Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------
Vân Chức nghi ngờ hiện tại cô đang ở trong trạng thái linh hồn, thi thể được phát hiện khi đã chết bất đắc kỳ tử.
Tần Nghiên Bắc còn nói gần bên tai cô như vậy, tay còn ấn sâu trên cột sống cô, thần kinh cô mẫn cảm đến giống như bị điện giật, tay chân cuộn lên, hối hận, mất mặt, khổ sở, ủy khuất, cảm thấy xấu hổ, còn có run rẩy khi bị trêu trọc, tất cả đều tới cùng một lúc.
Cô nhìn chằm chằm mắt anh, một chút nhịn không được mà nước mắt ào ào chảy ra.
Xong rồi, càng mất mặt hơn, bởi vì ở sau lưng trộm xem những tiểu thuyết đồi bại kia lại còn bị vị hôn phu bắt gặp ngay tại hiện trường, thanh âm giọng đọc ban nãy còn cứ lởn vởn ở quanh tai, cô hổ thẹn tới mức khóc nức nở, thật sự không có cách nào sống tiếp nữa, sau này còn biết ngẩng đầu thế nào trước mặt anh đây.
Vân Chức nghĩ như vậy, khóc càng to hơn.
Dù sao cũng đang ở trong xe, xung quanh chẳng có ai cả, anh còn muốn ngay tại chỗ ở trong xe làm chuyện không phù hợp với trẻ em với cô, cô còn nhịn cái gì.
"Em đều xóa hết rồi, lịch sử trò chuyện WeChat, lịch sử trang web cũng xóa, một cái cũng không bỏ lại, sao anh lại phát hiện ra chứ!" Cô đẩy vai Tần Nghiên Bắc, ngăn cản động tác tiếp theo của anh, khóc đến mức quá chân tình thật cảm, từng chữ nói ra có chút hàm hồ, nghẹn ngào chất vấn, "Em cũng không có làm chuyện gì xấu mà, chỉ là... chỉ là tối hôm Tết thiếu nhi, Đường Dao gửi cho em, em tò mò nên mới xem thôi, là phạm pháp sao!"
Cô xác định là bản thân có thể tùy hứng với anh, thanh âm cũng nhịn không được mà lớn hơn: "Có phải anh cảm thấy, em xem thứ đồ không đứng đắn này sau lưng anh thì chứng tỏ em là người rất tùy tiện phóng túng hay không! Em nói cho anh biết, nếu như không phải Đường Dao đổi tên cho vai chính, em cũng không..."
Tần Nghiên Bắc thu hồi bàn tay đang trêu đùa Vân Chức, kéo vạt áo cô chỉnh tề ngay ngắn, ôm vai cô tới dựa ở trong ngực mình.
"Mấy ý tưởng đó của em căn bản không tồn tại, có xem mấy quyển sách thì có sao đâu, bà xã của anh muốn xem cái gì thì xem cái đó." Anh trấn an cô, "Thật ra anh rất vui."
Thanh âm Vân Chức nhỏ đi, nhịn không hít mũi, nghe lời anh nói.
Tần Nghiên Bắc vuốt lưng cô, để cô thở đều hơn: "Bắt đầu xem từ hôm Tết thiếu nhi sao? Có phải chứng tỏ là từ lúc đó, em đã chuẩn bị tiến thêm một bước với anh rồi đúng không, nguyện ý chấp nhận anh, muốn thăng cấp địa vị của anh trong lòng em, hay là nói, em cảm thấy hứng thú với anh, suy xét tới một ngày nào đó sẽ thử làm với anh?"
Vân Chức cũng không biệt được là do khóc hay là do bị anh nói như vậy khiến mặt đỏ rần xuống xương quai xanh, mất mặt cúi đầu, nhỏ giọng đáp một tiếng.
Tần Nghiên Bắc thấy cô dừng khóc, lau nước mắt trên má cho cô, kéo qua hôn lên hai má cô một cái, cuối cùng đè ở trên môi cô, chờ cô hoàn toàn bình tĩnh lại, anh mới chậm rãi hé miệng, âm cuối còn kéo dài thêm một chút: "Thật đúng là đáng tiếc."
Tai Vân Chức giật giật, quả nhiên là đã bị chọc trúng lòng hiếu kỳ: "Đáng tiếc gì cơ?"
"Nếu như anh sớm phát hiện, lén lút kiểm tra điện thoại của em nhiều chút, thấy trước được mất bí mật nhỏ mà em giấu đi, nhìn thấu tâm tư của em, lúc ấy có khả năng sẽ không tuyệt vọng tới mức vậy, hơn nửa đêm không lên giường với bà xã mà một mình trốn trong phòng tắm cầm dao cứa tay."
Anh nói rất nhẹ nhàng, giống như là chỉ tùy tiện bàn luận về chuyện cũ của người khác.
