Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); (Học bá: học sinh chăm chỉ, thành tích tốt.)
Chu Thu Vũ đi chăm bà ngoại, Bùi Y Y trải qua hai ngày nghỉ tươi đẹp. Ngày nào cô và Bùi Thông cũng gọi đồ ăn ngoài, gà rán, coca và malatang*, muốn ăn gì thì ăn nấy, không phải làm đề thi, cũng chẳng nhớ đến Thẩm Ý, cắm đầu vào cày tiểu thuyết không biết trời trăng gì.
*Malatang (麻辣烫, ma lạt thang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên (Wikipedia)
Bùi Thông không thể nhìn nổi nữa, nhắc nhở cô mấy lần, Bùi Y Y mới làm bộ làm tịch làm mấy câu hỏi.
Đến tối chủ nhật, không những Chu Thu Vũ quay về mà Bùi Phú Niên đi công tác bao ngày cũng về nhà luôn.
So với người mẹ thỉnh thoảng trở nên nghiêm khắc của mình, bố của Bùi Y Y càng thương yêu con gái hơn. Giữ đầu Bùi Y Y nhìn cô một hồi lâu rồi đưa một túi to bự toàn socola cho cô, lại hỏi han cặn kẽ: “Thi cử thế nào con?”
“Bố ơi, có lẽ lần này con có thể thi lọt top mấy đó.” Bùi Y Y trả lời đầy tự tin.
Bùi Phú Niên vui vẻ, xoay đầu hỏi con trai: “Thông Thông, con thì sao?”
So với sự tự tin mù quáng của Bùi Y Y, Bùi Thông khiêm tốn hơn nhiều, “Có lẽ con vẫn ở lại lớp chọn được.”
“Chao ôi, con trai con gái của bố giỏi quá!” Bùi Phú Niên cười tít cả mắt lại.
Bùi Phú Niên làm chức vụ quản lý ở một công ty đại chúng, thỉnh thoảng phải đi công tác nước ngoài. Lần này ông đi Thụy Sĩ nửa tháng trời, đã vô cùng nhớ nhà. Mặc dù có chút vất vả nhưng nhìn thấy con trai con gái càng ngày càng hiểu chuyện, thành tích học tập cũng tiến bộ, lòng ông vô cùng vui sướng. Ông nhìn bóng dáng đang lúi húi trong bếp, móc ra 500 tệ, đưa cho Bùi Thông 200, 300 còn lại thì cho Bùi Y Y, “Y Y tiến bộ nhiều hơn.”
Từ nhỏ đến lớn, Bùi Thông đã sớm quen với chuyện trọng nữ khinh nam ở trong nhà. Mặc dù cậu ít tuổi nhưng lại chững chạc hơn Bùi Y Y rất nhiều. Kể từ lúc hiểu chuyện, cậu cũng đã quen với việc nhường những cái tốt cho em gái.
Hai anh em nhận tiền, kín mồm kín miệng một cách ăn ý, vội vàng nhét vào trong túi rồi mỗi người nói một câu: “Cảm ơn bố ạ.”
Thứ hai.
Bùi Y Y vừa vào lớp đã nghe nói có điểm thi. Cô hơi vui vẻ, cũng vừa hay đi ngang qua chỗ của Thẩm Lộ. Thế là cô tiện thể ngồi xổm bên chân cô ấy, thì thầm: “Bây giờ có thể cho tớ câu trả lời rồi nhỉ?”
Thẩm Lộ vẫn chưa trả lời thư tình của Bùi Thông. Lần cuối Bùi Y Y hỏi cô ấy, cô ấy nói muốn đợi xong kỳ thi tháng rồi nói sau.
Bây giờ không những đã thi xong mà kết quả thi cũng đã có rồi.
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Thẩm Lộ lập tức đỏ mặt, ấp úng nói không nên câu.
Bùi Y Y hiểu, một học sinh ba tốt như Thẩm Lộ, da mặt lại siêu mỏng. Có một lần cô giáo cho xem phim vào tiết tiếng Anh, bên trong có một cảnh hôn nhau, Thẩm Lộ xem xong đỏ mặt cho đến khi hết giờ.
“Vậy cậu trả lời tớ trên Wechat nhé, nếu cậu không trả lời thì tớ sẽ đến hỏi thẳng mặt tiếp đấy.”
Mấy ngày trước cô đã lập Wechat, để phòng hờ Thẩm Lộ xấu hổ không dám nói câu trả lời ngay trước mặt.
