Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Vân Chức vẫn luôn xấu hổ khi phải thân mật với Tần Nghiên Bắc trước mặt nhiều người, nói không rõ là xấu hổ khi bị người khác vây xem hay là sự đắn đo quá sâu tận trong xương cốt mình.
Nhưng mà lần này cái gì cô cũng không nghĩ, mắt thấy bóng dáng Tần Nghiên Bắc sắp biến mất, cô xúc động chỉ muốn nắm chặt thời gian chạy tới ôm anh mà thôi.
Tai Vân Chức cực đỏ, cảm thụ được ánh nhìn chăm chú xung quanh, cô cũng không có quá nhiều tự tin, tay đang ôm anh có chút thả lỏng ra.
Cô vừa mới thả lỏng, Tần Nghiên Bắc liền một phen nắm lấy cổ tay cô.
Vân Chức kinh ngạc, anh lạnh quá, nhiệt độ trên da anh thấp đến thái quá, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, khoảng cách gần như vậy, mới thấy rõ mấy ngày nay anh dường như là gầy đi rất nhiều, cằm nhọn sắc bén, bên dưới lông mi rũ thấp có một bóng ma nhàn nhạt.
"Nghiên Bắc..."
Cô muốn hỏi tình hình thân thể anh, nhưng bên cạnh lại là nhóm cao tầng Tần thị, cô sợ nói nhiều sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với anh.
Nếu như là trước đây, Tần Nghiên Bắc bây giờ chắc chắn sẽ xoay người ôm cô, anh chưa bao giờ quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh là gì, nếu anh muốn thì ở đâu cũng làm được, chỉ cần anh tới gần, cô có thể đè thấp thanh âm nói vài câu với anh.
Nhưng lần này, Tần Nghiên Bắc lại chỉ nắm lấy tay cô, nghiêng người cúi đầu nhìn cô một cái, giống như vân đạm phong khinh nói: "Chức Chức, sao em lại tới đây?"
Phản ứng của anh quá trấn định, là người cầm quyền danh xứng với thực của Tần thị, không phải là con mèo lớn cần cô yêu thương.
Giọng nói Vân Chức cứng đờ, càng thêm cảm thấy bản thân giống như một cô bạn gái ấu trĩ tới quấy rối, rất nhiều lời nói đột nhiên đều có vẻ rất lỗi thời, cô khó chịu hít thở dâu, vẫn duy trì nụ cười mỉm nói: "Em... em tới tiễn anh."
Một tay khác của Tần Nghiên Bắc tàn nhẫn siết chặt ở bên người.
Anh nhìn bản thân trong kính phản quang ở phía trước, anh rất gầy, dưới ống tay áo cài chặt toàn là vết thương, đôi mắt phỏng chừng cũng có rất nhiều tơ máu, chỉ cần đối mặt với cô, cô chắc chắn sẽ phát hiện.
Anh lập tức sẽ không nhịn nổi nữa.
Tinh thần giống như có thực thể, ở lỗ tai phát ra thanh âm cảnh cáo bén nhọn tùy thời có thể sụp đổ.
Những suy nghĩ cuồng loạn kêu gào làm với cô, chỉ cần anh khắc chế không được xoay người ôm cô thì tất cả đều sẽ trở thành sự thật.
Hiện tại anh một chân đạp lên đê vỡ bên cạnh, không thể chịu nổi sự kích thích từ cô, anh chỉ cần hơi phóng túng bản thân một chút thôi thì hôm nay chắc chắn sẽ không thể đi được, trị liệu cũng sẽ không được làm, anh sẽ chân chính biến thành một bệnh nhân tâm thần, lại một lần nữa cưỡng bách cô.
Cô chỉ là tới tiễn anh.
Anh không thể làm chuyện quá đáng được.
"Hiện tại tiễn được rồi." Tầm mắt Tần Nghiên Bắc cố ý xẹt qua đồng hồ trên tưởng, đọc vững vàng từng chữ, "Nếu như không còn chuyện gì gấp khác, Chức Chức nghe lời, về đi em."
Ngón tay Vân Chức siết càng chặt, kiên trì hỏi: "Thân thể anh thế nào rồi, có phải là bệnh rồi hay không?"
"Không có." Anh bình tĩnh đáp, "Chỉ có điều thời gian hơi gấp, có chút mệt, đừng lo lắng."
"Vậy là tốt rồi... em lại gây phiền cho anh rồi." Vân Chức cúi đầu, rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm mình của anh, chậm rãi lui lại, để anh đi.
Cô vừa kéo dãn khoảng cách, hồn của Tần Nghiên Bắc giống như bị cô túm từ trong thể xác ra ngoài, anh nghe ra được sự ủy khuất mất mát trong đó, biến phản ứng bây giờ của bản thân có bao nhiêu đáng chết, anh rũ mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm tay mình, cực lực khống chế, nhưng vẫn vào lúc cô hoàn toàn rời khỏi người anh, theo phản xạ quay người rời đi, anh liền tiến lên ôm cô vào trong ngực.
Chỉ ôm một chút liền buông ra ngay.
Tay xoa đầu cô, áp vào vai mình, xương cổ tay khẽ phát run.
Tiếng người ồn ào bốn phía, thanh âm anh ổn định, bề ngoài lạnh lùng vững vàng, thực tế lại giống như bắt được tấm gỗ cứu mạng cuối cùng, giống như cầu xin, thấp giọng hỏi: "... Cũng chỉ là đến tiễn anh thôi sao?"
Vân Chức lấy hết can đảm thò đầu ra, rầu rĩ gật đầu.
Cái ôm nay thực sự ngắn, Tần Nghiên Bắc trước sau cũng không để cô có cơ hội nhìn rõ mình.
Vân Chức tự trách bản thân quá xúc động, điều chỉnh tốt cảm xúc, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Tần Nghiên Bắc một chút, một lần nữa cong mắt lên, nói với anh: "Đừng để chậm trễ thời gian nữa, đi nhanh đi, em cũng phải trở về, sau này sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Vân Chức tránh khỏi tay anh, vẫy vẫy tay đi về phía cửa ra vào, nhịn xuống không có quay đầu lại nhìn anh, vẫn luôn chạy chậm tới bên ngoài khu chờ bay, xác định anh không nhìn thấy mình nữa thì mới dừng chân lại, vòng sau bức tường phía sau, nhìn chằm chằm thân ảnh của anh đang chậm rãi biến ở ở sau cửa đăng ký.
Một khắc cuối cùng, anh tựa hồ quay đầu lại, biết rõ cái gì cũng không có, thế nhưng vẫn thẳng tắp đứng đó nhìn.