Đây là lần đầu tiên Vân Chức nghe anh thản nhiên nhắc tới quá trình khi đó, tâm chợt kinh hoàng, tuy rằng hiểu rõ anh chịu nói ra có nghĩa là anh đã thật sự bước ra khỏi tuyệt cảnh ấy, nhưng cô vẫn không dám tưởng tượng tới hình ảnh kia, giống như chỉ cần tưởng tượng tới nó, anh vẫn là mơ hồ không thể nắm bắt được, tùy thời sẽ tuột mất khỏi tay cô.
Tần Nghiên Bắc đối diện với cô, nâng cằm lên, tựa lưng vào ghế ngồi cười, nghiêm trang nói: "Vân Chức, em chạy tới bên cạnh anh thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng bị anh bắt được rồi, em quả nhiên đã sớm mơ ước anh, có thừa nhận hay không?"
Vân Chức lẳng lặng nhìn anh, hốc mắt còn hồng.
Qua lâu như vậy rồi, anh có khả năng là đã nghĩ qua chuyện đó vô số lần, nhưng sự thật luôn luôn phủ định suy nghĩ đó của anh.
Hôm nay, giờ phút này, cuối cùng cô cũng có thể cho anh một đáp án chính xác.
Cứ như vậy, chuyện đọc trộm bị phát hiện giống như cũng không quá mất mặt đến thế, anh dùng hai ba câu nói xong, cô thế nhưng lại giống như bị ma quỷ ám ảnh, xác định đây là một chuyện ngoài ý muốn cực tốt, thậm chí còn vô cùng hối hận, không sớm một chút để anh phát hiện ra, dùng những thứ không quá quan trọng này với cô chia sẻ sự dày vò trong anh.
Vân Chức nhỏ giọng nói: "Đúng thế, em chính là mơ ước anh, em còn da mặt mỏng, xấu hổ không dám nói thẳng, chỉ có thể vụng trộm xem mới giảm bớt được, anh làm gì được em?"
Ý cười quá sâu, đuôi mắt hẹp dài của Tần Nghiên Bắc cũng hơi hơi cong lên, cố ý kéo dài âm cuối: "Đương nhiên là khen em ánh mắt tốt rồi, còn vui vẻ thay em nữa, hơn nữa..."
Anh hôn hôn khóe miệng đang mím chặt của cô: "Anh rất sẵn lòng."
Tâm Vân Chức bị ngâm trong hũ mật đến nóng bỏng ê ẩm, không thể miêu tả được bản thân hiện tại đã yêu anh tới mức nào.
Bởi vì tin tưởng bản thân được yêu, mèo lớn đã rủ xuống đất thật lâu, lăn lộn trong bụi đất sỏi cát đột nhiên vểnh cao cái đuôi diễu võ dương oai, lười nhác nâng mặt, kiêu căng lại chấp nhận chờ được người nuôi nó cho một lời khẳng định.
Vân Chức còn chưa kịp nói thêm điều gì xuất phát từ nội tâm, anh đã không muốn kiềm chế nữa, câu lấy hình trang trí trên cổ áo cô một chút, lòng bàn tay nóng bỏng cọ qua làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô: "Có điều nếu hôm nay không phải trùng hợp nhận được WeChat, em sẽ còn tiếp tục gạt anh phải không, chuyện quan trọng như vậy, khả năng là cả đời này em cũng không muốn để anh phát hiện ra, vẫn là cho em ghi sổ một bút đi."
Vân Chức rất muốn kháng nghị, mặc kệ nói thế nào, đọc trộm truyện người lớn đều được xem như là bụng dạ khó lường đi!
Tần Nghiên Bắc tiếp t ục nói: "Hơn nữa anh xem hôm nay em đã thiếu anh hai bút rồi đó, có còn cái nào nữa không?"
Anh nói xong liền áp xuống, Vân Chức khẩn trương dựa về sau, đè ở trên tay lái, ấn vào còi xe, tiếng vang cao bút nháy mắt tràn ngập khắp gara, dẫn tới một loạt đèn cảm ứng sáng lên.
Đối diện với cái xe là bức tường, Tần Nghiên Bắc cũng không tỏ ra có vấn đề gì, vẫn nhìn chằm chằm cô, thong thả ung dung nói: "Thấy em ước mơ anh đã lâu như vậy, anh cho em một đặc thù nhé, sau này không cần xem mấy thứ đó nữa, trong truyện viết gì, em muốn thể nghiệm cảnh tượng nào, muốn có cảm thụ gì, anh đều làm cho em."
"Trong xe được không?" Anh hỏi, lại chậm rãi đáp, "Có thể chứ, bà xã lúc ở Anh Quốc đã đồng ý với anh rồi mà."
