Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Eo Thon - Điềm Dữu Tử
  3. Chương 109: Ngoại truyện 9
Trước /113 Sau

Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 109: Ngoại truyện 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện 9

Bùi Y Y ngồi trên ghế lái phụ, ba cô bạn cùng phòng ngồi ở phía sau.

Thôi Hàm không nói chuyện với hai cô bạn khác, ngồi một mình bên ghế bên tay phải. Cô ta không nghe người khác nói chuyện, chỉ lẳng lặng kéo chiếc váy vốn đã ngắn lên trên, kéo đến mức gần như sắp lộ hết cả đùi ra rồi. Nhưng cô ta khoe hàng một hồi lâu mà người lái xe hoàn toàn không nhìn cô ta một lần nào. Thôi Hàm nhụt chí, lại kéo vạt váy xuống, cả người tựa vào lưng ghế như không có xương vậy.

Đi đến chỗ đèn đỏ, xe dừng lại.

Thẩm Ý duỗi tay vỗ vào gáy Bùi Y Y, “Bùi Y Y, nói với em bao lần rồi, đừng đọc truyện trên xe, không tốt cho mắt.”

“Em biết rồi.” Bùi Y Y vội vàng đáp lại qua loa, nhanh chóng lướt xem hết chương này đến chương khác.

Người bạn có mối quan hệ bình thường với nữ chính phải lòng nam chính, thường xuyên giở trò dụ dỗ nam chính, sau đó bị nữ chính phát hiện, nữ chính đã dùng thủ đoạn cứng rắn để vạch trần mánh khóe của cô bạn trà xanh, trực tiếp đuổi cổ cô ta đi.

Bùi Y Y nhớ là mình đã đọc qua đoạn này rồi. Lúc đó mới đọc được nửa bộ, cảm thấy số chương quá dài, tình tiết quá phức tạp nên cô đã bỏ ngang.

Nhưng vì sao cô không tìm thấy tình tiết đó nhỉ?

Thôi Hàm ngồi ở phía sau nhắm chuẩn thời cơ, vuốt mái tóc dài, nói: “Haiz, sao bây giờ vẫn còn người đọc tiểu thuyết não tàn vậy nhỉ? Gì mà tiểu thuyết vườn trường, tổng tài còn có tiểu thuyết xuyên không hư cấu, quá ư là não tàn. Dạo này tôi đang đọc một bộ tiểu thuyết nước ngoài nổi tiếng ‘Chiến tranh và hòa bình’, các cậu đã đọc chưa?”

Cô ta nói xong không có ai tiếp chuyện, nhưng Thôi Hàm không lúng túng chút nào, nghiêng đầu hỏi hai cô bạn cùng phòng: “Tiểu thuyết ‘Chiến tranh và hòa bình’ do nhà văn Nga viết, hai cậu đã đọc chưa?”

Nữ sinh từng cãi nhau với Thôi Hàm không nói gì, một nữ sinh thấy không đáp lại thì không hay, bèn lắc đầu nói: “Chưa đọc.”

Vẻ mặt của Thôi Hàm hơi khinh thường, ánh mắt quét một vòng qua người hai nữ sinh rồi chuyển lên trên ghế lái, “Ồ, Thẩm Ý, cậu đã đọc chưa? Tác phẩm nổi tiếng của Lev Tolstoy ấy.”

Đèn đỏ dài thật, hơn 100 giây lận.

Ngón tay Thẩm Ý gõ vào vô lăng, “Chưa đọc.”

Thôi Hàm không tỏ vẻ khinh thường nữa, như thể đã tìm được chủ đề để nói: “Mình vừa đọc xong bộ này, nếu cậu muốn đọc thì lần sau mình cho mượn.”

“Tôi không đọc.”

Thôi Hàm vẫn không nản lòng, “Vậy bình thường cậu hay đọc sách gì? Giá sách của mình có rất nhiều loại sách.”

Thẩm Ý nói bằng giọng bình thản: “Tôi khá thích đọc tiểu thuyết vườn trường, tổng tài và xuyên không hư cấu.”

