Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Em Tới Là Để Ôm Anh
  3. Chương 52
Trước /78 Sau

Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 52

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------

Không khí trong xe sền sệt, mỗi một hô hấp đều giống như quấy trong dung nham.

Vân Chức không nghe thấy Tần Nghiên Bắc nói, chỉ có thể tự mình cảm thụ được nhiệt ý uy hiếp ngày càng nặng, vải dệt căng chặt miễn cưỡng trói buộc, cực có tính công kích mà dán vào cô.

Mặt cô đỏ bừng, ấn lấy bả vai Tần Nghiên Bắc, cắn môi, muốn đem chính mình kéo ra một khoảng cách, lại sợ nếu mà động nữa thì vạn nhất có chỗ nào đó không đúng, lại chọc tới anh, vậy hậu quả sẽ càng không thể tưởng tượng được.

Vân Chức cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đuôi mắt theo bản năng hơi đỏ lên, cô lại không biết rằng, loại động tác muốn rời nhưng lại không rời này, lại như có như không lặp lại càng tra tấn người ta hơn.

Tần Nghiên Bắc thấy cần cổ trắng nõn của cô gái bị lòng bàn tay anh nhéo ra dấu vết, phiếm ra một màu hồng nhàn nhạt, đôi môi vừa mới bị hôn qua của cô ướt át mềm mại, mỗi một nơi đều đang chứng minh rõ ràng rằng cô thuộc về anh, dục vọng không thể khống chế được nhiều lần càn quét qua, nóng đến phát đau.

Anh một bên trấn an vuốt ve tóc Vân Chức, để cô đừng hoảng hốt, một bên lại lần nữa phủ thật mạnh lên cắn môi cô, tay ôm sát, bóp eo cô, ngón tay lơ đãng lướt qua vạt áo, trực tiếp chạm vào làn da của cô.

Mấy ngày nay tuy rằng anh giúp cô thay quần áo, chuyện thân mật khăng khít làm không ít, nhưng chuyện tư mật thì vẫn để cô tự mình làm, lo lắng cô sẽ sợ, anh trước sau đều chịu đựng không có vượt rào, lần vuốt ve này là lần đầu tiên trắng trợn táo bạo vượt qua giới hạn với cô.

Tần Nghiên Bắc không thể nhịn được nữa, hơi nâng quần áo mỏng trên người cô lên, không thể nhịn được mà muốn cùng cô dán sát ở bên nhau.

Vân Chức nhắm hai mắt, thử thăm dò nhẹ nhàng hôn lại anh, một chút chủ động đơn giản thôi cũng dễ như trở bàn tay làm cho sự khống chế của anh nứt toạc.

Vừa đau vừa ngọt, trướng lên ở trước ngực, Tần Nghiên Bắc vuốt ve dọc theo sống lưng cô, tùy ý luân hãm, chợt tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mang theo chấn động.

Lúc lên xe, Tần Nghiên Bắc đã tiện tay ném điện thoại ở trên ghế sau, hiện tại nó rung lên, toàn bộ ghế dựa ở đằng sau đều có cảm giác, đầu gối Vân Chức còn chống ở trên ghế, hơi hơi tê rần, không tự giác được tách ra khỏi môi anh.

Tần Nghiên Bắc bực bội nhíu mày, căn bản không muốn để ý, dứt khoát muốn cúp điện thoại luôn, nhưng lúc dư quang liếc qua lại hơi ngừng một chút.

Màn hình hiển thị tên của bác sĩ chủ nhiệm, cũng là bác sĩ chủ trị của Chức Chức.

Anh ôm Vân Chức hít sâu một hơi, chôn ở bên cổ cô, hầu kết khô khốc mà hoạt động vài lần, sau đó mới cầm điện thoại lên nghe máy, ngữ khí tận lực điều chỉnh, nhưng vẫn hung lệ không tốt lắm, khàn khàn hỏi: "Chuyện gì?"