Mãi cho tới khi bánh máy bay lăn trên đường ray, Vân Chức mới tâm thần không yên đi tới quầy bán vé, vốn là muốn trả vé, nhưng một giây trước khi lời nói phát ra, cô lại lui trở về, ma xui quỷ khiến gọi điện thoại cho người phụ trách trong trường, xác định ngày bắt đầu buổi thực địa, sau đó liền bảo người đổi chuyến bay cho cô.
Chờ xử lý xong, cô mới mờ mịt trống vắng cong lưng ngồi ở trên ghế.
Lại xúc động nữa rồi, cô rốt cuộc đổi chuyến bay để làm gì...
Tới sân bay anh cũng không quá hoan nghênh cô rồi, chẳng lẽ cô còn có thể không chút tiếng động tới Anh Quốc sao, vậy không phải kinh hỉ, có khả năng sẽ là sự lãnh đạm cô không thể chịu nổi.
Chẳng những không thể tới đó, trong lúc anh xuất ngoại cô hẳn là nên ít xuất hiện lại, ít liên lạc, miễn ảnh hưởng tới việc chính của anh.
Nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Tần Nghiên Bắc, Vân Chức đều hiểu hết, nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt, cúi người lót trán trên cánh tay.
Cô thừa nhận.
Hiện tại cô cũng rất khó chịu.
Lúc sớm chiều ở chung dính ở bên nhau, cô cho rằng tình cảm của cô là tế thủy trường lưu*, có thể không nóng nảy, chậm rãi lên men, chỉ cần phối hợp với anh thì tốt rồi, cho tới hôm nay, rốt cuộc cô mới nhìn thấu được chính mình.
*Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở
Thì ra ôn nhu nội liễm trong ấn tượng của người khác đều là giả, kỳ thật cô là người cực kỳ muốn có được sự nhiệt tình, đối phương chỉ vừa mới lạnh nhạt một chút thôi, cô đã gánh vác không nổi rồi.
Cô căn bản không phải vô dục vô cầu, tình cảm của cô cũng không phải gió nhẹ mây trôi.
Tình yêu đối với Tần Nghiên Bắc lặng lẽ cắm rễ sinh trưởng trong thân thể cô, ở một khắc cô nhìn thẳng vào nội tâm của mình, nó đã che trời lấp đất.
Cô không muốn lý tính khắc chế, cô muốn Tần Nghiên Bắc yêu cô, không hề giữ lại, không có cố kỵ, nhiệt liệt tùy ý yêu.
***
Lúc Phương Giản tới đón máy bay, vừa thấy trạng thái của Tần Nghiên Bắc, trái tim thiếu chút nữa là ngừng đập, xông lên nắm lấy cánh tay anh, người bên cạnh quá nhiều, hắn có nghẹn chết cũng không dám tự tiện lắm miệng, nhìn chằm chằm biểu tình của Tần Nghiên Bắc.
Không thích hợp, tuyệt đối đã xảy ra vấn đề.
Bình thường mà nói, tình huống của anh có kém đến mấy cũng không suy sụp tới mức độ này.
Tần Nghiên Bắc vẻ ngoài trừ bỏ lạnh lẽo người sống chớ tới gần ra thì thật ra cũng không có gì quá khác thường, nhưng Phương Giản vừa đối diện với đôi mắt của anh là có thể xác định, bên trong anh đã đóng băng rồi, đổi thành người bệnh khác thì đã sớm không thể đứng vững được như bây giờ.
"Bên phía viện nghiên cứu đều đã sắp xếp xong rồi." Phương Giản thấp giọng nói, "Tình huống của cậu không tốt lắm, công việc cứ gác lại trước đã, hoặc là bảo người bên kia giải quyết, bây giờ cậu lập tức theo tôi, thật sự không được nữa thì chúng ta tiến hành trước, đừng chần chừ nữa, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện."
Trước kia Phương Giản còn ôm tâm lý may mắn, hiện tại là thật sự sợ hãi.
Tần Nghiên Bắc thần sắc lãnh đạm đẩy hắn ra: "Không thể gác lại, tôi cần phải tự mình tới đó, không xử lý xong vấn đề bên này thì việc trong nước sẽ chịu ảnh hưởng."
"Với trạng thái tinh thần bây giờ của cậu mà đòi đi đối đầu với đám sói lang ăn thịt người không nhả xương kia sao?!" Phương Giản tức muốn hộc máu, "Rời lại vài ngày thì làm sao! Tốt xấu gì cũng phải chờ cậu ổn định đã!"
Tần Nghiên Bắc thẳng tắp nhìn hắn chăm chằm: "Là bởi vì sợ loại bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này bị vợ của tôi nhìn thấy, tôi đã đuổi cô ấy khỏi sân bay, tôi không ổn định nôi nữa! Thời gian trị liệu đã sớm được định, bây giờ tôi phải giải quyết xong công việc đã."
Phương Giản lên không nổi một hơi: "Bây giờ đi luôn? Không nghỉ ngơi? Máy bay quan trọng tới thế sao?! Tần Nghiên Bắc, đều đã là lúc nào rồi, cậu tỏ ra cao thượng cái gì!"
Tần Nghiên Bắc cười một cái, hốc mắt rất sâu, lộ ra tinh thần sụp đổ cùng vẻ cuồng loạn cực đoan.
"Tôi không cao thượng."
"Tôi ích kỷ muốn chết."
"Tôi muốn cái máy bay kia được bay lên trời, ai cản trở tôi cũng đừng mong sống sót, chẳng qua là tôi..."
Chẳng qua là anh.
Muốn cho cô một món quà nhỏ cầu hôn mà thôi.
***
Phương Giản bị người của Tần Nghiên Bắc theo dõi 24/24, không được tự do thân thể, hắn đã không để bụng rồi, sống một giây như trôi qua một năm chờ ở viện nghiên cứu, rốt cuộc cũng vào lúc giữa trưa hôm qua chờ được Tần Nghiên Bắc.
So với luồng tử khí không cho người khác tới gần lúc xuống máy bay càng nặng hơn, đây là trạng thái hắn chỉ có thể gặp được ở trên đám người bệnh tự sát không thành, điên cuồng tự mình hại mình mà thôi.
Lúc Tần Nghiên Bắc xuống xe, sống lưng vẫn còn thẳng, chờ tới lúc theo Phương Giản đi vào phòng khám đơn độc, cửa vừa đóng lại, sắc mặt anh liền trắng bệch, đóng sầm cửa toilet, tay chống ở trên bồn rửa mặt bên cạnh kịch liệt nôn mửa.
Nhớ nhung, tự trách, mệt mỏi, đối chọi với áp lực gay gắt, phản ứng của thuốc cùng với tinh thần bị tra tấn đem người đẩy sâu vào trong tuyệt vọng.
