Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một hôm tại trường học. Nhã Phương đang ngồi xem lại bài thì có một chàng trai đến bắt chuyện. Đối với chúng ta nếu có trai lạ tới bắt chuyện thì quả thật là một cái duyên, ta cứ tưởng như định mệnh đời ta đang đến rồi, nhưng đối với Hứa Nhã Phương, cô không cần. Khi chàng trai đó đến chào hỏi thì Nhã Phương nhận ra cậu.
"Cậu là.. Giản Lâm?" Nhã Phương vẫn chưa dám chắc đó có phải là cậu ấy hay không. Nhưng đúng là vậy, bởi vì Giản Lâm đã gật đầu và mỉm cười. Nụ cười của cậu ấy ngay lúc đó chẳng khác nào mặt trời tỏa sáng ngay bên trong lớp học vậy.
Sau đó cô tiếp lời ngay, "Cậu tìm mình có chuyện gì không?"
"Tại mình thấy cậu với Trịnh Khải hay học bài chung mà cậu ấy giỏi rồi vậy cậu có thể nào chỉ bài cho mình với có được không?" Đây đơn thuần chỉ là hỏi bài hay là cố ý tiếp cận đây.
Hứa Nhã Phương thiết nghĩ cái tên này không biết ở đâu ra mà nhờ vã một cách tự nhiên vô cớ như vậy. Cô cũng rất đơn giản trả lời rằng cô và Trịnh Khải chỉ là làm bài tập chung mà thôi. Chuyện họ hay đi cùng với nhau, nó rất bình thường bởi vì ai cũng biết nhà của họ ở gần nhau và họ còn là bạn thân nữa. Hàn Uyên nói như vậy là có ý không muốn để người khác chen vào việc học tập, trao đổi bài giữa cô và người mà cô sẽ gọi là chồng chưa cưới. Tuy nhiên, Giản Lâm vẫn cố ý muốn chen vào, cậu cứ năn nỉ Nhã Phương và Trịnh Khải chỉ bài cho cậu.
Ở trường, có hai người nổi bật nhất, một là Trịnh Khải giỏi mọi mặt nhưng rất lạnh lùng, chỉ dịu dàng với mỗi Hứa Nhã Phương mà thôi, người còn lại là Giản Lâm, không giỏi bằng Trịnh Khải nhưng rất thân thiện với mọi người.
Nói tới vậy rồi chẳng lẽ lại không đồng ý, Nhã Phương miễn cưỡng mỉm cười gật đầu đáp lại. Vì có thêm Giản Lâm nữa nên Hàn Uyên và Hàn Khải Nguyên đã quyết định ra quán cà phê gần trường để làm bài tập chung.
"Hàn Khải Nguyên, chỉ mình khúc đầu bài này xem nào." Nhã Phương nghiên người về phía của A Khải.
"Chỗ này lúc trên lớp cô có giảng mà Hàn Uyên." Hàn Khải Nguyên xoa đầu cô.
"Lúc đó cô giảng nhanh quá mình chưa kịp hiểu gì hết." Họ đang thảo luận thân thiết thì đột nhiên Giản Lâm lại thắc mắc một chuyện khác ngoài việc học tập.
"Ủa Nhã Phương, tại sao cậu lại gọi Trịnh Khải là Hàn Khải Nguyên vậy? Còn cậu tại sao gọi Hứa Nhã Phương là Hàn Uyên chứ?" Giản Lâm ngạc nhiên. Không chỉ có cậu ấy thắc mắc đâu mà đa số mọi người ở trường đều thắc mắc giống như vậy.
"Chuyện này quan trọng sao?" Trịnh Khải nhíu mày. Vẫn là cái giọng điệu lạnh lùng, khó ưa như thế.
"Nói vậy thì hai người có cùng họ, chẳng lẽ hai người là anh em ruột hả?" Giản Lâm tiếp tục thắc mắc.