Quay về chỗ của mình, Bùi Y Y gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Lộ, gửi xong còn ngó đầu nhìn cô ấy. Thấy Thẩm Lộ cúi đầu, cô lại nhìn vào điện thoại, quả nhiên trong khung trò chuyện hiển thị dòng chữ đối phương đang nhập tin.
Khoảng chừng một phút sau, tin nhắn của Thẩm Lộ cuối cùng cũng được gửi đến.
[Bây giờ đang lớp 12, vẫn nên chú trọng việc học hành thì hay hơn.]
Bùi Y Y đã từng nghĩ đến kết quả này, cô đã đọc mấy bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường. Khi nữ chính học bá nhận được thư tình, họ thường
xuyên lấy lý do này để từ chối đối phương.
Bùi Y Y còn cuống hơn cả Bùi Thông, cô vội vàng hỏi: [Vậy cậu có thích anh ấy không? Nếu cậu lo ảnh hưởng đến việc học thì cứ kết bạn trước đi đã, anh ấy cũng là học bá, học bá cộng học bá, cùng nhau lên Bắc Đại.]
Đầu bên kia lại nhập chữ, nhưng viết lại ngừng ngừng rồi lại viết, còn chưa gửi tin đi thì giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu, Thẩm Lộ lập tức cất điện thoại đi, bắt đầu đọc bài.
Đợi đến khi hết giờ, Bùi Y Y lại gửi tin nhắn thúc giục, Thẩm Lộ lề mà lề mề, cuối cùng cũng trả lời lại: [Tớ có thể thảo luận với cậu ấy về chuyện học hành.]
Bùi Y Y đọc tin nhắn này ba lần, kết hợp với tâm lý của nữ chính trong tiểu thuyết, nghĩ bụng chắc là Thẩm Lộ đang gián tiếp thừa nhận thích Bùi Thông ấy nhỉ. Có lẽ là vì da mặt quá mỏng, xấu hổ không trực tiếp thừa nhận, càng ngại ngùng với việc nhận lời yêu đương với Bùi Thông.
Bùi Y Y vui vẻ thay Bùi Thông, trả lời lại: [Vậy để tớ đi nói với anh ấy!]
Cô đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi qua hàng đầu tiên vừa hay nhìn thẳng vào Thẩm Lộ đang định đi lấy nước. Thẩm Lộ biết Bùi Y Y định làm gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu.
Bùi Thông thích học hành, bất kể Bùi Y Y đến lúc nào, cậu mãi mãi ngồi ở chỗ của mình làm đề. Có điều lần này Bùi Y Y không gọi cậu ngay, cô lén lút bám vào ngưỡng cửa đằng sau, đôi mắt đen láy bắt đầu nhìn từ tổ một xuống...
Nhìn hết mọi người nhưng không phát hiện ra Thẩm Ý, anh ấy đi đến nhà vệ sinh rồi chăng?
Bùi Y Y có chút hụt hẫng, đang định gọi Bùi Thông, thì đằng sau có một chiếc áo vương mùi chanh sượt qua má cô.
“Đang tìm anh à?”
Vừa rồi mới trợn mắt tìm người ta, bây giờ nhìn thấy Thẩm Ý thật, Bùi Y Y lại cố tình tỏ ra thờ ơ, “Tìm anh làm gì nhỉ? Em tìm anh trai em.”
Khả năng diễn xuất của cô quá tệ, giống như diễn viên quần chúng vơ bừa ở ngoài đường, miệng thì nói là tìm Bùi Thông nhưng đôi mắt hạnh lại lén lút nhìn chăm chú vào Thẩm Ý. Cô bám tay vào khung cửa, cũng chẳng có ý
định gọi Bùi Thông, mũi chân khẽ di qua di lại trên đất, nhìn Thẩm Ý từ đầu đến chân.
“Được thôi.” Thẩm Ý như cười như không, đi vào lớp.
Bùi Y Y thấy thế lại hối hận, cô cảm thấy lúc nãy mình phải chất vấn Thẩm Ý về chuyện bỏ cô lại vào tuần trước mới đúng. Nhưng khi nghĩ lại, lại thấy chuyện đó là Thẩm Ý không đúng, đáng lẽ anh phải chủ động giải thích mới phải chứ nhỉ?
Ôi, phiền não quá đi.
Rốt cuộc Thẩm Ý là kiểu nam sinh nào nhỉ, sao cô chưa từng bắt gặp trong quyển tiểu thuyết nào vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");