Phương Giản đập cửa rầm rầm, cuối cùng một chân giữ cửa đạp, người đàn ông đứng ở trong bóng tối chậm rãi ngồi dậy, bọt nước trên cằm trượt xuống cổ áo, quay đầu hỏi hắn: "Loại bệnh này của tôi, có phải nhiều nhất chỉ có thể giảm bớt chứ không có khả năng khỏi hắn hay không?"
Phương Giản á khẩu không trả lời được.
Anh lại hỏi: "Tỷ lệ di truyền rất lớn, sẽ ảnh hưởng tới con cái, không có biện pháp trốn tránh."
Mắt Phương Giản đỏ lên.
Thanh âm Tần Nghiên Bắc chua xót: "Một cô gái tốt như cô ấy, muốn ở cùng một người như tôi, tôi còn chọc cô ấy tức giận, ngay cả đối mặt ở sân bay cũng không dám, chỉ có ngày hôm qua xuống máy bay, cô ấy nhắn một tin cho tôi, sau đó liền không để ý tới tôi nữa."
Anh không quá thanh tỉnh lẩm bẩm: "Cô ấy không để ý tới tôi... chờ tôi về rồi, cô ấy còn cần tôi sao."
Sau đó lại nghẹn ngào tự hỏi tự đáp: "Sẽ không, cô ấy cần tôi làm gì chứ."
Phương Giản cũng muốn hỏng mất, hắn đột nhiên nảy sinh ác độc đoạt lấy điện thoại của Tần Nghiên Bắc, trực tiếp ấn mở WeChat, nhìn thấy cái tên Vân Chức được ghim ở trên cùng, hắn liền ấn nút gọi, thanh âm nhắc nhở chờ đợi vang lên, Phương Giản lần đầu tiên có loại cảm giác sẽ chết, người đàn ông trong bóng tối bước nhanh tới đây có thể nghiền nát sinh mệnh của hắn, cơ hồ bóp gãy cổ tay hắn chỉ vì muốn lấy lại điện thoại.
Một khắc trước khi kịp cúp máy, Vân Chức ấn nghe, thanh âm mềm mại vang lên: "Nghiên Bắc."
Một cái tên phát ra từ miệng cô, chính là xiềng xích trói buộc, đem người đã chạy tới bờ vực cực đoan trói chặt lại.
Tần Nghiên Bắc giống như vô ý thức hung hăng bịt miệng Phương Giản lại, năm ngón tay khớp xương rõ ràng mở ra, giữ chặt lấy mặt hắn, cường ngạnh kéo ra ngoài, Phương Giản giãy giụa không được, cứ như vậy bị anh coi như chó chết khống chế ném ra ngoài cửa, sau đó anh cúi đầu, trong cổ họng đè nặng thanh âm ho một tiếng, khàn giọng trả lời.
Một bàn tay anh cầm điện thoại sợ rơi, cho nên liền dùng hai tay cầm lấy, lại bởi vì ngón tay hoảng loạn nên cứa vào cạnh cửa một cái.
Hai ngày nay, Vân Chức cơ bản không có chủ động liên hệ anh, hôm nay anh gọi điện thoại qua, lúc ấy cô đang đi học không nghe được, chờ lúc nhìn được cuộc gọi thì đã là thời gian đàm phán với công ty bên London mà trợ lý đã gửi qua cho cô.
Cho nên tới bây giờ, cô cũng không có gọi lại.
Ở trong nước đã là đêm khuya, Vân Chức nhìn cuộc trò chuyện chưa được hai phút đã cúp, trong lòng hoảng đến không biết phải làm sao.
Có quá nhiều việc nhỏ nhặt không đáng kể đang làm chứng cứ nói cho cô biết rằng, Tần Nghiên Bắc không thích hợp, ngày hôm qua lúc cô ra sân bay, tim vẫn luôn đập nhanh, không chỉ là khổ sở mất mát.
Cô liên lạc với trợ lý của Tần Nghiên Bắc, cùng với tài xế trước kia thường xuyên đưa đón cô, đem những chuyện có thể hỏi đều hỏi qua, còn bắt được bằng chứng, xác định bên Anh Quốc đúng là có chuyện khẩn cấp.
Hết thảy đều có vẻ rất hợp tình hợp lý, nhưng cô cứ có cảm giác sợ hãi.
Vân Chức nhìn khung thoại WeChat, trực tiếp gọi video cho Tần Nghiên Bắc.
Trong phòng vệ sinh tối tăm của phòng khám viện nghiên cứu, Tần Nghiên Bắc dùng nước lạnh liên tục lặp lại động tác rửa mặt, làm cho bản thân tận lực thanh tỉnh, đẩy cửa đi ra ngoài tìm đực ven tường có ánh sáng tối tăm nhất, ấn mở video.
Vân Chức vừa nhìn thấy anh, mũi liền chua xót.
Cô chịu đựng cảm xúc hỏi: "Anh bận xong rồi sao? Bây giờ anh đang ở đâu thế?"
Hầu kết Tần Nghiên Bắc giật giật: "Ở khách sạn, vừa mới về."
Phòng khám bày biện đồ vật cũng không khác khách sạn lắm, chỉ là màu sắc thiên về màu trắng nhiều hơn, nếu như không nhìn kỹ thì cũng sẽ không nhận ra sự khác biệt.
Tần Nghiên Bắc tham lam nhìn chằm chằm người trên màn hình, cô đang nằm trên giường ở trong nhà, trên người cuốn chăn, tóc dài với váy ngủ xõa ở bên nhau, làn da trắng nõn được ánh đèn phủ xuống.
Cách màn hình, trời cao vạn trượng cùng hà hải sơn xuyên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vân Chức bỗng nhiên đem màn hình chuyển sang camera sau, biến thành quay khung cảnh trong phòng, không muốn để anh nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của mình, thanh âm Tần Nghiên Bắc áp lực đứt quãng không rõ: "Chức Chức, đừng chuyển, để anh nhìn em."
Vân Chức tận lực ổn định cảm xúc, trên tay không ấn được tới nút chuyển mà lại ấn vào nút chụp ảnh, anh lại bởi vì vội vàng mà dựa vào màn hình càng gần hơn, trong ánh mắt đỏ ngầu không chút nào che giấu.
Tựa hồ ý thức được vấn đề của mình có thể sẽ bị lộ, Tần Nghiên Bắc nhắm mắt, trước khi vội vàng cúp video thì khàn khàn nói với cô: "Ngoan, ngủ đi em."