Chủ nhiệm bị anh dọa sợ tới ngây người, hòa hoãn một chút rồi nói: "Tôi muốn hỏi tình hình Vân Chức hai ngày nay, nếu như cô ấy ổn định rồi thì hy vọng có thể tới làm trị liệu hồi phục, việc này có thể trợ giúp trong quá trình khôi phục của cô ấy, cũng không cần vất vả khi phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình nữa."

Tần Nghiên Bắc ôm người trong ngực, nghe được hai chữ "khôi phục", tim liền đau thắt, anh xoa xoa gương mặt Vân Chức, một lát sau chịu thua hỏi: "Ở đâu?"

Riêng một câu không cần khiến cô vất vả như vậy nữa là cũng đủ để anh đồng ý rồi.

Chủ nhiệm vội nói: "Không phải ở bệnh viện chúng tôi, lầ trung tâm trị liệu hồi phục ở Thành Bắc, bên kia có chuyên gia làm về lĩnh vực này, tôi cũng vừa mới nghe nói thôi, khoảng thời gian trước bọn họ có nghiên cứu phát minh ra một hình thức trị liệu phục hồi mới, đã có rất nhiều ca bệnh lâm sàng thành công, rất thích hợp với tình huống của Vân Chức, tôi đã liên hệ trước với chủ nhiệm Tống bên đó rồi, kiến nghị hai người có thể đi thử."

Điện thoại của Tần Nghiên Bắc còn chưa cúp thì một thông báo cuộc gọi mới đã nhảy vào, khe rãnh giữa mày anh càng sâu, lại càng bị quấy rầy, càng gắt gao ôm lấy Vân Chức, không muốn tách ra.

Lần này là Đường Dao gọi tới, ấp úng không quá dám nhiều lời, ý tứ chính là muốn tới thăm Vân Chức, hỏi anh có thể châm chước được hay không.

Từ lúc Vân Chức bắt đầu dưỡng bệnh ở Tùy Lương, mỗi lần cô ấy chỉ có thể nhìn xung quanh từ phía xa xa, không cho phép được tiếp cận, đã nhớ thương lâu lắm rồi.

Vân Chức thành thành thật thật dựa ở trong ngực Tần Nghiên Bắc, mặt gối ở trên vai anh, ngoan đến kỳ cục, Tần Nghiên Bắc cúi đầu hôn vành tai trắng nõn của cô, sau đó mới ngắn gọn nói: "Muốn gặp thì tới trung tâm trị liệu hồi phục ở Thành Bắc, hạn chỉ trong chiều này, đừng thêm phiền."

Kiều diễm bị quấy rầy, dù có động tình khó nhịn cũng phải áp xuống, Tần Nghiên Bắc mặc áo khoác cho Vân Chức, đội mũ, viết mấy chữ trong lòng bàn tay việc mình sắp xếp cho cô, cô gật đầu, anh mới lái xe đưa cô tới trung tâm hồi phục.

Trung tâm hồi phục nằm trên con đường cao cấp vừa mới được xây, vị trí lẫn hoàn cảnh đều rất tốt, mấy chiếc xe phụ trách bảo vệ Tần Nghiên Bắc đi theo ngay phía sau, anh nắm tay Vân Chức đi lên lầu, Đường Dao cũng nhanh chóng chạy tới đây, vừa thấy Vân Chức, vành mắt liền ửng đỏ, khẩn trương đến không biết phải làm sao.

Tần Nghiên Bắc che chở vợ mình vào thang máy, Đường Dao cũng căng lá gan đuổi kịp, ở lầu sáu thuận lợi nhìn thấy vị bác sĩ Tống trong miệng chủ nhiệm kia.

Một người phụ nữ chưa tới 50, ôn hòa chuyên nghiệp, tỏ vẻ bà đã hiểu biết được bệnh tình của Vân Chức, ở giai đoạn này phi thường thích hợp làm trị liệu hồi phục, kiên trì hai lần là có thể thấy được hiệu quả rõ ràng.

Chỉ là một lần kéo dài tới ba tiếng, tương đối mất thời gian.

Bác sĩ Tống tri kỷ nói: "Người nhà có thể đi làm việc khác, trước nửa tiếng tới đón là được, đặc biệt là loại quan hệ thân mật như hai người, nếu như cậu ở đây sẽ khiến tinh thần của người bệnh rất khẩn trương, bất lợi cho việc trị liệu."