Tần Nghiên Bắc cúi người mút môi cô, cô nhắm chặt mắt, có tình mê ngắn ngủi, rất nhanh đã tỉnh táo lại chống lên ngực anh: "Đây là công ty, vừa rồi còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, mau... về nhà thôi."
"Cho nên về nhà liền được phép, phải không?"
Vân Chức muốn thiếu oxy lên não, người này nói mấy câu đều là bẫy rập, anh không phải người không đúng mực, sao có thể tùy tiện làm càn ở gara công ty chứ, anh sẽ không để cô dễ dàng bại lộ bị người ta nhìn thấy rồi gặp nguy hiểm, kết quả là tại cô thiếu kiên nhẫn, tiến vào trong cái vỏ chăn này, biến thành chính miệng cô đồng ý!
Trên đường về nhà, Tần Nghiên Bắc đi rất nhanh, có điều nhanh như điện chớp cũng không đuổi kịp được tốc độ tim đập của Vân Chức, phải làm chuyện thân mật nhất trong không gian hẹp như thế này, cô vẫn rất khẩn trương, ý đồ muốn xoay chuyển: "Tần tổng nè, anh xem em vất vả làm đầu bếp tư nhân nấu cơm cho anh như vậy, đồ ăn đều đã làm xong rồi, nếu mà anh không ăn thì..."
"Sao lại không ăn chứ, chờ trễ chút lên lầu rồi ăn." Anh chuyển tay lái bằng một tay, tay kia nắm lấy tay cô, trong mắt hàm chứa ý cười, đương nhiên hỏi, "Đầu bếp tư nhân sao còn biết chủ động tới công ty ông chủ đưa cơm thế, còn về nhà cùng với ông chủ nữa, lúc ấy còn ngồi ở trên đùi ông chủ, không phải là rắp tâm muốn làm chuyện xấu sao?"
Vân Chức cũng không nói ra được.
Trời đất chứng giám cô vốn dĩ chỉ là muốn tìm một cái lý do mà thôi, vì cái gì mà hiện tại lại giống như thân phận thay đổi, cô không còn lời nào để nói chứ!
Anh thật sự là học hư rồi, anh căn bản là không thầy dạy cũng hiểu, có thể suy một ra ba, còn có trình độ tự mình suy nghĩ phong phú thêm nữa chứ!
Cô đã tiến bộ rất nhanh, nhưng thế mà vẫn không đuổi kịp tiến độ của anh được!
Xe lập tức lái vào trong gara của Nam Sơn Viện, dừng lại, cửa lớn đằng sau chậm rãi kéo xuống, thanh âm đều bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ còn lại có hô hấp dần dần tăng thêm, đang chen chúc quay quanh lẫn nhau.
Đai an toàn bằng kim loại của Vân Chức bị cởi ra, ngay sau đó eo bị ôm chặt, cô rời khỏi chỗ ngồi, đầu gối chống ở hai bên chân dài của anh.
Anh điều khiển ghế lái di động về phía sau, từng chút từng chút kéo rộng ra một khoảng không gian phía trước, Tần Nghiên Bắc lại hôn cô, không chỉ là lướt qua như trước mà là dây dưa như mưa rền gió dữ, nhìn thấy ướt át trong mắt cô, ý chí của anh dần dần sụp đổ.
Anh cũng không có động tác nào quá phận, chỉ là dùng sức ấn váy bên hông của cô căng ra, giống như là hạ cổ*: Nếu là đầu bếp tư nhân, vì cái gì mà bây giờ lại làm vậy với anh? Có ý gì đây?"
*Hạ cổ: Hạ độc
Nhiệt độ nóng bỏng tăng cao, thái dương Vân Chức trào ra mồ hôi tinh mịn, cô không thể nhịn được nữa mà lấy môi lấp kín cái miệng đang nói linh tinh của Tần Nghiên Bắc, giống như bị hơi thở của anh làm cho nhiễu loạn, vừa xấu hổ vừa thừa nhận cô muốn dung túng anh vô điều kiện.
Bên tai giống như vang lên tiếng cười thấp thấp, lại tựa hồ như phong ấn đã lâu, rốt cuộc cũng có được, Tần Nghiên Bắc mất đi khống chế, anh lẩm bẩm: "Vân Chức em xong rồi, em yêu anh đến vậy cơ mà."
Vân Chức nắm chặt vai anh, ngẩng đầu, cố căng đường cong cần cổ lên, mơ hồ phát ra âm rung: "Vậy làm sao bây giờ, hay là em... khống chế chút, bớt yêu anh đi một tý nhé?"
Một câu chọc tới điểm mấu chốt không thể chạm tới nhất của anh.
Thân xe rung lên không xong, đáy mắt Tần Nghiên Bắc tràn đầy tơ máu, nảy sinh ác độc muốn bắt nạt cô, khàn giọng nói: "Em dám!"