Trái tim Vân Chức đập kịch liệt, ngừng thở, mở lại mấy tấm ảnh mình vừa mới vô ý chụp được, ngón tay chạm vào mặt Tần Nghiên Bắc, nhưng trong một khắc, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại, nhanh chóng phóng to hình ảnh lên, nhìn thấy bức tường đằng sau Tần Nghiên Bắc treo một bức tranh sơn dầu.
Họa sĩ là ai cô không biết, nhưng hình ảnh lại là bác sĩ Châu Âu thế kỷ trước đang khám bệnh.
Khách sạn bình thường, sẽ treo bức tranh như thế này sao.
Vân Chức khẩn trương ngồi thẳng dậy, gọi qua một lần nữa, Tần Nghiên Bắc không nhận video, thay đổi thành gọi điện bình thường, vẫn cứ trả lời như cũ, cô biết dù cô có đổi cách hỏi nào đi nữa thì đáp án của anh cũng sẽ không thay đổi.
Mà những cuộc gọi sau đó, đều là do trợ lý nghe, nói Tần tổng đang họp, kết thúc sẽ lập tức gọi cho cô.
Lý do! Lấy cớ!
Vân Chức ý thức được những dự cảm đó không phải là cô buồn lo vô cớ, có khả năng thật sự đã xảy ra chuyện, cô lập tức liên hệ Phương Giản, nhưng Phương Giản trước sau đều tắt máy.
Vân Chức một đêm không ngủ, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, cô đã dựa theo địa chỉ trên danh thiếp Phương Giản đưa tới phòng khám tâm lý của hắn, trợ lý khách khí nói: "Bác sĩ Phương mấy ngày trước đã tới Anh Quốc rồi, bên kia hình như có một ca bệnh nghiên cứu về chứng vọng tưởng."
Tim Vân Chức đột nhiên bị bóp chặt.
Anh Quốc, sao có thể trùng hợp như vậy.
"Có phương thức liên hệ của anh ta không!"
Trợ lý đưa số điện thoại và WeChat cho cô, không khác gì cái Vân Chức có, trợ lý lại giải thích: "Trước khi xuất ngoại, bác sĩ Phương đã dặn dò qua, trong lúc anh ấy ở nước ngoài có khả năng sẽ có một số nghiên cứu tư mật, sẽ không mở điện thoại, không liên hệ được là tình huống bình thường."
Vân Chức nặng nề, một chân nặng một chân nhẹ đi ra khỏi phòng khám tâm lý.
Đến lúc này, cô không có khả năng tin tưởng việc Phương Giản ra nước ngoài không có quan hệ gì với Tần Nghiên Bắc.
Phương Giản tới Anh Quốc trước, sau dó Nghiên Bắc liền tới, hết thảy phản ứng của anh nhìn như hợp tình hợp lý, nhưng mỗi cái đều không giống anh!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bệnh của anh lại nặng thêm rồi có phải không, vì cái gì mà không nói cho cô! Nếu như đã nghiêm trọng tới mức cần ra nước ngoài điều trị, sao có thể lừa gạt cô coi cô trở thành người không liên quan!
Vân Chức gọi điện cho Tần Nghiên Bắc, điện thoại của anh vẫn là lời nhắn trả lời tự động, thanh âm của anh trầm thấp ôn nhu: "Chức Chức ngoan, có chuyện gì thì liên hệ với trợ lý trong nước, cậu ta sẽ giải quyết cho em, đừng sợ, chờ anh trở về."
Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Cô đương nhiên có thể giống như lúc trước, giả vờ bản thân bị thương, giả vờ gặp phiền phức ép Tần Nghiên Bắc xuất hiện, nhưng nếu bây giờ anh thật sự đang trong lúc bệnh nặng, vậy thì sao có thể chịu được càng nhiều kích thích.
Nếu như cái gì cô cũng không làm rõ, chỉ là không ngừng ép hỏi, dùng bản thân uy hiếp anh, đó chẳng khác nào giậu đổ bìm leo với anh!
Ánh mặt trời bên ngoài càng chói mắt, toàn thân Vân Chức lại rét run, cô cắn răng, nuốt xuống tất cả sự hoảng loạn, móng tay ghim sâu vào trong lòng bàn tay.
Trước tiên Vân Chức gọi điện thoại cho thầy cô bên viện, biết được chuyến thực địa đã bắt đầu, cô lập tức trở về học viện, đến ký túc xá đơn giản thu dọn hành lý.
Chuyến bay cất cánh vào giữa trưa, cô vô cùng may mắn với quyết định lỗ mãng lúc đó của mình, nếu như không đổi chuyến bay, cô sẽ không mua được vé của chuyến sớm nhất, còn không biết sẽ bị chậm trễ bao lâu.
Nhân lúc có thời gian, Vân Chức không tới sân bay mà trực tiếp gọi xe tới tổng bộ Tần thị.
Ngược dòng người đi về phía trước, cảm giác không bình thường của cô lại bắt đầu, ngày hôm đó ở bệnh viện gặp được Tần Giang Xuyên, có phải sau khi cô rời khỏi chỗ ngồi bên ngoài, Tần Giang Xuyên đã nói với Nghiên Bắc cái gì đó, cho nên mới xảy ra những việc như hôm nay hay không.
Trước đó Vân Chức có hỏi qua trợ lý, Tần Giang Xuyên đã xuất viện, buổi sáng trở về tập đoàn còn chưa đi.
Lòng bàn tay cô đều là vết đỏ thác loạn, ấn đến vừa đau vừa tê, sau khi dừng xe, cô bước nhanh chạy vào trong cửa lớn tập đoàn, bảo an không quen cô, ngăn cô lại dò hỏi, ánh mắt Vân Chức bỗng nhiên cứng lại.
Cô bình tĩnh nhìn bên trên vách tường cạnh đại sảnh, tấm poster điện ảnh được in lớn vẫn còn đang nằm ở trên đó.
Bởi vì được phòng to, tên họa sĩ vốn khá nhỏ cũng trở nên rất dễ thấy.
Đại sảnh dát ánh vàng kim, tượng trung cho sản nghiệp chế tạo máy bay tối cao của cả nước, cũng là đỉnh của kim tự tháp trong lĩnh vực hàng không dân dụng, trong đại sảnh đều là những chàng trai cô gái tinh anh trong ngành sản xuất, mà lúc này tấm poster kia được công khai treo ở trên này, được tất cả mọi người chú ý.
Cô đứng ở cửa, thấy được tên mình được khắc ở trên đó, đằng sau tựa hồ còn có chữ tự viết bằng tay.
Vân Chức hơi hơi hé miệng, nhẫn nại nói: "Tôi là bạn gái Tần Nghiên Bắc, tôi có việc gấp muốn gặp Tần Giang Xuyên.