"Giản Lâm, không phải cậu đi theo để học à? Đừng lảm nhảm nữa mau làm bài tập của cậu đi." Nhã Phương có chút khó chịu khi Giản Lâm đang cố tìm hiểu mối quan hệ giữa hai cái tên là Hàn Khải Nguyên và Hàn Uyên. Sau câu nói đầy nghiêm túc ấy của Hứa Nhã Phương, Giản Lâm như bị tắt đài và kể từ đó im lặng ngồi làm bài như một chú mèo ngoan ngoãn.
Hôm sau, khi đang ngồi ở sân bóng rổ đợi Hàn Khải Nguyên thì Giản Lâm đi đến bên cạnh Hàn Uyên, anh còn cởi áo khoác ra khoác lên người cho cô đỡ lạnh. Hành động của anh chàng này thật là kỳ lạ, Nhã Phương tự hỏi không biết anh ta đang có ý đồ gì đây. Bởi vì ở trường ai cũng biết Trịnh Khải và Hứa Nhã Phương là một đôi hết, mặc dù họ vẫn chưa thừa nhận thích nhau.
"Cậu đang đợi Trịnh Khải à?" Giản Lâm đi đến ngồi ngay bên cạnh.
Cô gật đầu.
"Vậy thì đừng để cảm lạnh, thời tiết bắt đầu vào đông rồi." Đột nhiên có một chàng trai khác đến quan tâm mình, thật sự Nhã Phương rất lấy làm lạ và có cảm giác không quen một chút nào. Giản Lâm cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cho Nhã Phương.
Nhã Phương từ chối ngay, cô đưa áo khoác lại cho Giản Lâm. Tuy nhiên cậu vẫn nhất quyết muốn Nhã Phương khoác áo của mình và thế là cho dù Nhã Phương có từ chối mãnh liệt thì Giản Lâm vẫn để áo khoác lại rồi rời đi.
Giản Lâm đã có những hành động thân mật dành cho Hứa Nhã Phương, điều này rõ ràng như vậy cả trường ai cũng đều biết. Nhưng phần lớn mọi người vẫn thích cặp đôi bạn thân Hàn Khải Nguyên và Hàn Uyên hơn. Vì Hàn Khải Nguyên còn phải thay đồ cho nên Hàn Uyên rời khỏi ghế để đi mua nước cho anh chàng. Đang đi bình thản, ung dung trên đường thì có người gọi cô từ phía sau.
"Nè đứng lại Hứa Nhã Phương." Một giọng nói to vang lên từ phía sau.
Hàn Uyên vô tư quay người lại, cô đang ngạc nhiên vì không biết tại sao lại bị gọi.
"Cậu đừng ở đó giả bộ ngây thơ trước mặt của tôi nữa, không biết trơ trẽn sao?" Ở đâu tự nhiên thốt ra những lời như trời đánh vậy cô gái kia.
Cô càng ngạc nhiên hơn trước câu nói đó của một người cô từng quen biết. Trong đầu của Hàn Uyên lúc này nhảy số hoảng loạn, ủa tự nhiên ở đâu ra người ta lại la hét giữa đường bảo mình không biết trơ trẽn, cô sốc vô cùng.
"Rõ ràng cậu đang quen Trịnh Khải mà, sao cậu còn dám liếc mắt đưa tình với bạn trai của tôi nữa?" Nói không đầu không đuôi ai mà hiểu.
"Liếc mắt đưa tình với bạn trai của cậu? Mà bạn trai của cậu là ai?" Hàn Uyên vẫn hết sức bình tĩnh đáp lại.
"Cậu đừng nói với mình là cậu không biết Giản Lâm nha." Đây có được gọi là chuẩn bị đánh ghen không?
"À thì ra Giản Lâm là bạn trai của cậu hả? Mình không biết thiệt nhưng mình tuyệt đối không có ý gì với cậu ta hết." Hàn Uyên lắc đầu.
"Còn dám nói dối được nữa sao? Vậy nếu mình không cho cậu một bài học thì cậu không biết sợ là gì rồi, dám dành với tôi à?" Tiên Nhi vô duyên vô cớ gây sự rồi chuẩn bị tư thế để lao vào định làm gì đó Hàn Uyên.