Thôi Hàm: “...”

Cuối cùng đèn đã chuyển sang xanh, chiếc xe chậm rãi lăn bánh, khi không có ai nói chuyện thì Bùi Y Y lại la lên: “Em tìm thấy rồi!”

“Y Y, cậu tìm thấy gì thế?” Bạn cùng phòng rất tò mò.

Bùi Y Y không tiện trả lời, chỉ nói: “Tìm thấy một bộ tiểu thuyết hay.” Tình tiết đó là thế này:

Vào ngày sinh nhật của nữ chính, cô bạn trà xanh đến party sinh nhật, yêu bạn trai của nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, cũng chính là nam chính. Cô ả trà xanh nghĩ cách tiếp cận nam chính, ví dụ như đi làm ở công ty nam chính, ví dụ như rõ ràng cô ta cố tình làm cơm hộp cho nam chính nhưng lại nói là làm nhiều nên tiện tay mang cho nam chính, còn nói bằng giọng điệu trà xanh rằng thì là mà thương nam chính lúc nào cũng phải ăn cơm bên ngoài. Rồi lại đá sang chuyện nữ chính không biết nấu cơm không biết chăm sóc người khác, lại nói nếu cô ta là bạn gái của nam chính, cô ta nhất định sẽ chuẩn bị cho nam chính ba bữa một ngày đầy đủ.

Sau đó những chuyện này bị nữ chính biết được, nữ chính cực kỳ cool ngầu, trực tiếp đổ hộp cơm lên đầu của ả trà xanh.

Ừm, Bùi Y Y âm thầm gật gù.

Cô đang chờ, nếu như Thôi Hàm còn giở cái thói trà xanh ra, cô cũng sẽ đổ đồ ăn lên mái tóc vừa mới gội của cô ta, cùng lắm về sau không sống chung được nữa thôi chứ cô sợ gì.

Gần đến giờ ăn cơm, mấy người đến vừa đúng lúc, ngồi vào chiếc bàn cuối cùng trong nhà hàng.

Đến lúc này, Thẩm Ý ăn gì cũng không quan trọng, anh để mấy cô gái tự chọn món.

Con gái nói nhiều, chọn đồ ăn cũng phải thảo luận rôm rả, Thẩm Ý không có hứng thú. Anh đang bưng cốc nước chanh mà phục vụ đưa lên, chuẩn bị uống thì nhác thấy Thôi Hàm ngồi đối diện cứ một mực nhìn anh. Mà nhìn anh thì cũng đã đành, còn kéo cổ áo vốn đã trễ xuống thấp hơn.

Thẩm Ý nhếch mép.

Bùi Y Y và hai cô bạn túm tụm lại chọn đồ ăn, Thôi Hàm nghe họ nói mấy câu, lập tức phì cười, “Chậc chậc, thế mà các cậu không biết nhịn mồm nhịn miệng? Chẳng trách tôi thấy các cậu càng ngày càng tròn lẳn ra. Đến lúc đó đừng để béo đến độ ngay cả đồ tập cũng không mặc nổi nhé. Tôi cảm thấy các cậu phải học tập tôi nè, tôi vừa ăn thanh đạm vừa thích vận động, hồi cấp ba có người khen dáng tôi đẹp đấy.”

Bùi Y Y mím môi.

Ừm, đến lúc rồi, cô phải cầm đồ ăn ụp lên đầu Thôi Hàm mới được.

Cô vội vàng tìm kiếm trên bàn ăn, nhưng họ vừa mới đến, ngay cả bát đũa cũng không có nữa là đồ ăn.

Bực mình quá đi.

“Chúng mình ăn nhiều thịt vào, cho cô ta đói chết đi.” Bùi Y Y thì thầm vào tai hai cô bạn.

Thấy mấy cô bạn kia không có phản ứng, Thôi Hàm lại nhắm chuẩn thời cơ quay sang nhìn Thẩm Ý, nở nụ cười dịu dàng hơn mấy phần, “Oh, Thẩm Ý là con trai, con trai đều thích con gái dáng đẹp nhỉ? Ừm, ngày nào mình cũng chạy bộ và tập Yoga đấy.”

