Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Eo Thon - Điềm Dữu Tử
  3. Chương 107: Ngoại truyện 7
Trước /113 Sau

Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 107: Ngoại truyện 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện 7

Đầu lưỡi lướt xuống dưới dừng lại ở nơi suối nguồn, Thẩm Ý len đầu lưỡi vào trong, tiếng nước lập tức càng vang hơn, tựa như có một chú cá liên tục quẫy đuôi đập nước.

Bùi Y Y không thể chống đỡ cảm giác kích thích này, cuối cùng cô cũng bật ra một tiếng “a... ha ~” rồi cuống quýt cắn môi, nén âm thanh vào trong khoang mũi, cảm nhận nơi chặt khít ẩm ướt nhất của mình bị đầu lưỡi mềm mại chọc ngoáy, len vào trong, sau đó chậm rãi lướt qua khắp mọi nơi tựa như chiếc lông vũ, tựa như cơn gió xuân, đụng chạm mút mát không bỏ qua bất cứ nơi nào.

Cô càng cảm thấy ngứa ngáy tê dại hơn, từng nếp gấp trong nơi sâu nhất như đang so tài với nhau, xoắn chặt vào nhau, vắt ra nhiều nước hơn.

Cả cơ thể Bùi Y Y đều đang uốn éo, chậm chạp, nhẹ nhàng, muốn giũ bỏ cảm giác nôn nóng kia đi nhưng lại cảm thấy một sự nôn nóng lớn hơn bao phủ, cơn khoái cảm ập đến nhanh chóng.

Bùi Y Y không thể kiên trì bao lâu, chẳng mấy chốc đã đầu hàng, kéo tay Thẩm Ý, nằm trên giường khẽ co giật.

Đợi đến khi cô hoàn hồn lại ngồi dậy, lưỡi của Thẩm Ý vẫn chưa dời đi, cô đặt hai chân lên mép giường, lướt mắt qua đám lông mềm vừa vặn nhìn thấy cánh hoa bị mút đến đỏ bừng của mình, mà chiếc lưỡi hồng hào kia đang chậm rãi lướt lên lướt xuống giữa hai cánh hoa.

“Xèo”, mang tai Bùi Y Y đã đỏ lựng hoàn toàn, cô vội vàng khép chặt chân lại, Thẩm Ý cũng kết thúc đứng dậy vào lúc này. Anh mang theo mùi vị trong lành thoang thoảng ở nơi đó, hôn lên môi Bùi Y Y, tách mở cánh môi rồi mút lấy lưỡi cô giống như anh vừa mút cánh hoa ban nãy.

“Thẩm Ý Bùi Y Y, ra ăn cơm.” Là Thẩm Tinh đang gõ cửa.

Lần này Bùi Y Y phản ứng nhanh hơn Thẩm Ý, cô nhanh như cắt đẩy Thẩm Ý ra rồi đi mở cửa. Thẩm Tinh đứng ngoài cửa vẫn cắm cúi chơi game, không ngó vào trong dò xét cũng chẳng rảnh rỗi để quan sát xem trên mặt Bùi Y Y có chỗ nào bất thường hay không.

Phiu ~ Nguy hiểm quá ~

Có người ra mở cửa, Thẩm Tinh bèn đi khỏi đó.

Tâm trạng của Bùi Y Y được thả lỏng, cũng không so đo Thẩm Tinh gọi thẳng tên họ không biết lớn nhỏ. Dù sao vừa nãy cô bé đã gọi cả tên lẫn họ của cô và Thẩm Ý, không ngắt nghỉ chỗ nào, chứng tỏ cô và Thẩm Ý gắn bó khăng khít, quấn quít bên nhau.

Bùi Y Y làm khách, còn có hai anh em họ nên bữa cơm hôm nay cực kỳ thịnh soạn, mẹ Thẩm đã dặn dì nấu cơm làm rất nhiều món mà Bùi Y Y thích giống như lần trước. Nhưng lần này Bùi Y Y đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, trước khi đến đây cô đã ăn qua một chút, lúc này hoàn toàn không đói bụng.

Như vậy đến lúc ăn chắc chắn cô sẽ có dáng vẻ con nhà gia giáo hơn đúng không.

Cả người ngồi quây quần bên bàn, một bên Bùi Y Y là Thẩm Ý, một bên khác là Thẩm Tinh.

Lúc này ăn cơm nên Thẩm Tinh không nghịch điện thoại nữa, Thẩm Liệt cũng không nhếch mép nữa. Bùi Y Y lặng lẽ nhìn bố Thẩm một cái, ông cũng đang ôn hòa bảo mấy người trẻ ăn cơm.

Lúc này, hình như mọi người đều trở nên dễ chung sống hơn rồi.

Bùi Y Y thầm gật gù trong lòng, thầm nghĩ đợi đến khi mình vào làm dâu trong nhà, mình cũng sẽ nấu cơm cho cả nhà.

“Phì Tây Tây, sao cháu không ăn? Ồ, người miền Nam các cháu thích ăn hải sản, nào, ăn đi.” Bà Thẩm đổi món ăn trước mặt Bùi Y Y.

Bùi Y Y bỏ qua cái tên ở phía trước, vui vẻ cảm ơn bà nội, vươn đũa ra gắp đồ ăn.

Ồ, là món bào ngư kho tàu. Bào ngư...

Giây phút này, Bùi Y Y lập tức nhớ lại cảnh tượng khi mình vừa lên đỉnh xong, nhìn Thẩm Ý hôn mút chỗ đó.

Hai cánh hoa của cô tách ra, hai mảnh thịt bào ngư tách ra...