"Dừng lại đi Tiên Nhi, mình không hề thích Giản Lâm của cậu vì mình đã có bạn trai rồi, bạn trai của mình là Hàn Khải Nguyên." Hàn Uyên đang cố gắng giải thích để xem như đang tự biện hộ để bảo vệ bản thân của mình.
"Đúng là trơ trẽn, đồ bắt cá hai tay, hôm nay tôi phải thay Trịnh Khải dạy dỗ cậu." Tiên Nhi lao vào nắm tóc của Nhã Phương, giật tới giật lui, giật túi bụi. Mặc cho Hàn Uyên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao vô duyên vô cớ lại bị người khác đánh.
"Tiên Nhi, cậu bị điên à?" Trịnh Khải vừa đi ra chứng kiến sự việc nên đã chạy lại can ngăn.
"Cậu đến đúng lúc lắm, cậu ấy chẳng phải là người tốt lành gì, cậu ta đang quen người khác sau lưng cậu đó." Tiên Nhi vừa nói vừa thở hồng hộc vì mệt.
"Đó là chuyện riêng của tôi, cậu không có quyền xen vào, cậu đã đánh người yêu của tôi đó cậu có biết không hả?" Hàn Khải Nguyên bực mình. Lúc này mọi người đã kéo, bu lại xung quanh để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Không lẽ cậu muốn đánh lại tôi sao? Cậu có còn là đàn ông không?" Tiên Nhi lớn tiếng đáp lại.
"Nếu đánh cậu có thể làm cho tôi hả giận thì cho dù mọi người có nói tôi là một thằng tồi tôi cũng không ngại đâu." Sự tự tin ấy đã biến Hàn Khải Nguyên thành một anh chàng soái ca rồi, đây chính là hình mẫu lý tưởng mà mọi cô gái đều thích, vừa đẹp trai vừa ga lăng, lại còn biết bênh vực bạn gái của mình nữa.
"Đừng." Hàn Uyên nắm lấy tay của Trịnh Khải kéo lại và lắc đầu.
"Cậu thật là ngu ngốc để cho Hứa Nhã Phương lừa dối cậu như vậy, lúc nãy chính miệng cậu ấy đã nói cậu ấy yêu Hàn Khải Nguyên, Hàn Khải Nguyên mới chính là bạn trai của cậu ấy chứ không phải là cậu, cậu tỉnh táo lại đi Trịnh Khải, cậu ta quyến rũ Giản Lâm của mình.." Tiên Nhi đang nói ngon lành thì bị Trịnh Khải cắt ngang lời.
"Im miệng, cậu ấy là Hàn Uyên, là vợ sắp cưới của tôi, tôi chính là Hàn Khải Nguyên." Trịnh Khải dõng dạc.
"Trịnh Khải? Cậu yêu Hứa Nhã Phương mù quáng đến mức phát điên luôn rồi à?" Tiên Nhi tức giận.
"Tiên Nhi, chắc cậu không biết rồi, cái tên Hàn Uyên là do chính mẹ tôi đã đặt cho con dâu tương lai theo họ của chồng, nếu cậu không tin, cậu có thể đến nhà của tôi hỏi thử ba của tôi xem tôi có phải là Hàn Khải Nguyên hay không. Hàn Uyên chúng ta về thôi." Trịnh Khải nắm tay Nhã Phương dắt đi.
Nhã Phương mỉm cười đáp lại bằng một lời cảm ơn vô cùng mãn nguyện bởi vì người trong lòng của cô đã đứng ra bảo vệ mình trước tất cả mọi người.
Sau lần giải vây đầy cảm động ấy của Hàn Khải Nguyên, dường như tình cảm của Hàn Uyên dành cho anh ngày càng một nhiều hơn. Là con gái mà, ai lại không cảm động trước những hành động ấy chứ. Ánh mắt của cô nhìn anh chàng cũng trở nên trìu mến hơn, niềm khao khát được trở thành bạn gái của anh càng ngày càng mãnh liệt hơn. Những người yêu thích cặp đôi này cũng ủng hộ họ nhiều hơn, một số còn đứng ra bảo vệ cho Nhã Phương trong lúc Trịnh Khải không có mặt ở trường. Đối thủ của Nhã Phương chủ yếu là những cô nàng thích hoặc là hâm mộ như Giản Lâm, Hắc Niên, Thiên Bạch.. đó là một trong số những cái tên con trai đang cố ý muốn theo đuổi cô. Bọn họ nghĩ bản thân bọn họ sẽ hợp với Nhã Phương hơn Trịnh Khải. Nhưng mấy ai qua được mặt của anh chàng điển trai, tài giỏi này đâu.
