Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện 12
Vào năm cuối đại học, mọi người đều bận rộn làm luận văn và tìm chỗ để thực tập, còn hành trình của Bùi Y Y không giống bọn họ, cô và Thẩm Ý quay về trường trung học số 1 để chụp ảnh cưới.
Chụp ảnh cưới là do Thẩm Ý đột ngột đề nghị.
Có một hôm, sau khi bọn họ vừa “hành sự” xong, Bùi Y Y hào hứng lấy bộ đồ cô và bạn cùng phòng vừa đi mua vào sáng nay ra thử.
Đó là một chiếc váy màu trắng vừa mặc bên ngoài vừa mặc bên trong được. Vì trời lạnh nên Bùi Y Y mặc chiếc váy ở bên trong. Khi cô mặc váy xong rồi đi tìm áo dạ thì bị Thẩm Ý ôm lấy từ phía sau. Cô tưởng Thẩm Ý lại muốn làm nhưng kết quả, anh ghé vào tai cô rồi nói: “Bùi Y Y, em mặc váy cưới chắc chắn sẽ đẹp lắm.”
Vì thế Thẩm Ý đã thông báo cho gia đình hai bên, đó là lần thứ ba nhà họ Bùi và nhà họ Thẩm ngồi ăn cơm cùng nhau. Trên bàn cơm, người lớn hai bên bàn bạc chuyện cưới xin của hai người.
Nhưng lần đó chưa có kết quả, nguyên nhân là vì Chu Thu Vũ nói đầu óc hơi mông lung, phải về nhà suy nghĩ một thời gian, vì dù gì Bùi Y Y vẫn còn chưa tốt nghiệp.
Mặc dù trước đây Chu Thu Vũ chưa từng nghĩ một người có thành tích kém như Bùi Y Y có thể làm nên trò trống gì, nhưng dù cô không có tiền đồ thì bà cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cô đi sớm như vậy.
Huống hồ Bùi Y Y đã đậu Học viện múa Bắc Kinh, tương lai cũng không tồi, có thể khoe với ông bà tổ tiên. Các bậc cha chú không hiểu gì cũng tin tưởng Bùi Y Y có thể làm rạng danh tổ tiên.
Trong thời gian Chu Thu Vũ cân nhắc, Thẩm Ý và Bùi Y Y quay về trường cấp ba chụp ảnh cưới. Dù gì sớm muộn cũng kết hôn, nhân lúc đang đầu
tháng Tư tiết xuân ấm áp hoa nở, là khoảng thời gian vô cùng đẹp.
Cho đến khi ảnh cưới đã được rửa ra, sau khi Chu Thu Vũ nhìn thấy, đầu tiên bà tức giận mắng Bùi Y Y một trận vì tự tiện quyết định, sau đó tỏ thái độ lấp lửng, đồng ý cho hai người kết hôn sau khi tốt nghiệp.
So với cảm xúc bấp bênh lên xuống của Chu Thu Vũ, Bùi Phú Niên bình tĩnh hơn nhiều.
Từ sau khi Bùi Y Y sinh ra, ông đã chẳng ôm bất cứ hy vọng nào với cô. Hồi nhỏ Bùi Y Y rất đáng yêu, bế ra ngoài ai gặp cũng khen ai gặp cũng cưng nựng, bất kể người quen hay người không quen đều thích bế cô. Lúc đó Bùi Phú Niên đã đưa ra quyết định, chỉ cần Bùi Y Y vui vẻ khỏe mạnh suốt đời, cuộc đời của ông đã viên mãn rồi.
Bùi Y Y đã giống như ông hằng mong muốn, từ nhỏ đến lớn đều sống vô tâm vô tư, thành tích kém thì thành tích kém, cô vẫn sống vui vẻ chẳng cần lo nghĩ gì, nhưng nếu phải nói chuyện gì vui nhất thì vẫn là việc yêu Thẩm Ý.
Cõi lòng Bùi Phú Niên có chút chua xót nhưng ông thật sự ưng ý chàng trai Thẩm Ý này.
Có một đợt vào mùa đông, gió thổi rất lớn lại đổ mưa nữa, ông và Chu Thu Vũ ở lại nhà Thẩm Ý ngủ một đêm. Ngày hôm đó, ông nghe lén được cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ, trước đó nói gì ông không biết nhưng khi nghe thấy Thẩm Ý hỏi Bùi Y Y lúc cuối cùng: “Vậy làm như thế em có thấy vui không?”
Bùi Y Y vui vẻ trả lời: “Em vui!”
Sau đó Thẩm Ý gật đầu, “Về sau không cần phải so sánh nữa, cái nào vui thì em cứ chọn cái đó, còn những chuyện khác thì có anh đây rồi.”
Lúc đó Bùi Phú Niên đã âm thầm gật gù.
Quãng đời sau này có một người đàn ông đặt niềm vui của Bùi Y Y lên hàng đầu, đó chính là điều tốt nhất khiến ông hài lòng nhất. Dù ưu tú hay không ưu tú, giỏi giang hay không giỏi giang, con gái ông vui vẻ vô ưu vô lo cả đời mới là chuyện quan trọng nhất.
Vì thế đối với kế hoạch tốt nghiệp xong kết hôn, chỉ cần con gái ông vui vẻ hạnh phúc thì có gì là không thể.
Hôn lễ được ấn định vào cuối tháng bảy, được tổ chức ở quê nhà.
Ngoại trừ anh em bạn bè thân thiết của hai nhà, còn có bạn học lớp 12-8, thầy chủ nhiệm và bạn học đại học thân thiết mà hai người mời đến tham dự hôn lễ.
