Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Em Thua Bạn Thân Anh Rồi <40>
"Ưm... "
Cô đang say sưa trong mộng đẹp, cảm giác miệng mình bị ai đó cạy ra, đưa cái vật chi ướt át vào trong. Nhưng cô lại vô thức nhâm nhi nó, hoàn toàn mê man không có ý thức.
Gia Hào ở trên người cô, tùy tiện vuốt ve thân thể đẫy đà, trổ mãn của người con gái đôi mươi. Bàn tay hắn vừa nhẹ nhàng vỗ về, nhưng cũng vừa tham lam nắm giữ.
"Ư... "_Mộc Hân bị cơn đau truyền tới, đang thưởng thức nụ hôn trong mơ như ăn một viên kẹo ngọt lại bị ai đó cắn một cái.
Cô bừng tỉnh dậy, hoảng hốt trừng mắt nhìn nam nhân to lớn đang đè trên cơ thể mình. Đôi chân cô hoàn toàn không thể cử động do lực đè của người kia, cô sợ hãi khi hắn đang vùi mặt vào đôi gò bông tròn trịa của mình. Mà giờ phút này váy ngủ trên người cô đã bị cởi ra một nữa, Mộc Hân đưa tay đẩy đầu hắn ra hoảng loạn:
"A... Gia Hào! Gia Hào, anh đang làm gì vậy? Ư... Đừng... "
Gia Hào ý thức được Mộc Hân đã tỉnh, hắn ngước mặt lên nhìn cô, trong ánh mắt chứa đầy dục vọng khiến Mộc Hân khẽ rùng mình một cái. Ánh mắt khao khát chiếm hữu ấy thật đáng sợ, nó như đã chất chứa lâu lắm rồi không được giải tỏa ra bên ngoài.
Bàn tay Gia Hào vuốt ve nhẹ nhàng bắp đùi cô, làn da cô thật trơn tru, mịn màng. Mùi hương trên cơ thể nhè nhẹ, dễ chịu, làm cho hắn rất thích ngửi. Một bàn tay khác vỗ về mặt cô, khiến cho cô cảm thấy an tâm hơn, không cho cô kinh hãi cùnghắn. Gia Hào vùi đầu vào hòm cổ của cô, hơi ngước mặt lên.
Cái tai mẫn cảm của cô bị hơi thở nóng ran của hắn làm cho nhè nhẹ run, hắn thều thào nói, giọng nói khan đặc:"Bé con... Cho anh đi được không? Anh chịu hết nổi rồi! "
Mộc Hân phía dưới như bất động khi bị hắn giữ chặt, xâm phạm, cô không hiểu sao mình không thể nhút nhích. Phía trên lại bị hắn trấn giữ, hắn nặng quá cô không thể đẩy mà thoát ra.
Mộc Hân né tránh, quay mặt sang mệt bên. Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có thể nghe tiếng thở gấp gáp của hắn, đủ cho cô biết hắn có bao nhiêu mong muốn. Ánh đèn điện ngoài vừa chiếu vào căn phòng nhỏ qua cửa sổ, vẻ mặt người con gái ửng hồng đầy mê hoặc, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Mộc Hân nghe giọng điệu hắn có chút van xin, nhưng cô lại rất sợ chuyện này. Đôi bàn tay đặt trên vai hắn, nắm chặt áo ngủ của hắn, giọng yếu ớt:"Em... Ưm... Gia Hào em rất sợ! Chúng ta như này có được không? Ba mẹ... Ba mẹ sẽ chấp nhận em chứ? "
Ông bà Đinh yêu thương con như con gái của họ, họ xem cô là Gia Linh. Tình cảm chưa bao giờ sai lệch, cô không dám làm họ thất vọng. Đây chỉ là một bước lên địa vị cùng thân phận mới, liệu ông bà có dễ dàng chấp nhận không? Có thể nó đơn giản, nhưng lại rất khó, hai dòng cảm xúc mâu thuẫn khiến Mộc Hân không biết phải làm sao.