Cô ta tự khen mình dáng đẹp, Bùi Y Y không có phản ứng nhưng cô ta hỏi Thẩm Ý làm gì, Thẩm Ý là bạn trai của cô mà!

Bùi Y Y lập tức nhìn sang Thẩm Ý, nhưng anh đang nhìn Thôi Hàm từ trên xuống dưới, gật gù nói: “Ừm, đúng là đô thật, nếu về quê gánh phân chắc có thể gánh được một lúc hai thùng đấy.”

Thôi Hàm tức đến mức mặt chuyển sang màu gan heo, cô ta nhìn hai người bạn cùng phòng vừa phì cười thành tiếng, lập tức chỉ trích Thẩm Ý không chút nể nang: “Cậu ăn nói cái kiểu gì đấy? Đúng là bất lịch sự!”

Thẩm Ý ra vẻ có lỗi, “Tại tôi thấy bả vai lộ ra ngoài của cô thật sự rất đô, thật ngại quá, nếu cô không thích nghe thì lần sau tôi sẽ nói sau lưng cô.”

Bữa cơm này sao có thể ăn tiếp được nữa.

Thôi Hàm xách túi chuẩn bị đứng dậy thì có người đi ngang qua, cô ta còn chưa nhìn thấy người thì đã nghe thấy người nọ nói: “Đến muộn rồi sao?

Má nó, đường tắc quá.”

Cô ta thu lại biểu cảm nhìn người nọ, thấy một gương mặt hao hao Thẩm Ý, tuy không đẹp trai khiến người khác trầm trồ như Thẩm Ý nhưng cũng khiến người ta thổn thức.

Bàn tay đang siết chặt quai túi lại thả ra, đợi đến khi nhìn thấy chìa khóa xe Maserati bị người ta ném bừa ở một bên, Thôi Hàm lập tức cảm thấy cả người khoan khoái, dịch ghế về bên đó một chút.

Không đẹp trai bằng Thẩm Ý nhưng cách ăn mặc thời trang ngầu lòi hơn nhiều, đặc biệt là chiếc chìa khóa xe kia.

Chiếc Maserati rẻ nhất cũng đắt gấp mấy lần con xe kia của Thẩm Ý.

“Chào anh, chào em, hai người cũng đến đây à.” Bùi Y Y lên tiếng chào hỏi, cô không biết Thẩm Liệt và Thẩm Tinh sẽ tới, chí ít cho tới vừa rồi Thẩm Ý cũng không nói gì với cô.

Hai người vừa đến, Bùi Y Y không còn tự nhiên thoải mái như trước nữa.

Thẩm Liệt là anh họ Thẩm Ý, còn là nhân vật trong giới xã hội đen nữa chứ, lỡ như nói sai câu gì thì toang. Ồ, xem ra cũng không thể ụp đồ ăn lên đầu Thôi Hàm nữa rồi.

Dân anh chị Thẩm Liệt rất cool ngầu, ngồi xuống cười nhếch mép một cái coi như chào hỏi mọi người.

Cô em Thẩm Tinh không cool ngầu nhưng chẳng có thời gian để ý đến ai cả, suốt từ nãy tới giờ cũng chỉ nhìn chăm chú vào điện thoại. Thẩm Ý phải đẩy cô bé một cái, bảo cô bé lễ phép chút, lúc này Thẩm Tinh mới ngẩng đầu lên từ điện thoại, nhìn mọi người “Hi” một tiếng xong liếc sang Thôi Hàm, “Chào dì ạ.”

Thôi Hàm tức đến tím người, “Nhóc có biết nói chuyện không vậy? Chị cũng là bạn học của Bùi Y Y đấy nhé!”

Thẩm Tinh nghe thấy thế lại nhìn cô ta, lần này quan sát Thôi Hàm từ trên xuống dưới rồi mở miệng nói: “Sorry ~”

Thôi Hàm không để ý nữa, liếc xéo cô bé một cái, dồn sự chú ý lên người Thẩm Liệt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chàng Rể Ma Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net