Cô vừa dứt lời, vừa lúc có một người đàn ông trẻ tuổi đi qua, kinh sợ chạy tới: "Vân tiểu thư phải không, lần trước tôi có gặp cô, Tần tổng không có ở đây, cô có việc gì sao?"
Bảo an thuận lợi cho qua, Vân Chức không rảnh đáp lại, lập tức từng bước đi tới trước tấm poster kia.
Chữ viết kiêu ngạo ương ngạnh của người đàn ông, khí khái mười phần.
Họa sĩ Vân Chức.
Là bạn gái Tần Nghiên Bắc, phu nhân tương lai, người yêu, tâm can bảo bối.
Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nói: "Tần tổng tự mình viết đó, toàn bộ tập đoàn đi qua, nếu ai nói một câu phu nhân thật lợi hại thì Tần tổng sẽ thưởng cho một gương mặt tươi cười, thật sự là chưa từng thấy ngài ấy hạnh phúc như vậy..."
Trong đầu Vân Chức vù vù.
Cánh tay cô run lên nhè nhẹ, ngón tay dùng sức nắm lấy, làm cho bản thân ổn định.
Rốt cuộc là vào một ngày nào đó, khi cô hoàn toàn chưa hiểu rõ tình huống, anh đã một mình đứng ở chỗ này, mỉm cười viết xuống những lời ấy.
Một người đàn ông gióng trống khua chiêng dán tấm poster của cô lên đại sảnh tập đoàn, sẽ bởi vì bận, ngay cả một lần gặp mặt cũng không gặp, sẽ bởi vì người trong sân bay nhiều, để kịp giờ bay, ngay cả ôm cũng bủn xỉn không cho cô sao?!
Tâm Vân Chức không ngừng rơi xuống, rơi vào trong thâm khe, cô không dám chậm trễ thời gian, xông lên văn phòng trên tầng 20 của Tần Giang Xuyên, có người tới cản, lần đầu tiên cô không hề khách khí có lễ tiết, một lòng một dạ chỉ muốn vào bên trong, sau khi biến được cô là bạn gái của Tần Nghiên Bắc, phòng tuyến không thể không buông lỏng.
Cô chạy vào trong văn phòng, thở gấp gáp đẩy cửa ra, Tần Giang Xuyên đang ngồi trên ghế da đưa lưng lại với cô, mà đối diện ông ấy là một mà hình chiếu, bên trên đang phát một đoạn băng ghi hình.
Hình ảnh có vẻ không rõ lắm, màn hình hơi rung lên, nhưng nó lại chiếu được rõ ràng Tần Nghiên Bắc tuổi còn nhỏ đã nổi điên tới mức nào đả thương bác sĩ, thần sắc âm lãnh dữ tợn, tuổi còn nhỏ đã hủy diệt toàn bộ người tới trị bệnh cho anh.
Kế tiếp là Tần Nghiên Bắc thời niên thiếu.
Người chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cô, quanh năm không thể quên được, đã từng là người kéo cô ra khỏi vực sâu, thiếu niên một thân đầy máu, không tiếc da tróc thịt bong, thậm chí là gãy cả xương cũng muốn tránh thoát khỏi trói buộc trên giường bệnh, đập vỡ bình thuốc, nắm chặt mảnh thủy tinh sắc bén, một mặt không muốn sống tự làm mình bị thương, một mặt lại đang kề sát ở trên cổ người khác.
Anh còn cười lạnh, thần sắc âm lệ, giọng nói không rõ, rung động sàn sạt: "Tôi muốn tìm em ấy, ai ngăn tôi thì chết hết đi."
Đằng sau lần lượt là bị nhốt lại, anh cũng lần lượt biểu lộ ra tính công kích cùng cảm giác bạo ngược càng thêm kịch liệt.
Video cắt nối biên tập đều là hình ảnh trực quan tàn khốc nhất.
Tần Giang Xuyên quay đầu, sau khi trải qua đợt bệnh nặng, trên gương mặt già nua tràn đầy mệt mỏi, mỉm cười nói: "Đứa nhỏ ta trăm phương nghìn kế mang về, lại giống như ma quỷ, có đúng không, người khác mắc chứng vọng tưởng thì phần lớn đều là hậm hực phấn khởi luân phiên, cho dù có nguy hiểm cũng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hắn không giống thế."
Anh như gần đất xa trời.
Sự áy náy cùng căm hận đối với Tần Nghiên Bắc cùng dâng lên, muốn để Vân Chức sợ anh, cũng muốn để Vân Chức cứu anh.
Ông ấy không mang theo chút tình cảm nào, trần thuật lại, làm cho Vân Chức nhận rõ sự thật, bản thân đi tuyên án với Tần Nghiên Bắc.
"Hắn rất cực đoan, sẽ đả thương người khác, lúc phát tác sẽ khiến người ta sợ hãi, còn có chứng vọng tưởng liên tục tiếp diễn."
"Cháu có hiểu hết căn bệnh này của hắn chưa, hắn sẽ di truyền cho đời sau, đứa con của cả hai cũng có thể sẽ như thế này, hắn lại bướng bỉnh muốn kết hôn với cháu."
"Căn bệnh này vốn không thể trị hết, cho dù hắn có..."
Trong tai Vân Chức tràn ngập thanh âm chói tai phát ra từ video, cộng thêm đánh giá của Tần Giang Xuyên, nó chẳng khác nào khiến dòng máu đang chảy cùng tim đập của cô nổ vang.
Mặt Tần Nghiên Bắc, từ nhỏ tới lớn, cùng với vẻ lãnh đạm hai ngày trước đều như đang lặp lại trong đầu cô, biến thành từng mảnh nhỏ xẻo ở nơi đau nhất trong lòng cô.
Ngực Vân Chức phập phồng lên xuống, ở trong màn hình biển đổi liên tục, cô hỏi từng chữ một: "Ngày đó ở trong phòng bệnh, ông đã nói gì với anh ấy?"
Một câu hỏi chuyện còn tính là bình tĩnh, nhưng kế đó, cảm xúc của Vân Chức như bị thô bạo cắt ngang qua, kịch liệt trào ra: "Ông nói với anh ấy... Tôi chưa từng gặp qua bộ dáng phát bệnh nghiêm trọng nhất của anh ấy, giống như trong đoạn video này?!"
"Nói cho anh ấy biết bệnh của anh ấy có xác suất di truyền, tôi sẽ để ý, hiện tại chấp nhận anh ấy chỉ là bởi vì chưa hiểu hết tất cả?!"
"Có phải còn nói là, với tình huống như anh ấy, tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh ấy?!"