Lời bà ta còn chưa dứt, Tần Nghiên Bắc đã nhận được một tin nhắn do thuộc hạ gửi tới đây: "Tần tổng, bác sĩ năm đó đã được chúng tôi đưa về trong nước, vừa đáp máy bay, nhưng người của Tần Chấn lại đứng chờ ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ là muốn cướp người!"

Ánh mắt Tần Nghiên Bắc chuyển lạnh, nắm chặt điện thoại.

Anh nhìn bác sĩ Tống một cái, không nói một lời lại nhìn xung quanh phòng khám bệnh một lượt, trong ngoài đều sạch sẽ đơn giản, ven tường có một quầy hồ sơ cao lớn, bố cục vừa nhìn là nhớ rõ.

Xác định xong hoàn cảnh, Tần Nghiên Bắc mới thu lại thần sắc, cúi người nắm lấy tay Vân Chức, viết vài chữ đơn giản nói thời gian trị liệu cho cô.

Cô lập tức viết: [Tự em có thể mà.]

Nghĩ nghĩ, cô lại nói: [Anh không cần đi làm việc sao?]

Từ lúc cô bị bệnh tới nay, cơ hồ là lúc nào Tần Nghiên Bắc cũng ở bên cạnh cô, một tấc cũng không rời, có đôi khi có thể cảm giác được anh ở bên cạnh mình gõ máy tính, gọi điện thoại, nhưng người lại không chịu rời đi.

Anh bận rộn như vậy, cũng không biết là đã tồn đọng lại bao nhiêu công việc nữa.

Trong khoảng thời gian này, xác thật là Tần Nghiên Bắc không trở về Hoài Thành, vẫn luôn ở lại Tùy Lương, những việc không gấp lắm thì đẩy toàn bộ về sau, chờ không được thì đại đa số anh đều để đến khuya mới xử lý, là sau khi Chức Chức đã ngủ.

Vài lần bận xong, cô đã mau chóng tỉnh lại, anh liền làm bộ ôm cô giả vờ như vừa mới tỉnh.

Bây giờ cô hỏi như vậy, có phải đại biểu cho việc "Thập Nhất" cũng rất nhiều việc hay không.

Nếu như anh còn kiên trì không đi, cô thông minh như vậy, có thể hay không phát hiện ra dị thường.

Anh biết đoạn hạnh phúc mình trộm được này đang dần đếm ngược, nhưng cho dù có thể nhiều thêm một phút, anh đều cầu mà không được, nào dám mạo hiểm.

Tần Nghiên Bắc kiên nhẫn chậm rãi nói cho cô: [Được, anh đi xử lý công việc trước, kết thúc sẽ tới đón em.]

Tầm mắt anh đảo qua Đường Dao bên cạnh đang nóng lòng muốn nhào tới, lại viết cho cô: [Để Đường Dao ở cùng em.]

Bất luận như thế nào cũng không thể để Chức Chức ở một mình, có bạn thân ở bên cạnh, cô hẳn là sẽ không khẩn trương như vậy.

Còn về thân phận của anh, Đường Dao hiểu rõ, sẽ không nói ra.

Lúc này Vân Chức mới biết được hình dáng luôn đi bên cạnh từ nãy tới giờ là Đường Dao, vui mừng đến mức ngẩng đầu lên, nước mắt Đường Dao chảy xuống, nhanh chóng chạy tới ôm chặt lấy cô.

Tần Nghiên Bắc nhìn đến chướng mắt, kéo Vân Chức lại, khom lưng hôn lên trán cô, sau đó mới cảnh cáo liếc Đường Dao một cái, cuối cùng liền chậm rãi ra khỏi phòng khám bệnh.

Chờ cửa đóng lại, anh xoay người, nhìn kỹ một đám người ngoài hành lang, thấp giọng phân phó: "Chú ý an toàn của cô ấy, không cho phép nhân viên tạp vụ khác vào trong, tôi ở dưới lầu."

