắng.
Nhã Phương thấy Trịnh Khải đang rất mệt nên mới trấn an anh. Trịnh Khải lo cho cô đến nỗi nói không ra hơi. Nhã Phương càng ngạc nhiên hơn khi không ngờ rằng chồng của cô đã chạy bộ lên tới lầu năm, chỉ vì nghe tin cô báo là không được khỏe.
"Sao em lại đem sức khỏe của mình ra lừa anh?" Trịnh Khải trở nên nghiêm túc.
"Vậy anh giải thích đi, vị khách H bí ẩn kia là anh có đúng không?" Nhã Phương chỉ vào màn hình máy tính đang chiếu camera ghi hình trước cửa hàng.
Trịnh Khải ngồi xuống từ tốn giải thích, ba của anh đã về nước rồi, sắp đến sẽ có bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập của công ty cho nên anh và ba muốn đặt vài bộ vest bên cô, ba biết nếu anh hoặc ba ra mặt đương nhiên cô sẽ không nhận tiền, anh và ba cũng là một doanh nhân cho nên anh biết lợi nhuận của cửa hàng đương nhiên sẽ rất quan trọng, nhất là đối với một cửa hàng thời trang mới nổi như ILLY. Trịnh Khải tỏ vẽ thương hại trước mặt của vợ, hy vọng là Nhã Phương sẽ không trách anh.
Nhã Phương cũng giải thích. ILLY đã hợp tác với Hàn Thị rồi cho nên Trịnh Khải và ba không cần phải nghĩ đến lợi nhuận của cá nhân cửa hàng, chẳng phải cô cũng được nhận hoa hồng từ lợi nhuận của Hàn Thị sao? Nếu anh và ba mà muốn may đồ mới thì đâu cần phải rắc rối như vậy, chỉ cần báo cô một tiếng, cô có thể đo cho anh ở nhà và đưa đến cho nhân viên làm mà.
Trịnh Khải gãi đầu, "Anh biết sớm muộn gì em cũng phát hiện ra, vợ của anh là một người thông minh mà nhưng ba của anh vẫn nhất quyết kêu anh làm như vậy, tuần sau ba về nước cho nên chắc muốn tạo bất ngờ cho em đó."
Nhã Phương cũng hiểu ý ngay, nếu mà ba của Trịnh Khải đã có nhã ý như thế thì cô xem như chưa có chuyện gì xảy ra để cho ông vui vậy. Đúng lúc mẹ của Trịnh Khải gọi tới nói là tối nay muốn đến nhà hàng ăn cho nên bảo hai vợ chồng sắp xếp trước.
Tối hôm đó, Trịnh Khải đã lái xe đưa vợ của mình đến nhà hàng đã hẹn, ban đầu bọn họ chỉ nghĩ đơn thuần là đi ăn tối với mẹ nhưng không ngờ đã có ba vị khách khác xuất hiện thế là hai bên gia đình đã có một buổi tụ họp thật ấm cúng. Biểu cảm trên gương mặt lúc này của Nhã Phương cực kỳ bất ngờ.
"Ba? A Khải vừa nói với con tuần sau ba mới về, con không biết hôm nay có mặt mọi người đông đủ như vậy cho nên tụi con chưa kịp chuẩn bị quà." Cô vui mừng.
"Cái con bé này, quà cáp cái gì chứ, muốn thì tặng cho ba thêm một đứa cháu nữa đi." Mọi người cùng đứng dậy chào đón hai vợ chồng bọn họ đến.
"Thôi ba à, con sợ vợ con đau lắm, mình Bảo Châu là con thấy đủ rồi." Trịnh Khải vừa lắc đầu vừa ôm Nhã Phương.
"Okay vợ của con ba không có ý kiến, hai đứa đã có dự định gì trong tương lai chưa?" Ông nội hỏi han.
"Con đã sắp xếp được công việc ở cửa hàng rồi, trong thời gian sắp tới chắc tạm thời con không đến cửa hàng thường xuyên được." Nhã Phương nói xong quay qua nhìn Trịnh Khải nở một nụ cười.
"Tại sao? Bộ em có việc bận gì khác hả?" Trịnh Khải ngạc nhiên.
"Bởi vì Phương Phương phải ở nhà dưỡng thai đó A Khải." Mẹ của Nhã Phương bật mí.
Mọi người được một phen vỡ òa, vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Ba Trịnh Khải chọc: "Cái thằng này sợ vợ mình đau mà làm luôn đứa nữa hồi nào vậy?"
Anh ngượng ngùng: "Con cũng bất ngờ mà, cô ấy chưa nói gì với con hết, hèn gì mà mấy nay con tưởng vợ của con hết yêu thương con rồi."
Thấy chồng ủ rũ, Nhã Phương nắm lấy tay anh "Chúc anh một lần nữa được làm bố A Khải à."
"Cảm ơn em." Trịnh Khải nở một nụ cười mãn nguyện cộng với ánh mắt chứa chan niềm hạnh phúc dâng trào.
Tiếng cười rộn rã phát ra liên tục trong không gian của buổi tối ấm cúng đó, Trịnh Khải đã mãn nguyện với tất cả những may mắn mà cuộc đời này đã ban cho anh. Bảo Châu không xuất hiện ở đây bởi vì cô bé đã được bà nội cho đi du học, Trịnh Khải đã hướng cô bé tự lập từ nhỏ, sau này cho dù có bao nhiêu em trai đi chăng nữa, Trịnh Khải muốn dành tặng lại Hàn Thị cho đứa con đầu lòng của anh và vợ của mình. Bởi vì cô bé chính là minh chứng đầu tiên cho tình yêu kết trái của hai người, may mắn là dù con nhỏ nhưng Bảo Châu đã rất chững chạc và cực kỳ thông minh, dự kiến sẽ là một nữ chủ tịch tài giỏi trong tương lai để kế nhiệm ba của mình.
Hết