Hai chữ "kết hôn" giống như một đòn cảnh tỉnh, giống như một chậu nước đá xối thật mạnh xuống, thanh âm Vân Chức nghẹn lại, sững sờ ở tại chỗ, ngón tay dùng sức quá mức siết chặt lại đã mất đi tri giác.
Anh viết xuống dòng chữ phu nhân tương lai, người yêu, buổi tối ngày hôm đó rõ ràng anh rất muốn thập nhập vào thân thể cô, lại mạnh mẽ dừng lại nói muốn kết hôn với cô...
Cho nên căn bản không tồn tại cái gì mà nhất thời nảy lòng tham có phải không, anh là thật sự, đã đem lời cầu hôn đặt trong xương tủy một thời gian rất lâu rồi.
Anh không thỏa mãn với việc yêu đương, không muốn chỉ là quan hệ bạn bè nam nữ, tình cảm của anh càng sâu đậm, càng dài hơn so với cô, vào lúc cô cho rằng hai người vừa mới xác định quan hệ, trên thực tế đối với anh mà nói, nó đã trôi qua lâu lắm rồi.
Từ thời niên thiếu anh đã vì cô mà chấp nhất, một lần nữa gặp lại liền sớm động tâm luân hãm, lại bị nói đó là vọng tưởng tình yêu, bị cô cự tuyệt đẩy ra, lại cam tâm tình nguyện làm vật thay thế trong lúc cô mắt không thấy tai không nghe.
Giống như cô vừa mới bắt đầu chính thức yêu đương.
Mà Tần Nghiên Bắc đã giãy giụa hãm sâu nhiều năm rồi.
Lúc cô cho rằng bọn họ đã có thể khép lại quá khứ, thế nhưng thực sự thì cô vẫn còn cách tình cảm chân chính của anh rất xa.
Cô đứng ở trên vạch xuất phát, cảm thấy đã nỗ lực chạy tới rồi, nhưng anh từ lâu đã sớm chờ ở xa xa, chờ cô phát hiện ra, chờ cô có thể chạy như điên về phía anh.
Có phải hay không vào lúc cô rụt rè, cúi đầu tự ti, đối với anh chậm rãi không nhanh không chậm, anh vẫn luôn sợ hãi, sợ cô không biết một ngày nào đó sẽ từ bỏ giữa chừng, không thể chạy hết quãng đường tới bên cạnh anh.
Khóe môi Vân Chức bị cắn nát, đôi mắt đỏ bừng sung huyết, nhịn xuống không rơi nước mắt.
Tần Giang Xuyên nhíu mày: "Ta nói sai sao?"
Vân Chức khàn giọng nói: "Bộ dáng phát bệnh của anh ấy bây giờ tôi nhìn thấy rồi, vậy thì thế nào? Các người sợ sao? Nhưng tôi chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi, vì cái gì mà bệnh của anh ấy lại nghiêm trọng tới vậy, chẳng lẽ không phải là từng người các người từng bước cưỡng bức anh ấy, mới khiến anh ấy đi tới ngày hôm nay à?!"
"Hôm nay ông biết trước là tôi sẽ tới, cố ý mở video để tôi nhìn thấy, là muốn thông qua tôi đem anh ấy bức tới tuyệt cảnh có đúng không?! Ông rốt cuộc có tư cách gì, ngồi ở chỗ này định đoạt cuộc sống của anh ấy!"
"Lúc tôi chưa yêu đương với anh ấy thì đã biết, bệnh của anh ấy về sau sẽ có ảnh hưởng như thế nào rồi, tôi cũng chưa từng để bụng."
Vân Chức cho dù là đang kịch liệt, thanh âm khàn khàn nhưng cũng rất mềm mại, nhưng sự mềm mại đó lại giống như đang đúc lên một tường đồng vách sắt.
"Tôi chỉ cần Tần Nghiên Bắc, bệnh anh ấy nặng cũng được, giống như trước kia không có nhà để về cũng không sao, trên người dù có nhiều nguy hiểm hay không thì tôi cũng không bận tâm, có thể có con hay không cũng được, tất cả đều không đáng nhắc tới."
Cô nhìn chằm chằm vào thiếu niên máu chảy đầm đìa trong màn hình chiếu, thân thể mảnh khảnh đứng thẳng tắp.
"Tôi là uy hiếp của anh ấy, các người đều muốn lợi dụng, nhưng tôi càng là người anh ấy yêu, là tôi nhát gan trong chuyện tình cảm, luôn rụt rè cho nên mới trở thành công cụ để mấy người đẩy anh ấy vào bước đường cùng. Nhưng sau này có tôi canh giữ ở bên cạnh anh ấy, ai cũng đừng hòng làm anh ấy bị thương."
Vân Chức xoay người rời khỏi văn phòng, Tần Giang Xuyên ở phía sau nhắm lại đôi mắt hỗn độn, trong tay vuốt ve cái vòng ngọc được Tần Nghiên Bắc trả về.
Cháu trai ông thật tốt.
Là ông từ đầu tới cuối, đều không xứng làm ông nội.
Vân Chức ở hành lang chống tay lên tường, khó khăn thở hổn hển, gọi xe đi tới thẳng sân bay, cô khống chế bản thân không được hoảng, không thể lại lãng phí thời gian, lúc chờ máy bay chính thức cất cánh, cô liền mở ảnh chụp video của Tần Nghiên Bắc ra xem lần nữa.
Vừa thấy được gương mặt gầy ốm tái nhợt hẳn đi của anh, cô ngồi trong một góc, nước mắt nhịn không được rơi ra, rơi xong liền lập tức lau khô, chuyên chú đi xem hoàn cảnh lộ ra chút ít sau lưng anh.
Vân Chức lại lên mạng tìm tất cả phòng khám ở Anh Quốc có thể điều trị chứng vọng tưởng, từng bước so sánh với hình ảnh, nhưng những thứ cô có thể tra được có hạn, cho nên cô liền nhờ trợ lý của Phương Giản giúp, trợ lý lại ấp úng, nói cô ấy cũng không rõ lắm.
Vân Chức trực tiếp ra giá cao trên mạng để tìm được thông tin, bất luận nơi nào ở Anh Quốc có liên quan tới bệnh này đều có thể.
Trước khi lên máy bay, cô vẫn không thấy được đáp án cần tìm.
Thẳng đến khi máy bay cất cánh, cô cũng không nắm được chứng cứ nào liên quan tới cuộc trị liệu ở Anh Quốc của Tần Nghiên Bắc, hết thảy đều chỉ là trực giác, đều là thiên ti vạn lũ* dự cảm ở trên người anh.