Tần Nghiên Bắc dừng xe ở bên dưới lầu, chỉ cần ngẩng đầu lên có có thể nhìn thấy cửa sổ của gian phòng khám bệnh, trợ lý nhanh nhẹn đưa tới máy tính và thiết bị truyền phát âm thanh, mới vừa kết nối, người bên kia đã thở gấp hô lên: "Tần tổng! Người của Tần Chấn điên rồi, bọn họ dám chặn xe! Hẳn là đã hoàn toàn xé rách mặt rồi!"

Tần Nghiên Bắc trượt tới ô hình ảnh tình hình của xe bên đó, cười lạnh: "Không phải đã sớm xé rách mặt rồi sao?"

Từ ngày Chức Chức trốn đi đó, Tần Chấn liền chưa từng ngừng nghỉ, anh khi đó không rảnh để phân tâm, để tùy ý cho Tần Chấn làm càn, đến cuối cùng ra một đao lấy mạng ông ta là đủ rồi, thế nhưng Tần Chấn lại còn muốn mang đi vị bác sĩ có khả năng biết rõ chân tướng kia, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Tần Nghiên Bắc rũ lông mi, không chút dao động phân phó: "So xem ai điên hơn? Mặc kệ là ai cản trở, cứ đâm về phía trước, để lại cái mạng là được, tôi chịu trách nhiệm."

Phòng khám bệnh ở trên lầu, Vân Chức nằm ở trên giường bệnh, Đường Dao ngồi ở bên mép giường của cô, nắm lấy tay cô.

Vân Chức viết từng nét cho cô nàng: [Tớ có thể thấy được một chút, vẫn chưa nói cho anh ấy, hy vọng chờ tới lúc khỏi hẳn sẽ làm anh ấy ngạc nhiên một phen.]

Đường Dao bật cười, không quá rõ quan hệ hiện tại của hai người, cũng không muốn để Vân Chức vất vả viết chữ trả lời mình, cho nên cũng không hỏi nhiều, khoa tay múa chân ở trước mắt cô giơ lên vài ngón tay, cô đều có thể nhận biết, rõ ràng là đang trong quá trình hồi phục.

Bác sĩ Tống đeo khẩu trang cười tủm tỉm đi tới đây, bóc ra một hộp tinh dầu mới, nói với Đường Dao: "Cô ngồi ở ghế kia đi, coi như là nghỉ ngơi cùng nhau luôn, loại trị liệu này đối với người không bị bệnh cũng rất có lợi."

Đường Dao kéo ghế tới gần mép giường, tiếp tục nắm tay Vân Chức, nửa khép mắt, nghe bác sĩ Tống chỉ đạo, rất nhanh ý thức đã mơ hồ đi.

Chờ tới khi cô ấy bừng tỉnh, ngoài ý muốn lại phát hiện thân thể mình đang hơi xóc nảy, thiếu chút nữa là sợ tới mức hét ra tiếng, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng khẽ nghiêng đầu qua, nhìn thấy Vân Chức đang nằm ở bên cạnh mình.

Cảnh vật xung quanh đã không còn là phòng khám bệnh nữa, mà là trong thang máy chuyên dụng của bệnh viện, cô với Vân Chức mỗi người nằm trên một cái xe đẩy giường bệnh, dựa gần bên nhau, người đẩy Vân Chức chính là bác sĩ Tống ôn nhu thân thiện ban nãy ở trong phòng khám.

Đường Dao từng có được bài học để đời, lần này liền căng dây thần kinh lên, không có phát ra âm thanh nào, chờ cô nàng híp mắt cẩn thận nhìn Vân Chức, chỉ sợ cô sẽ bị thương ở đâu, lại phát hiện cô cũng đang nhẹ nhàng xoay đầu qua, nhưng cũng không có làm bất cứ động tác dư thừa nào.

Chức Chức cũng tỉnh táo!

Cô thông minh như vậy, cho dù là trong tình huống như thế này cũng có thể ổn định không gây ra bất cứ sai sót nào.

Đường Dao âm thầm đợi lệnh.