Chỗ đó của cô ướt nhẹp lấp lánh ánh nước vì được liếm láp, miệng bào ngư bóng nhẫy óng ánh vì ngấm nước tương...

Bùi Y Y cầm đũa, mang tai đỏ bừng, trông còn đỏ hơn cả quá trình Thẩm Ý liếm cho cô.

“Sao thế Y Y, không hợp khẩu vị sao?” Mẹ Thẩm dịu dàng hỏi. Bùi Y Y vội vàng lắc đầu, gắp một miếng bỏ vào bát.

Cô nhìn bào ngư một lúc lâu rồi lại nhìn sang Thẩm Ý, không ngờ anh cũng đang nhìn cô. Hai người nhìn vào mắt nhau một lúc mà chẳng có ai để ý, Thẩm Liệt ngồi đối diện hai người lại bất ngờ nói một câu: “Oh ~ Anh hiểu rồi, vừa rồi bảo là đi xem ảnh... nhưng thực ra? Không phải chứ...”

Tai Bùi Y Y nóng rực, vội vàng nhìn Thẩm Liệt, thấy anh ta nhếch mép, ánh mắt có ba phần hờ hững ba phần trêu chọc ba phần hiểu thấu một phần khinh khỉnh...

“Không có! Vừa rồi bọn em nghiêm túc xem ảnh, không có thực ra gì cả!”

Bùi Y Y không nói còn đỡ, vừa mới lên tiếng lại vô tình biến thành không đánh tự khai. Khóe miệng của Thẩm Liệt càng nhếch cao hơn, ánh mắt biến thành năm phần hiểu thấu hai phần trêu chọc hai phần khinh khỉnh một phần kiêu căng...

Những người khác không hiểu gì sất, cũng đang nói chuyện khác, không chú ý quá nhiều đến chủ để của đám con trẻ.

Thẩm Ý khẽ vỗ vào gáy Bùi Y Y, “Đừng để ý đến anh ấy, ăn cơm đi.”

Bùi Y Y một phát ăn cả con bào ngư, nhấm nháp rồi nuốt xuống. Sau khi ngẫm nghĩ, cô nhún vai với Thẩm Liệt một cách rất ngầu, nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, anh trai ạ.”

Thẩm Liệt “xùy” một tiếng, nhếch miệng cười, trong mắt có năm phần khinh khỉnh hai phần...

Khi Thẩm Ý đưa Bùi Y Y về trường thì trời đã tối.

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Thẩm xong, đến chiều hai người ra ngoài hẹn hò. Đi ăn bên ngoài xong họ lại đến căn hộ của Thẩm Ý làm chuyện ấy, sau đó mới nắm tay nhau đi về.

Kỳ thực Bùi Y Y muốn qua đêm ở chỗ của Thẩm Ý, anh cũng có ý này, nhưng cô đã bị nhắc nhở, có lẽ Thẩm Ý cũng bị bóng gió nhắc nhở rằng đến giờ thì phải đưa Bùi Y Y về trường an toàn.

Bùi Y Y nín nhịn cả đoạn đường, sau khi xe dừng lại cô thực sự không nhịn được nữa, giương mắt hỏi Thẩm Ý: “Vì sao mọi người đều không nhắc đến ngày lành đến nhà em xin cưới nhỉ?”

Thẩm Ý nghe không hiểu, “Hửm?”

“Thì là, về chuyện cưới hỏi của mình đấy, sao ông bà không hỏi gì nhỉ?” Bùi Y Y vừa thấy khó hiểu vừa bất an, “Có phải họ chê em không biết cái gì, không thích em, cho nên không mong muốn em kết hôn với anh không?”

Thẩm Ý nghe thấy những câu hỏi này thì cảm thấy rõ ràng mình đang ở nhân gian, sao lại bị hỏi mấy câu về thế giới thần tiên thế nhỉ. Sau khi hiểu ra, anh hỏi ngược lại: “Là anh đã nói câu gì khiến em nảy sinh ảo giác sao?”

Bùi Y Y không đáp lại, Thẩm Ý lại gật đầu, nói với cô: “Bùi Y Y, đợi đến khi họ chọn được ngày lành, anh nhất định sẽ nói trước cho em biết.”

“Đó là lúc nào thế?” “Em muốn vào lúc nào?”

Bùi Y Y mím môi, nghĩ đến lời của Trâu Diễn, lại ném vấn đề này lại cho anh, “Anh cảm thấy khi nào thì tốt?”

Thẩm Ý bật cười, véo mạnh vào má cô một cái, “Bùi Y Y, em đáng yêu quá.” Anh nghiêng người cởi dây an toàn cho cô, “Vào đi, mẹ em sẽ gọi điện cho em ngay bây giờ đấy. Ngày mai anh đưa bữa sáng cho em, mì vằn thắn và sữa chua, được không?”

Thẩm Ý nói rất chuẩn, Bùi Y Y vừa mới vào cổng trường Chu Thu Vũ đã gọi điện đến. Cô vội vàng bắt máy, trả lời từng câu hỏi của Chu Thu Vũ, kể

lại quá trình mình ở nhà họ Thẩm vào hôm nay.

Chu Thu Vũ khá hài lòng với màn thể hiện của cô, mặc dù bây giờ gặp phụ huynh nhà bạn trai thì đúng là hơi sớm, nhưng nếu đi gặp thật thì con gái của bà không được thể hiện quá kém cỏi.

“Con về trường chưa? Không ở cùng Thẩm Ý đâu nhỉ?” Bùi Y Y gật đầu, “Mẹ, anh ấy vừa đưa con về trường.”

Chu Thu Vũ rất hài lòng, dặn dò thêm mấy câu rồi ngắt máy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70

Copyright © 2022 - MTruyện.net