Có thể làm con gái, nhưng làm con dâu thì như nào? Hoàn cảnh này thật không hợp chút nào cả, tâm tư cô rối bời. Mà hiện tại cô cũng muốn dâng mình cho hắn, cô yêu hắn thật lòng, hắn cũng yêu. Việc cùng nhau hòa thành một sớm muộn cũng xảy ra thôi.
Ở bên hắn cô được yêu thương và che chở, cô chưa bao giờ bất an khi ở cùng hắn. Nhất là 5 năm xa cách hắn cũng luôn cho cô sự an tâm khó tả, không ai có thể làm được. Tình yêu của hắn quá lớn, chỉ muốn đón nhận thôi.
"Bé con em đừng lo việc đấy! Ba mẹ yêu thương em như thế, làm con dâu hay con gái cũng như nhau thôi. Họ không ghét em đâu, ba mẹ vẫn mến em mà. "_Gia Hào ở bên tai cô dụ dỗ, âm thanh rất dịu dàng.
Mộc Hân cảm nhận được sự ham muốn của Gia Hào đã bị đẩy lên rất cao rồi. Bàn tay hắn mạnh bạo hơn ở trên thân thể của cô, từng tất thịt đều bị hắn đóng chiếm.
Gia Hào ở trên cổ cô, lưu lại những dấu hôn của mình như tuyên bố chủ quyền:"Ư... Bé con! Cho anh nha! "
"Ba mẹ thật sự không ghét em đúng chứ? "_Mộc Hân vẫn rất bất an trong lòng cô tiếp tục hỏi.
Nhưng Gia Hào sớm bị bức điên rồi, nơi đó của hắn khó chịu quá nó như sắp bị nổ tung vậy ấy. Bé con chết tiệt này, nhiều lời thật mà. Phải nhanh chóng ăn nuốt cô vào bụng mới được.
"Ưm... "
Nghĩ là làm, hắn chặt cái miệng nó lì lợm của cô lại. Một lần nữa hôn lên môi cô, không thèm trả lời câu hỏi của cô. Mộc Hân bất động vài giây, cô đơ người như khúc gỗ, mắt mở to nhìn gương mặt hắn như phóng đại trước mắt mình.
Trong bóng tối, cô có thể nhìn thấy được các góc mặt hắn rất hoàn mỹ, hàng lông mày rậm rạp đang nhíu lại, đôi mắt đã khép kín. Cái mũi cao kiên định, thẳng vuốt, còn đôi môi đang dày vò môi cô cách âu yếm.
Mộc Hân khẽ nhắm mắt, đôi tay mãnh khãnh nâng lên ôm lấy cổ hắn, tự giao nộp mình. Cô biết rõ, đêm nay cô không thoát được sói dữ rồi, hắn bị bỏ đói lâu rồi. Cô chính là miếng mồi béo bở của hắn, chính là người mà hắn muốn dùng phương thức dịu dàng nhất để yêu thương.
Ở dưới thân hắn, Mộc Hân đủ lớn để biết cô sắp trải qua chuyện quan trọng như nào, sẽ mất đi thứ quý giá nhất. Nhưng cho hắn cô lại không tiếc, mà rất an toàn.
Gia Hào thấy cô nhu thuận vâng theo mình thì hài lòng, mỗi động tác hắn có phần nhanh hơn. Đêm nay còn dài, hắn sẽ từ từ làm thịt cô, hắn đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bé con là của hắn, mãi mãi là của hắn. Hắn sẽ là người đàn ông đầu tiên của cô, và cô cũng vậy. Hắn hôn cô rất dịu dàng, cá nước day dưa thân mật. Hai bàn tay hắn mở ra, đan xen với hai bàn tay cô, siết thật chặt.
Cái thời khắc đầu tiên, hấp dẫn mà hai con người quấn quýt nhau trên giường cuối cùng cũng đến. Chỉ có người con gái là hồi hộp, lo lắng, còn chàng trai kia lại rất cường tráng
"A! "
Dường như không còn gì nữa... Giữa cái không khí tĩnh lặng ấy, một âm thanh đau đớn vang lên, tỏa ra cả một vùng trời. Nhưng âm thanh cao vuốt ấy, lại chứa đựng niềm hạnh phúc vô bờ.