Vân Chức nhắm hai mắt, tay chặt chẽ túm lấy khăn trải giường, ban nãy dưới tác dụng ngắn ngủi của tinh dầu nên cô đã ngủ trong chốc lát, nhưng chờ lúc bị người khác di chuyển thì lại dần khôi phục chút ý thức, dựa vào thị giác mơ hồ của cô, cô hoảng hốt nhìn thấy ngăn tủ bị khóa ở ven tường bị mở ra, bên trong thế nhưng còn có một cánh cửa nữa.

Cửa thông ra một cái hành lang khác, hẳn là có thang máy ở gần đó, cô dù có ý thức nhưng lại không thể động đậy, chờ tới lúc có thể hoạt động tứ chi một chút thì đã bị đưa vào trong thang máy rồi.

Người khác không có năng lực này, cũng không có lá gan làm như vậy, mà tới bây giờ người có thể vẫn còn cố chấp xuống tay với cô, hơn nữa còn cảm thấy cô có tác dụng thì cũng chỉ có Tần Chấn.

Ông ta đang nhắm tới Nghiên Bắc! Muốn khống chế được anh, uy hiếp Nghiên Bắc nhượng quyền?!

Bất luận là thế nào, cô cũng không thể bị đưa đi được.

Xe giường bệnh ra khỏi thang máy, đi lên một thông đạo trống trải, trực tiếp đi ra cửa hông phía sau trung tâm điều trị phục hồi, ngoài cửa có một cái xe thương vụ màu đen đỗ ở đó, cửa xe mở rộng, chờ đón người vào trong.

Bác sĩ Tống đang đẩy giường không kiên nhẫn nói: "Chậc, hai người, so với chỉ có một đứa nhìn không thấy nghe không được thì phiền toái hơn nhiều, không mang đi cùng nhau thì chỉ sợ sẽ hỏng việc, thù lao việc này ít nhất cũng phải gấp đôi, tôi mạo hiểm lớn như vậy, nếu không phải thấy hắn..."

Thanh âm của bà ta dần xa, cùng một người khác đẩy giường bệnh đi tới bên cạnh xe, nhìn không gian bên trong xe, sau đó liền đi lên muốn thu dọn lại đống ghế dựa bừa bộn.

Đường Dao đột nhiên mở mắt ra, xoay người nhảy xuống, động tác thả đến rất nhẹ, nhanh chóng túm lấy cổ tay Vân Chức, muốn ôm cô xuống dưới, lại ngoài ý muốn phát hiện Vân Chức cơ hồ có cùng một động tác với cô, cũng lưu loát ngồi dậy.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất viết một con số bốn trong lòng bàn tay của Đường Dao.

Đường Dao căng não suy nghĩ, giống như có thần giao cách cảm đột nhiên hiểu ra được, là chú Tư, người của Tần Chấn!

Lúc hai người tới đã là chạng vạng rồi, hiện tại nhìn sắc trời đại khái là chưa được một tiếng trôi qua nữa, đây không phải thời gian kết thúc trị liệu như thường, Tần Nghiên Bắc làm phòng hộ nghiêm ngặt như vậy cũng không thể nghĩ tới sẽ còn có ám đạo, anh sao có thể biết được đã xảy ra chuyện!

Bây giờ cô phải cứu Chức Chức, phải chuộc tội.

Đường Dao áp người xuống, nắm chặt tay Vân Chức, niết ngón tay cô ra hiệu một cái, bắt lấy cơ hội ngắn ngủi lúc hai người kia đều đang chú ý ở trong xe, nhẹ nhàng cẩn thận cúi thấp người chạy ra bên ngoài.

Hai sườn của hành lang không có phòng, trốn không được, chạy ngược trở lại càng không khả thi, có trời mới biết ở bên trong còn có mấy đồng bọn khác nữa, huống chi bên ngoài vẫn chưa có tối hẳn, dù hậu viện không có đèn cho nên không quá sáng thì vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy, thông qua một hoa viên là cửa lớn, chỉ cần đi ra ngoài thì có thể thuận lợi có được sự trợ giúp hơn rồi.