*Ngàn mối tơ vò
Chưa từng có một khắc nào mà cô lại sợ hãi mất đi như vậy, trong lòng đau đến mức cuộn người lên ghế, nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, động cũng không muốn động.
Anh bình tĩnh, cường thế, trấn định, thoạt nhìn dường như không có việc gì, lại im bặt không nhắc tới trong lòng mình là đầy hố động tâm.
Anh chỉ là sợ bản thân sẽ biến thành bệnh tâm thần trong miệng người khác, sợ cô không chấp nhận được.
Cái người mà cô vẫn luôn coi anh như người ở trên cao kia, vẫn luôn cúi đầu, cầu cô rủ lòng thương.
Anh chưa bao giờ được yêu.
Ngay cả cô, cũng không cho anh cảm giác được yêu đủ để kháng lại thương tổn cùng sợ hãi của anh.
Cô là bởi vì những thứ không tự tin của mình, đem anh đặt ở trong bóng tối, thậm chí trước khi chia xa, cô còn đẩy anh bảo anh mau rời đi.
Phía trên trời cao, lần đầu tiên Vân Chức một mình xa nhà, dùng mũ ngăn trở mặt, nước mắt trượt xuống cằm tích ở trên ngực.
Cô và anh đều cô độc khô cạn.
Dựa vào lẫn nhau nhiệt liệt cầu được sống.
Chờ tới khi máy bay đáp xuống, Vân Chức ngay cả một địa điểm muốn tới cũng không có, cô liệt kê ra mấy trụ sở khám bệnh nổi tiếng ở Anh Quốc, chuẩn bị tới từng nơi tìm.
Sắc trời đã tối sầm, Vân Chức đứng ở bên ngoài sân bay quốc tế xa lạ, cô biết, Nghiên Bắc sở dĩ không ngại cực khổ cố ý tới Anh Quốc, hẳn là đã quyết tâm phải làm MECT.
Cái này... sẽ tạo thành tổn thương não, ký ức tùy thời có thể bị tổn thương, chỉ vì có thể để trạng thái tinh thần của bản thân ổn định lại, có thể sống như một người bình thường mà anh liền dùng tới phương pháp trị liệu sốc điện.
Không có ai rõ ràng hơn so với cô, điện giật có cảm giác gì.
Vân Chức gọi xe, báo cho tài xế một cái tên trong bảng danh sách của cô, cho dù nhanh hơn một phút thôi cũng đã có thể có chút hy vọng tìm được anh rồi.
Từ lúc bắt đầu lên máy bay, Tần Nghiên Bắc cũng chưa có gọi lại cho cô, khả năng lớn nhất là anh đang bắt đầu rồi.
Ngực Vân Chức đau đến thiếu oxy, dựa vào cửa sổ xe dùng sức hô hấp, lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, cô kinh hoảng cúi đầu, nhìn thấy ở mục thông báo bài viết có mấy tin nhắn trả lời mới.
Cô lập tức ấn vào xem, trong đó có một tấm hình lọt vào trong tầm mắt cô.
Cùng một kiểu phòng, cùng một loại tranh sơn dầu, ngay cả vị trí đặt giường cũng không khác nhau, nhưng địa điểm cụ thể là một hàng chữ tiếng Anh xa lạ, căn bản không trong phạm vi mấy chỗ mà cô liệt kê ra.
[Đây là viện nghiên cứu về vấn đề tinh thần của Anh Quốc, người tới bước đường cùng mới tới đây, cơ bản đều là bệnh nhân có bệnh lý nặng, tới đây thì sẽ biết, có một số bệnh gì có dùng biện pháp tiên tiến tới mức nào cũng không thể chữa được, mỗi ngày đều sẽ có người tự sát.]
***
Mồ hôi lạnh trên người Phương Giản một tầng lại một tầng úa ra, khí lạnh xông vào cơ thể cũng không khiến hắn cảm thấy có vấn đề gì, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Nghiên Bắc mặc trang phục bệnh nhân màu trắng, trầm mặc ngồi bên cửa sổ.
Trị liệu MECT đã kết thúc vào buổi chiều, cuối cùng cũng không dài lắm, trước sau cũng chỉ mới có nửa tiếng, nhưng cả người đều hôn mê, vô ý thức bị đẩy đi, dòng điện lưu thông qua đại não, trói buộc ý chí của con người.
Tần Nghiên Bắc đã tỉnh lại được hai mươi phút, một câu cũng không nói qua, cứ như vậy trầm mặc đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, bình tĩnh nhìn ra bên ngoài.
Phương Giản mỗi khắc đều có loại cảm giác, anh là đang nhìn nhà kính thủy tinh bên ngoài cửa sổ ở Nam Sơn Viện, đang xem mấy cái cây Vân Chức trồng cho anh.
Người bệnh sau khi làm trị liệu bằng sốc điện, ký ức khuyết thiếu là phản ứng bình thường, nhưng Tần Nghiên Bắc lại ngược lại, cho dù bây giờ anh tạm thời có chút không thanh tỉnh thì trong 24 giờ cũng sẽ khôi phục lại.
Mà trong 24 giờ hỗn loạn này, chính là giai đoạn nguy hiểm của Tần Nghiên Bắc.
Anh không giống như những người khác, làm xong liền ngồi yên một chỗ, rất nghe lời, hiện tại mỗi một động tác nhỏ của anh thôi cũng khiến Phương Giản cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
"Nghiên Bắc, cậu nói hai câu với tôi đi."
Tần Nghiên Bắc chậm rãi quay đầu lại, tròng mắt đen nhánh, không có một tia ánh sáng, thanh âm khàn khàn cố hết sức nói từng chữ: "Chức Chức đâu rồi."
Phương Giản nghe được anh hỏi về Vân Chức, thở dài một hơi, cho rằng không phải chuyện gì lớn, vì thế liền dỗ dành nói: "Cô ấy đang ở trong nước chờ cậu."
Tần Nghiên Bắc nói: "Cô ấy chạy mất rồi, cô ấy không cần tôi."
Phương Giản sửng sốt, đột ngột đứng lên.
Ý thức Tần Nghiên Bắc hỗn loạn, sinh mệnh của anh dừng ở một khắc Vân Chức chạy thoát khỏi anh, cô chưa từng tiếp nhận anh, cũng không có như hình với bóng như lúc ở Tùy Lương, không có yêu đương hôn môi, anh chỉ nhớ rõ bản thân đã hoàn toàn bị vứt bỏ.
"Cô ấy oán hận tôi, nhưng tôi muốn đi tìm cô ấy." Tần Nghiên Bắc rũ mắt, nhìn chằm chằm cánh tay chi chít vết thương của mình, "Sự tồn tại của tôi, đối với cô ấy chính là uy hiếp, nhưng tôi không buông tay được."