Thời gian ở giảng đường trôi qua thật là nhanh, mới ngày nào đó thôi mà nay đã đến năm cuối rồi. Có lần dự án mà thầy giáo giao cho cả nhóm làm, được thầy khen, đánh giá là xuất sắc nên cả nhóm quyết định rủ nhau đi chơi. Tối hôm đó tại quán bar, mọi người chỉ được sử dụng cocktail hoặc rum để tránh say bỉ tỉ mặt mày đến nỗi không biết gì, Hàn Khải Nguyên nói những loại đó nhẹ. Hàn Uyên cười rất vui vẻ, nhìn cô nhảy thật sự rất dễ thương.
Không lâu sau đó, một đám thanh niên lạ mặt đến tiếp cận Nhã Phương, ve vãn cô, nhìn thật ngứa mắt. Hàn Uyên lúc này chẳng khác nào một con cừu non đang bị bầy sói bu xung quanh.
"Không được, Hàn Khải Nguyên không cho mọi người uống rượu, mai tụi em còn phải đến trường nữa." Cô cũng biết từ chối một cách mãnh liệt.
Nhưng bọn đó vẫn không chịu buông tha cho cô, họ vẫn tiếp tục dùng những lời ngon ngọt để dụ dỗ cô nàng ngây thơ của chúng ta. Tưởng chừng như Hàn Uyên đang bị chết đuối trong chính tình huống của mình nhưng cô đâu biết rằng cái phao Hàn Khải Nguyên đang ngồi từ xa để quan sát cô, cậu ta luôn đặt cô trong mọi tầm ngắm của mình.
Sau khi có tác động vật lý, một trong đám người đó đã cố ý nắm chặt lấy tay của Hàn Uyên, lúc này cậu không ngồi yên được nữa rồi. Cậu đã đứng lên đi lại chỗ của Hàn Uyên để giải vây cho cô.
"Buông tay bạn gái tôi ra." Trịnh Khải ngứa mắt nên đã ra mặt, lời nói vô cùng có trọng lượng được thốt ra.
"Hàn Khải Nguyên, anh xuất hiện rồi." May quá nếu không đã bị những con sói này ăn thịt rồi. Nhưng với đôi mắt quan sát không rời bạn gái nữa bước kia thì liệu Trịnh Khải sẽ để cho những con sói này ăn thịt cô cừu ngây thơ của anh sao? Nếu muốn thịt thì cũng là anh thịt trước chứ làm gì đến lượt mấy gã kia.
Khi thấy sự ra mặt bảo vệ bạn gái vô cùng nghiêm túc như thế, đám người đó đã tức giận đành phải ngậm ngùi bỏ đi.
"Hàn Khải Nguyên, anh không ra nhảy với mọi người à?" Hàn Uyên thắc mắc.
"Cậu say rồi về nhà thôi." Giọng nói đã trở nên dịu dàng trở lại.
"Chẳng phải anh nói những loại đó nhẹ sao?" Cô nàng đang lâng lâng trong niềm vui.
Thì đúng là ban đầu Hàn Khải Nguyên nói nhẹ nhưng mà Hàn Uyên uống nhiều như vậy không say mới lạ đó. Cậu cũng bất ngờ với độ chịu chơi của cô vô cùng. Sau đó Hàn Uyên xin ở lại nhà của Hàn Khải Nguyên một đêm, bởi vì ba mẹ của cậu đã đi công tác hết rồi và nếu bây giờ về nhà chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra. Không chỉ riêng gì Hàn Uyên mà chắc chắn cô gái nào cũng sẽ rất lo sợ khi trở về nhà của mình trong bộ dạng say xỉn như vậy.