Tuy Vân Chức có chướng ngại về khả năng nghe nhìn, nhưng độ phối hợp lại rất cao, lập tức đi theo tiết tấu của Đường Dao, nỗ lực hết sức chạy ra bên ngoài, gió đêm lạnh lẽo ùa vào phổi.

Điện thoại của cô, Nghiên Bắc có cài định vị, nhưng lại không ở trên người, khẳng định là đã bị cố ý để lại ở phòng bệnh, Đường Dao hiển nhiên cũng không mang theo người, cho nên chỉ có thể đi ra ngoài rồi nói tiếp.

Trên thực tế, mới chạy chưa được vài bước thì đã bị bác sĩ Tống phát hiện, Đường Dao nhanh nhẹn lôi kéo Vân Chức chạy như điên qua đống cây xanh cao lớn rậm rạp ở trước mặt.

Dù sao xe cũng không vào được đây, ai cũng chỉ có thể dựa vào chân để chạy, cô nàng lại còn là quán quân chạy nước rút, cũng không tin là không thể giúp được Chức Chức lần này.

Nghe thấy phía sau là thanh âm truy đuổi mắng chửi, bác sĩ Tống tựa hồ như đang gọi người, vòng vây càng ngày càng lớn, Đường Dao nhìn chằm chằm cửa lớn phía trước, bỗng nhiên nghĩ ra một cách.

Cô ấy vừa chạy vừa tìm được một thân cây tạm thời có thể che được hai người, nhanh chóng kéo áo khoác của Vân Chức xuống, thô sơ giản lược khoác ở trên lưng mình, tay áo cột ở trước người, sau đó đội mũ lên.

Chức Chức quá gầy, chỉ cần áo khoác ở trên lưng cô ấy thì khi bị gió thổi tung lên, kết hợp với bóng đêm thì sẽ rất giống với việc cô ấy đang cõng thêm một người nữa, hơn nữa áo khoác này của Chức Chức có màu đỏ rượu, đủ để thấy rõ được.

Đường Dao hít sâu, vẽ một ký hiệu đơn giản vào trong lòng bàn tay của Vân Chức, tiếp theo liền cố ý chạy tới chỗ tối nhất hoàn toàn không có chút ánh sáng nào, đem Vân Chức đẩy vào bên trong, sau đó dùng sức ấn ấn cô, một khắc cũng không ngừng khoác lấy cái áo kia, nhanh chân chạy về phía cửa lớn.

Vân Chức không túm được đầu ngón tay của cô ấy, mà ký hiệu ở trong lòng bàn tay cô lại là cái mà trước đây cô với cô ấy từng ước định khi ở ký túc xá, ý là chia nhau ra hành động.

Đường Dao tin tưởng cô, với thị lực hiện tại thì cô có thể thoát ra ngoài.

Trái tim cô hoảng loạn nhảy lên, như sắp vọt ra khỏi yết hầu, thân thể theo bản năng muốn theo sau không cho Đường Dao mạo hiểm, nhưng lý trí nói cho cô biết, tình huống hiện tại của cô chính là gánh nặng, bảo vệ cho cô ấy thì chỉ khiến Đường Dao bị liên lụy mà thôi.

Sống lưng Vân Chức gắt gao dựa lên bức tường bên cạnh, che miệng ngừng thở, nhìn phía trước lờ mờ có vài người đi qua, đuổi theo thân ảnh như hợp hai làm một kia.

Cô thở dốc gấp gáp, sau khi hoàn toàn bình tĩnh rồi liền cực lực trợn to mắt nhìn về phía trước, một chân thấp một chân cao chạy ra bên ngoài.

Toàn bộ trung tâm trị liệu phục hồi đều không an toàn, cô cần phải ra khỏi đây.

Ánh sáng quá mờ, hành động của Vân Chức cũng khó khăn, chọn con đường tối nhất để đi, nỗ lực phân biệt phương hướng cửa lớn, lúc suýt té ngã thì bỗng nhiên dưới chân bị một thân thể lông xù cọ tới.