Da đầu Phương Giản nổ tung.
Tay nắm lấy thanh cửa sổ của Tần Nghiên Bắc khớp xương rõ ràng, mở chốt khóa ra, không chút để ý nhìn xuống bên dưới, đáy mắt lại loang lổ huyết sắc, nhíu mi, vệt nước ở giữa hàng lông mi khép hờ không tiếng động chảy ra, ngũ quanh lạnh băng quá mức anh tuấn bị nước mắt cắt ngang qua.
Mặt Phương Giản trắng như tờ giấy, hắn biết có một số ít người bệnh sau khi làm loại trị liệu này thì bệnh thì sẽ tăng thêm, nhưng không nghĩ tới nó sẽ phát sinh trên người Tần Nghiên Bắc.
Hắn không biết quá trình diễn biến tình cảm của Tần Nghiên Bắc và Vân Chức, một khi nói sai sẽ càng gay gắt hơn.
Tần Nghiên Bắc nhìn như lười biếng dựa vào cạnh cửa sổ đang mở toang, Phương Giản nhào tới túm anh, nhưng sức lực của Tần Nghiên Bắc tuyệt đối không phải là thứ mà hắn có thể chống lại được, hắn lạnh giọng gọi bác sĩ và hộ lý đang ở bên ngoài lấy dây qua trói anh lại.
Tần Nghiên Bắc hất hắn ra, sống lưng quay về phía cửa sổ đang mở toang, ngoài cửa sổ chỉ có mấy cái cây thưa thớt cuốn trên lan can, Phương Giản tin rằng, nếu như Tần Nghiên Bắc muốn, bọn họ căn bản sẽ không thể ngăn được anh.
Phương Giản lại lần nữa gào to gọi người, hắn muốn đấm chết chính mình, vì cái gì mà lại chọn phòng bệnh ở trên tầng mười! Vì cái gì mà trước đó không chắn lại cửa sổ!
Đám y tá vọt vào, ý muốn khống chế Tần Nghiên Bắc, trong đó có một người dồn dập nói: "Xin lỗi vừa rồi có chút phiền toái, một cô gái người Trung Quốc đột nhiên xông tới nói muốn gặp Tần tiên sinh, bị cản lại ở lầu tám cho nên chậm trễ chút thời gian."
Bác sĩ và hộ lý tổng cộng có bốn, năm người, người Châu Âu dáng cao cường tráng, lại không thể tới gần được Tần Nghiên Bắc.
Lúc anh không ổn định thì chính là một kẻ điên, nửa híp mắt bẻ cây đèn bằng gỗ ở trên tường xuống, đặt mảnh vỡ sắc nhọn ở trong tay, sau đó chính là đột ngột mở rộng cửa sổ, bên dưới cao mấy chục mét.
Nguy hiểm, điên cuồng, dục vọng cầu sinh cực thấp, có thể làm ra được bất cứ chuyện gì.
Phương Giản ngây người, đột nhiên gào lên: "... Ngăn cậu ta lại! Chờ tôi, chờ tôi hai phút!"
Hắn quay đầu lao ra ngoài, không chờ kịp thang máy, hắn nghiêng ngả lảo đạo chạy xuống lầu tám, thanh âm đi nhanh chạy như điên, thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh căn bản không thể xuất hiện ở chỗ này, hắn cơ hồ là thất thanh kêu lên.
Rõ ràng không ôm mấy hy vọng, chỉ là ảo tưởng trong lòng tới xem một chút, chờ lúc xác nhận được thân phận người tới, mặt hắn đầy nước mắt.
"Vân Chức..."
"Vân Chức!"
Vân Chức đang dùng tiếng Anh không quá thuần thục của mình cãi nhau với đám người kia, trên mặt đều là vẻ giận dữ, nghe được tiếng la của Phương Giản, bỗng nhiên quay đầu.
Đầu óc cô rất thanh tỉnh, nhưng trong chớp mắt này lại cảm thấy hỗn loạn một mảnh mông lung.
Cô theo Phương Giản chạy lên lầu, một tiếng lại một tiếng tim đập cuồng liệt đập tới chấn động phế phủ, lời nói không nói nên lời, ngay cả tiếng thở dốc cũng cực lực chịu đựng, lập tức xông vào căn phòng đang mở to cửa kia.
Chia xa mới có mấy chục tiếng đồng hồ.
Lại dường như đã trải qua mấy đời.
Vân Chức nhìn thấy thân ảnh cao dài bên cạnh cửa sổ, một đám bác sĩ và hộ lý giống như lâm đại địch, có người che lại máu trên cổ.
Thuốc chích đã chuẩn bị tốt được đưa tới trước mặt, nhất định phải tiêm cho anh.
Sau đó Vân Chức đụng phải đôi mắt của anh.
Cô chậm rãi đi vào trong phòng, bước chân càng ngày càng không chịu khống chế, lảo đảo nhào qua, đẩy hết đám người cản trở trước mặt ra, đem người bị gió đêm xỏ xuyên, lạnh như băng kia gắt gao ôm vào trong ngực.
Thân hình cao lớn của anh cứng đờ, ngồi ở trên cửa sổ, cả người đều là tử khí cùng tính công kích đã chệch khỏi đường ray.
So sánh với anh, bóng dáng cô tinh tế mảnh khảnh, mở ra cánh tay, vòng ôm rất nhỏ, nhưng vẫn cứ nhón chân lên, dùng nhiệt độ cơ thể liều mạng bao phủ lấy anh.
Ôm chặt đến mức hít thở không thông, Vân Chức thở gấp nhè nhẹ, thanh âm đều đổ vào trong giọng nói.
Không cần dây thừng, không cần chích thuốc, sau lưng Tần Nghiên Bắc chính là trời cao, vũ khí sắc bén trong tay chậm rãi rơi trên mặt đất, anh an tĩnh lại, nghẹn ngào hỏi: "Chức Chức, sao em lại tới đây?"
Giống như lần ở sân bay anh cũng hỏi vậy, cô trả lời rằng, cô tới tiễn anh.
Mà lúc này.
Vân Chức chôn ở trong cần cổ lạnh như băng của anh, tiếng khóc áp lực cực thấp đến không hề cố kỵ mà làm càn phát tiết.
"Em tới là để ôm anh."
Cô giống như ôm toàn bộ thế giới của mình, cùng trái tim của anh nhảy lên ở bên nhau, trả lời anh.
"Tần Nghiên Bắc, em tới để yêu anh."
--------------
Shmily: Cuối cùng Tần tổng cũng nghe được câu mà anh ấy muốn nghe nhất rồi!