Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cốc, cốc...
"A Diệu, con dậy chưa? Xuống ăn còn đi làm thủ tục nhập học với Lăng Tiêu." Mẹ Lăng nấu ăn sớm, thấy cả nhà đã tụ tập đông đủ, chỉ thiếu mỗi cô con gái mà bà yêu thương nhất, bà vốn không muốn phá huỷ giấc ngủ của cô, nhưng hôm nay cô có lịch hẹn lên bà mới phải làm thế.
Tiếng mẹ Lăng vọng vào trong cửa, nhưng bà không hề thấy có tiếng vọng lại trả lời bà, bà liền cảm thấy sốt ruột, sau đó không kìm được vào mà mở của phòng của Lăng Diệu: "A Diệu, con có ở trong phòng không? Mẹ vào nhé!"
Mẹ Lăng căn phòng mà ngày nào mình cũng bước vào, nhưng căn phòng trống không, không có ai ở trong phòng. Mẹ Lăng cứ ngỡ Lăng Diệu còn ngủ lên mới lên cô dậy,ai ngờ con gái bà vẫn lạnh lùng như vậy, cô vẫn luôn một mình làm tất cả mọi việc, không bao giờ cần sự trợ giúp của đình. Vốn tưởng rằng có thể nghe thấy tiếng nói của con gái mình lúc sáng sớm, nhưng cô đã đi đâu rồi, bà cũng không biết.
Bà Lăng cũng không thể làm gì khác, bà chỉ có thể tủi thân đi xuống dưới nhà dùng chung với mọi người.
Thấy mẹ Lăng vẫn đi một mình xuống, cha Lăng cũng không kìm được mà dò hỏi bà: "Bà xã, Tiểu Diệu đâu, sao con bé không xuống dưới nhà ăn sáng với mọi người. Hay con bé mệt vẫn chưa thức dậy vậy?"
Mẹ Lăng cũng không biết Lăng Diệu lúc này đang ở đâu, trước kia cô đi đâu cũng không nói cho bà biết, tuy cô chấp nhận trở về nhưng có lẽ đây không phải là điều mà cô muốn, bà cũng không biết tại sao con gái mình lại chán ghét ngôi nhà này như thế, cô luôn vẫn cư xử đúng mực như một người còn gái của gia đình, nhưng thực chất cô không hề coi trọng tình cảm của gia đình, thậm chí còn được nói là lạnh nhạt với gia đình họ.
"Ông nó à, có lẽ Tiểu Diệu đi tập thể dục buổi sáng vẫn chưa trở về, hay là gia đình chúng ta ăn cơm trước đi nhé, điện thoại của con bé để ở nhà lên tôi cũng gọi không được cho con bé."
Mắt của cha Lăng bỗng đượm buồn, giọng ông bắt đầu trầm xuống: "Vậy à, thôi chúng ta ăn cơm trước đi, hôm nay Tiểu Tiêu phải đi học, thằng bé đói rồi."
Mẹ Lăng cũng không có ý định bắt mọi người ở trong nhà phải đợi con gái mình, bà cũng chỉ có thể lẳng lặng ngồi xuống dùng bữa sáng: "Mọi người ăn cơm trước đi vậy, tôi kêu dì Trương phần thức ăn cho Tiểu Diệu, con bé cũng không thích ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ vào buổi sáng, nên mọi người ăn trước đi."
Cả nhà họ Lăng dùng bữa thì thấy Lăng Diệu bước từ cửa vào, cô đi thẳng đến bàn ăn rồi ngồi xuống, cất tiếng nói: "Con xin lỗi mọi người, con đi dạo nên không để ý thời gian."
Ông bà Lăng thấy Lăng Diêuh quanh về, cũng không có ý tứ trách cô, mà vẫn quan tâm cô nói: "Tiểu Diệu, hôm qua con ngủ có ngon không, con thấy thời tiết ở đây thế nào?"
"Dạ, con ngủ quen rồi ạ, ba mẹ không cần lo lắng đâu ạ. Còn thời tiết thì con vẫn chưa thấy quen, chắc cũng phải mất một khoảng thời gian con mới thích ứng được, ba mẹ không cần lo lắng đâu ạ, con cũng đang quen dần rồi ạ."
Thấy con gái lễ phép trả lời mình một cách lạ thường, đây là lời nói trước kia ông bà từng nghe thấy rồi, nhưng đã từ rất lâu rồi ông bà không nghe con gái mình nói như thế, có lẽ do vụ tai nạn đó, con bé đã thay đổi rồi. Hôm nay, con gái cưng mà ông bà yêu thương bỗng dưng thay đổi thái độ với họ như trước kia, hoặc có lẽ con bé đang cố mở lòng với ông bà và gia đình này, nên ông bà không thể nào hết ngạc nhiên được.
Trái ngược với niềm vui sướng của ông bà Lăng thì Cố Mộng Y lại không hề vui vẻ chút nào, khuôn mặt của cô ta tối sầm lại, anh mắt tràn đầy ghen ghét của cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Diệu: 'Tại sao con nha đầu chết tiệt này lại quay về cơ chứ. Sao không ở bên nước ngoài luôn đi, nếu con nha đầu này không về thì tình cảm của ông bà Lăng sẽ dành tất cả cho cô ta, nhưng tại sao nó lại quay về cơ chứ. Tại sao? Tại sao?'