"Được rồi anh đưa em về nhà của anh." Một giọng nói vừa ấm áp vừa nhẹ nhàng vang lên.
Cô vui vẻ chấp nhận để cho Hàn Khải Nguyên đưa cô về. Hàn Khải Nguyên đưa Hàn Uyên về đến nhà, anh đã bế cô lên thẳng phòng của mình.
Cậu ân cần đi pha nước giải rượu cho Hàn Uyên uống và sau đó còn tự thân mình xuống bếp nấu món cô thích nghi nghe cô than đói bụng nữa.
"Anh đang nấu gì đó?" Hàn Uyên bất ngờ xuất hiện từ phía sau khiến cho A Khải giật mình quay người lại. Cậu đứng hình khi nhìn chằm chằm vào cô, làn da trắng mượt mà, chiếc áo sơ mi trắng dài giấu quần, trên người cô vẫn còn đọng lại những giọt nước do mới tắm xong.
"Hàn Khải Nguyên sao anh nhìn em dữ vậy? Em hỏi anh đang nấu gì đó?"
"Ờ thì.. anh đang nấu mì trứng cà chua, món em thích đó." Trịnh Khải đỏ cả mặt.
Họ đã cùng ăn với nhau, cùng nhau trò chuyện và đã vui vẻ như thế đấy, sau khi ăn xong Hàn Khải Nguyên đứng dậy dọn dẹp, một lúc sau quay lại thì đã thấy Hàn Uyên ngủ gục trên bàn, anh nhìn cô mỉm cười bởi sự đáng yêu, duyên dáng ấy. Thế là Hàn Khải Nguyên bế cô về phòng ngủ, anh đã tắt đèn và ôm cô ngủ một giấc thật ngon đến sáng.
Sáng hôm sau, ba mẹ của Trịnh Khải đi công tác về, họ gặp mẹ của Hứa Nhã Phương ở ngoài. Mẹ của Trịnh Khải ngạc nhiên khi thấy mẹ của Hàn Uyên đang đứng trước nhà của mình như đợi ai đó, bà càng ngạc nhiên hơn khi biết tối quan Nhã Phương đã ở lại nhà của mình mà trong nhà chỉ có mỗi Trịnh Khải thôi.
Bọn họ cười thầm rồi cùng nhau đi nhanh vào nhà. Chắc ba mẹ của bọn họ cũng mong chuyện đó xảy ra lắm. Nhưng không, Hàn Uyên là một cô gái ngây thơ với tâm hồn trong sáng và thuần khiết, còn Hàn Khải Nguyên đơn giản chỉ là tôn trọng người con gái thuần khiết ấy. Mặc dù nằm ngủ chung một giường, ôm nhau cả buổi tối nhưng đâu có chuyện gì đó xảy ra, chưa nói đến việc, cả hai còn chưa tốt nghiệp nữa. Hãy trong sáng lên nào.
"A Khải, ba mẹ về rồi đây, con đâu rồi?" Mọi người cùng nhau đi vào trong nhà.
"Ba mẹ, sao hai người về sớm vậy?" Trịnh Khải nghe tiếng kêu lật đật từ trên lầu đi xuống.
"Ba mẹ về sớm con không vui sao?" Mẹ của A Khải hỏi khéo.
"Đâu có, con vui lắm chứ." Hàn Khải Nguyên nở một nụ cười rất sượng trân nhưng không hề mang ý nghĩa giả dối.
Không biết cậu có thật sự vui thiệt không đây. Biết hai đứa nhỏ đã phát triển tình cảm nhiều hơn thì mẹ của Trịnh Khải đã rất thích thú khi trêu chọc con trai của mình với con dâu tương lai. Điều này càng khiến cho cả hai cô cậu ngại ngùng hơn bao giờ hết. Tuy hơi bị ngượng như vậy nhưng cả hai đã thầm khẳng định được sự hiện diện quan trọng của đối phương ở trong tim của nhau. Mùa xuân năm nay là một mùa xuân đẹp nhất trong suốt mười tám năm mà cả Hàn Uyên và Hàn Khải Nguyên đều cảm nhận được, mùa xuân năm nay chúng ta có nhau.