Hôn lễ không tính là rầm rộ nhưng những chi tiết lãng mạn mà Bùi Y Y muốn đều có. Thẩm Ý đã tìm Trâu Diễn trước khi tổ chức hôn lễ, sắp đặt những chi tiết, thần tượng mà Bùi Y Y thích vào trong lễ cưới.
Trâu Diễn và Thẩm Lộ là phù dâu, Ngô Tư Khải và một bạn học ở lớp 12-8 làm phù rể, tất cả những người từng chứng kiến quá trình quen biết và yêu nhau của Bùi Y Y và Thẩm Ý, gần như đều có mặt ở hội trường hôn lễ hôm nay.
Nhà họ Thẩm đã mua nhà tân hôn cho hai người ở Bắc Kinh, ban đầu nhà họ Thẩm có ý chi trả hết chi phí đồ dùng và thiết bị trong nhà hai người, nhưng nhà họ Bùi không muốn để người ngoài xem thường Bùi Y Y, khăng khăng muốn mua đồ dùng thiết bị trong nhà.
Mặc dù ở Bắc Kinh đã có phòng cưới nhưng Thẩm Ý vẫn muốn coi căn phòng mà anh từng ở hồi học cấp ba là phòng cưới. Cả hai nhà đều không hiểu mô tê gì nhưng Bùi Y Y thì lại rất rõ, căn phòng đó, căn phòng của Thẩm Ý, là nơi chứa đựng sự khởi đầu của cô và Thẩm Ý.
Mặc dù trước hôn lễ Chu Thu Vũ có rất nhiều lời muốn bộc bạch, nhưng khi hôn lễ trôi qua, khi Bùi Y Y về lại mặt, bà nhớ lại lớn bé trong nhà họ Thẩm đều tôn trọng nhà họ Bùi và Bùi Y Y, nhớ đến chuyện từ hồi cấp ba đến giờ chuyện nào Thẩm Ý cũng coi Bùi Y Y là nhất, rồi lại thấy dáng vẻ hạnh phúc tay đan tay của hai đứa trẻ, những chuyện buồn phiền trong lòng bà đều tiêu tan.
Có điều, đợi đến khi Thẩm Ý nói chuyện với Bùi Phú Niên, bà mới lặng lẽ kéo Bùi Y Y vào phòng, hỏi cô: “Các con định khi nào thì đi đăng ký kết hôn?”
Có người kết hôn trước khi đăng ký, có người đăng ký sau khi kết hôn. Còn Thẩm Ý và Bùi Y Y, trước và sau hôn lễ bà cũng từng hỏi chuyện này, Thẩm Ý lúc nào cũng trả lời một câu “Khoan chưa vội”. Lúc mới đầu dĩ nhiên Chu Thu Vũ cũng không vội, nhưng bây giờ lễ cưới cũng tổ chức xong rồi mà Thẩm Ý vẫn không nhắc đến chuyện đi đăng ký, rốt cuộc là nó nghĩ thế nào?
“Ồ, con còn chưa hỏi.”
Chu Thu Vũ nghe thấy thế, bất lực dí tay vào trán cô, “Chuyện công ăn việc làm của con vẫn chưa ổn định, bây giờ vội vội vàng vàng tổ chức hôn lễ rồi, sau này con định làm gì hả? Thẩm Ý trực tiếp bảo nghiên*, về sau nó vẫn phải học thêm mấy năm. Trong trường có nhiều hoa thơm cỏ lạ như vậy, đăng ký kết hôn sớm yên tâm sớm, đừng để phát sinh biến cố gì.”
*Từ gốc (保研) Được giới thiệu sinh viên tốt nghiệp đại học xuất sắc học lên thạc sĩ mà không cần thi (Baidu)
Bùi Y Y nghe không hiểu, hỏi lại bà, “Mẹ, biến cố gì cơ?”
Chu Thu Vũ không muốn nói nữa, cô con gái này của bà từ nhỏ đã khờ khạo, cũng là vì người nhà bao bọc con bé quá cẩn thận, rõ là có một đống trò khôn vặt mà lại chẳng biết tính toán gì. Bất kể là đối với người ngoài hay đối với Thẩm Ý, theo lý mà nói Chu Thu Vũ không nên nghi ngờ Thẩm Ý có tâm tư gì khác, nhưng nghĩ nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu. Bùi Y Y ở Bắc Kinh không thân không thích, lỡ như về sau Bùi Y Y chịu ấm ức ở đó thì biết làm thế nào?
“Nói tóm lại con cứ nghe theo mẹ là đúng đắn, tối về nhà giục Thẩm Ý đi đăng ký kết hôn đi, đến lúc đó đi làm giấy tờ nhà đất cũng tiện.”
Nói nửa ngày trời cũng không nói cái gì có ý nghĩa, Bùi Y Y không có kiên nhẫn để nghe nữa. Chu Thu Vũ nhìn thấy bộ dạng lắc đầu ngơ ngác của Bùi Y Y, duỗi tay ra định véo vào eo cô một cái. Nhưng vừa nhìn thấy Bùi Y Y đeo bộ Tam kim* mà bà cùng đi mua với con bé, bà thoáng chốc nhớ ra Bùi Y Y không còn là cô con gái ngây thơ chỉ biết khóc lóc nấp sau Bùi Thông và Bùi Phú Niên khi bị bà dạy dỗ nữa rồi.
*Từ gốc (三金) Là bộ trang sức bằng vàng gồm vòng cổ, lắc tay, khuyên tai và nhẫn được tặng cho cô dâu làm của hồi môn của người Trung Quốc (Baidu)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");