Cô sợ tới mức cả người rét run, ngay sau đó ý thức được hình như nó là một con mèo trắng nhỏ, con mèo tựa hồ quyến luyến với hơi thở trên người cô, lưu luyến vài bước, lại chạy về phía trước, sau đó tiếp tục dừng lại nhìn cô.

Vân Chức có thể nhận ra thân hình của mèo con, nhanh chóng làm ra quyết định, đuổi kịp theo hướng đi của nó.

Mèo nhỏ thuần thục linh hoạt đi tới một cửa hông nhỏ hoàn toàn không có người, một đường chạy tới một quán cà phê mèo trong một cái ngõ nhỏ cách đó không xa, Vân Chức nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo nó, thở hổn hển đẩy cánh cửa ra, ấm áp ập vào mặt, một đám mèo đi qua đi lại ở bên trong, khách hàng ở bên trong đồng thời quay đầu nhìn cô.

Vân Chức bổ nhào tới cạnh quầy bar, túm lấy ông chủ đang định ra chào đón, lôi kéo cánh tay của đối phương, viết một chuỗi các con số ở bên trên.

Thấy đối phương không có phản ứng, cô vội vàng làm ra động tác gọi điện thoại, lại viết một lần nữa, hai mắt đã đỏ cả lên.

Lúc này ông chủ mới hiểu ý, an ủi vỗ vỗ cô, kéo cô ngồi xuống ghế, lấy tấm chăn mỏng bên cạnh trùm lên cơ thể lạnh lẽo của cô, sau đó liền gọi điện thoại vào dãy số kia.

Bên kia rất nhanh đã nghe máy, ông chủ vội nói: "Có một cô gái xinh đẹp đang ở chỗ của tôi, là bạn gái anh sao, phiền anh tới đây đón người."

Ống nghe truyền tới tiếng rít gào: "Xinh đẹp cái gì? Cô ta sao? Anh cứ mặc kệ đi! Còn không phải chỉ là cãi nhau thôi hả, cô ta thích chạy đi đâu thì đi, tôi không đi!"

Ông chủ xấu hổ cúp máy, lại để Vân Chức viết lại dãy số một lần nữa, không sai nha.

Hắn cũng không đành lòng nói tình hình thực tế cho cô nghe, an ủi cô rằng người kia rất nhanh sẽ tới thôi, bảo cô cứ nghỉ ngơi chút, chờ lát nữa bên kia hết giận rồi thì gọi lại lần nữa.

***

Tần Nghiên Bắc ở trong xe nhìn chằm chằm màn hình máy tính, người của Tần Chấn đã được giải quyết, bác sĩ đã được đưa tới nơi sắp xếp trước đó, chờ tới lúc Chức Chức tốt lên rồi anh có thể đưa cô rời khỏi đây, lúc đó sẽ trở về đối mặt với bọn họ hỏi rõ mọi chuyện năm đó.

Nhưng không rõ nguyên nhân do đâu mà anh vẫn luôn cảm thấy bất an, trong lòng giống như bị vây đầy kim châm, một khắc cũng không ngừng bị đâm chọc.

Người ở trên lầu báo cáo hết thảy đều bình thường: "Tần tổng, thanh âm bên trong vẫn luôn liên tục, không có ai ra vào, hơn nữa mới trôi qua chưa được một tiếng, còn rất sớm."

Tần Nghiên Bắc bóp điện thoại, lại lần nữa nhìn định vị của Vân Chức, hiển thị cô vẫn ở phòng khám trên lầu chưa từng rời đi, anh lại không thể bình tĩnh được, bỗng nhiên ném máy tính sang một bên, đẩy cửa xuống xe đi nhanh lên lầu.

Anh đứng ở trước cửa phòng khám, đang muốn đẩy ra, đột nhiên ngón tay chấn động hơi run lên, một tin nhắn hiển thị ở trên màn hình.

Tần Chấn: [Nghiên Bắc, một bác sĩ mà thôi, có quan trọng như vậy sao? So với cô gái cậu nâng niu thì thế nào?]

Quảng cáo
Trước /78 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Copyright © 2022 - MTruyện.net