Tuy trong đầu Cố Mộng Y tràn đây tiếng chửi rủa, nhưng khuôn mặt của cô ta vẫn cố bày ra vẻ mặt tươi cười, cô ta bắt đầu hướng tới Lăng Diệu nói: "Tiểu Diệu à, em có biết dì với chú lo lắng cho em như thế nào không, chị không có ý muốn trách em, nhưng nếu sau này em đi ra ngoài thì lên nói với chú và dì một tiếng nhé! Em cũng biết đó, sáng nay A Tiêu cũng phải đi học, em ra ngoài thì nên nói với mọi người để mọi người ăn trước không phải chờ em."
Sau khi nghe lời nói của Cố Mộng Y nói xong, ông bà Lăng lại muốn trách cứ Cố Mộng Y, sao hôm nay con bé không hiểu chuyện thế như thế cơ chứ, nên bèn ra mặt nói giúp: "Tiểu Diệu à, con đừng trách Y Y nhé, con bé cũng chỉ lo cho ba mẹ thôi, với con bé sợ Tiểu Tiêu trễ học nên mới nói con như thế, con đừng để ý tới lời nói của con bé nhé. Con bé không có ý tứ trách con đâu."
Lăng Diệu cũng không muốn sáng sớm đã gây chuyện cãi cọ với Cố Mộng Y nên cô cũng không thèm để ý tới những lời mà Cố Mộng Y nói: "Con biết rồi, sau này nếu con có đi ra ngoài cũng nói cho ba mẹ, thế là được đúng không? Tránh để mọi người trong nhà phải chờ con. Con ăn xong rồi, con lên trên phòng trước đây. Mọi người cứ từ từ ăn."
Lăng Diệu nói xong, liền đứng dậy, đi thẳng một mạch lên phòng, không thèm quay mặt nhìn mọi người trên bàn ăn.
Sau khi Lăng Diệu bước lên phòng, trên bàn ăn nhà họ Lăng lại rơi vào yên tĩnh, không một ai nói chuyện với ai, bỗng nhiên tiếng của dì Trương vọng ra: "Ôi ông bà chủ, tôi tưởng cô chủ quay về rồi chứ ạ, cô chủ đầu rồi ạ. Tôi đã làm xong cho cô chủ rồi đây. Ông bà chủ và mọi người đừng nói cô chủ nhé, sáng nay tôi có gặp cô chủ đi khỏi nhà, nhưng trước khi đi, cô chủ có dặn với tôi là tới giờ ăn cô ấy sẽ quay về nhà, mà tôi tuổi già sức yếu, lên cô chủ có dặn dò nhưng tôi vì nấu cơm sáng cho cả nhà lên cũng không để ý tới cô chủ nói gì, khi nãy nghe thấy tiếng cô chủ nên tôi mới nhớ ra."
Cha Lăng thấy bầu không khí càng ngày càng lắng xuống, nên chỉ có thể nói một tiếng: "Dì Trương, dì mang đồ ăn lên cho Tiểu Diệu đi nhé, con bé mới đi tập thể dục, nên đã lên phòng nghỉ ngơi trước rồi, dì mang đồ ăn lên cho con bé giúp chúng tôi nhé."
Mẹ Lăng thấy con gái mình vì lời nói giúp của mình cho Cố Mộng Y lên đã để cho con gái mình giận dỗi lên phòng, bà cảm thấy bản thân mình không hề hiểu con gái mình chút nào cả, sáng nay bà mới tưởng chừng mối quan hệ của cô với người trong nhàl, nhưng lại vì những lời nói vô ý của bà mà khiến cô bỏ bữa với gia đình mình.
"Dì Trương, để tôi mang đồ ăn lên cho Tiểu Diệu đi. Tôi cũng có chuyện muốn nói với con bé. Dì đưa đồ ăn đây tôi mang cho con bé."
Cha Lăng thấy mẹ Lăng chuẩn bị đứng dậy trước bàn ăn, lên đã nhanh tay níu bà lại: "Bà xã, em ngồi xuống ăn đi, để dì Trương mang đồ ăn lên cho Tiểu Diệu, em cho con bé thời gian nghỉ ngơi đi."
"Nhưng em muốn mang đồ ăn lên cho con gái của chúng ta..." Mẹ Lăng vẫn muốn đứng lên, bà muốn đích thân mình mang đồ ăn lên cho con gái mình, cũng muốn giải thích những điều vô ý mình nói.
"Dì Trương, bà mang đồ ăn lên giúp tôi nhé!" Cha Lăng là người đàn ông trụ cột của gia đình, nên biết ứng xử như nào, giải quyết mọi việc bằng lý trí, lên ông biết lúc này không lên làm phiền Lăng Diệu. Không phải là ông không thương con gái mình, mà ông biết được tính cách của con gái mình, bây giờ nếu ông cho bà Lăng nên giải thích với con gái mình, e rằng con nhóc đó sẽ không thèm nể mặt bà mà dọn thẳng đồ đi ra khỏi nhà luôn.