Trong căn phòng bên một giang của nhà họ Đinh, trăng cũng phải thẹn thùng trước âm thanh rên rỉ yêu kiều của người con gái, cùng tiếng thở dốc của nam nhân. Bóng hình mờ ảo của hai người hiện lên trên vách tường, tựa như tranh vẽ về sự ngọt ngào trong tình yêu của một tay họa sĩ nổi tiếng.
Đêm ấy, đối với nhiều người là một đêm bình thường, nhưng với đôi nam nữ đang nồng cháy trong tư vị nguyên thủy của loài người thì lại là một đêm rất đặc biệt.
Một đêm dài không ngủ...
[...]
Ánh mặt trời hé mở ở Đinh gia, không khí trong lành đến nổi có thể nghe tiếng chim lanh lảnh hót. Người làm nhẹ nhàng qua lại, bắt đầu một ngày mới của mình, họ chuẩn bị đồ ăn cho gia chủ.
Dasy thức dậy sớm, cô ta nghĩ lại chuyện đêm qua mà hổ thẹn vô cùng. Cô ta định đến phòng Gia Hào để giải thích, cứ nghĩ sẽ dễ dàng có được hắn, không nghĩ khó như vậy. Nếu Gia Hào động lòng đêm qua cô ta đã có thể sớm hoàn thành ước mơ của mình rồi. Có lẽ bản thân đã nóng vội quá, Dasy tự an ủi.
Nhưng Dasy đi đến phòng hắn, tìm khắp nhà cũng không thấy hắn đâu. Xe hắn vẫn đậu trong sân, cơ bản không có dấu hiệu ra khỏi nhà.
Cô ta thấy ông bà Đinh đang tập thể dục gần hồ bơi thì đi lại, lễ phép hỏi:"Chào buổi sáng hai bác ạ! "
"Ừ chào cháu! Có muốn tập thể dục không cháu?" _bà Đinh ôn nhu hỏi.
"Dạ không ạ? Con muốn hỏi hai bác có thấy Gia Hào không ạ? Con không thấy anh ấy ở trong phòng ạ! "
Bà Đinh nhíu mày suy nghĩ, sau đó trả lời Dasy:"Chắc nó đến gọi Mộc Hân dậy ấy, cháu xem thử đi."
"Vâng! "
Dasy nhanh chóng rời đi khỏi nơi ông bà Đinh đứng, cô ta chạy đến phòng của Mộc Hân. Trong lòng vẫn rất chán ghét cô, không biết cô có gì mà chỉ là em gái lại được Gia Hào thương yêu như vậy. Nhìn còn tưởng hai người có tình cảm cơ.
Cốc cốc... Cốc cốc...
Dasy đứng ngoài cửa gõ mãi mà không thấy ai trả lời, trong lòng cô ta thoáng chút nghi ngờ. Dasy mở thử cửa, may là cửa không khóa. Cô ta he hé cửa gọi thử:"Mộc Hân?... Gia Hào? "
Không thấy ai trả lời, mà phòng Mộc Hân thiết kế có một vách tường gỗ che đi nơi giường ngủ lại nên cô ta không thấy bên trong. Dasy tò mò đi vào trong phòng xem thử, bước chân nhẹ nhàng qua bức gỗ, cô ta nhìn nơi giường ngủ. Giống như vừa trải qua một trận chiến đầy gay go, quần áo vứt lung tung.
Dasy trợn mắt nhìn hai con người ngủ ngon lành trên giường, mà họ đang trần truồng ôm nhau thân thiết. Mộc Hân nằm gối đầu lên tay Gia Hào, hắn thì tựa đầu lên đầu cô, giữa hai người dường như không có khoảng cách.
Dasy giống như thấy tên sát nhân máu lạnh vậy, vẻ mặt kinh hãi hét lên, cô ta lùi hai bước:"A! Hai... Hai anh em các người làm chuyện gì vậy? "
#còn