Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Eo Thon - Điềm Dữu Tử
  3. Chương 23: Ăn đánh
Trước /113 Sau

Eo Thon - Điềm Dữu Tử

Chương 23: Ăn đánh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tâm trạng vui vẻ của Bùi Y Y kéo dài cho đến khi ra khỏi thang máy. Lúc đi đến cửa nhà cô mới nhớ ra điểm thi của mình, lập tức không thể vui vẻ nổi nữa. Mò mẫm chìa khóa trong balo hồi lâu mới run rẩy mở cửa.

“Thông Thông còn giỏi hơn bố ngày xưa đấy.”

Mở cửa ra Bùi Y Y đã nghe thấy màn cảm thán dài lê thê của Bùi Phú Niên, giọng điệu còn tràn đầy sự vui sướng. Cô lẳng lặng đi vào, thay giày, bỏ balo xuống, quỳ xuống trước mặt Bùi Phú Niên.

Bùi Phú Niên kinh ngạc, vội vàng nói: “Ôi trời, Y Y, còn đang làm cái gì đấy?”

Chu Thu Vũ bưng đồ ăn ra ngoài, nhìn thấy Bùi Y Y quỳ trên đất thì cũng tỏ ra đầy nghi hoặc: “Sao thế Y Y? Phú Niên, còn không mau kéo con bé đứng lên!”

Bùi Thông ở ngay bên cạnh nên đã đi qua dìu Bùi Y Y lên, nhưng Bùi Y Y không chịu đứng dậy, cô chủ động nhận lỗi: “Con xin lỗi bố mẹ, lần này con thi không tốt.”

“Cũng chỉ là một lần thi không tốt thôi mà, đã cố gắng là được rồi.” Chu Thu Vũ đặt đồ ăn xuống, đích thân qua kéo cô đứng dậy.

Hai phút sau.

Bùi Y Y quỳ từ chỗ đằng trước sofa ra đến ban công, Chu Thu Vũ vung mắc quần áo trong tay, mắng cô té tát: “Mẹ bảo con theo anh con học hành, thế mà nước đổ đầu vịt hết rồi hả? Môn tiếng Anh tổng cộng 150 điểm mà con thi được có 25 điểm? Con muốn chết à, muốn chết à!” Chu Thu Vũ vung mắc áo vào người Bùi Y Y, Bùi Phú Niên vội vàng chạy đến ngăn lại, “Ôi dào, con gái cũng cố gắng hết sức rồi, đã thi không tốt em đánh nó cũng có tác dụng gì?”

“Ôi, nó cố gắng hết sức hả, cố gắng hết sức mà thi được 25 điểm? Em còn phải khen ngợi nó có phải không? Là ai thi xong còn về khoe là lần này thi tốt lắm? Bùi Y Y, con học hành không giỏi thì cũng đã đành, còn học cái thói nói dối hả?” Chu Thu Vũ càng nói càng giận, ra sức đánh vào người Bùi Y Y.

Bùi Y Y vừa khóc vừa nấp sau chân của Bùi Thông, “Rõ ràng lúc con làm bài thuận tay lắm mà...”

Lần này cô bị nghiệp quật thật rồi, mỗi lần thi trước đây, ngay cả đoán mò làm bừa mà vẫn được sáu bảy mươi điểm. Lần này ngoài phần làm văn ra thì sai cả nút, cô cũng rất mờ mịt và tuyệt vọng.

Bùi Y Y càng nói, Chu Thu Vũ càng tức giận, mắc áo lại muốn “hỏi thăm” người Bùi Y Y, nhưng Bùi Y Y là cục cưng ở trong nhà, không chỉ Bùi Phú

Niên không nỡ nhìn cô bị đánh mà Bùi Thông cũng thế. Hai người một người ngăn cản một người bảo vệ, Chu Thu Vũ không đánh được bèn quật móc áo vào người Bùi Phú Niên, “Đều tại anh hết, tại anh hết, đáng lẽ lúc nhỏ phải đăng ký cho con bé nhiều lớp học thêm hơn, đều tại anh bảo là không nên ép buộc con gái quá, lớn lên nó hiểu chuyện sẽ thích học hành ngay thôi, còn bây giờ thì sao?”

Cả gia đình nhốn nháo hết cả lên, người đánh cứ đánh người khóc cứ khóc người can cứ can, chỉ có Bùi Thông là khá điềm tĩnh, nói: “Những câu khác đều làm sai, nhưng phần làm văn lại được điểm tối đa. Bao nhiêu bạn lớp con cũng không được điểm tối đa, hơn nữa môn Toán có mấy câu khó cũng làm đúng, có thể là do chưa học kiến thức toàn diện, con tin nếu cố gắng hơn nữa, lần sau em ấy nhất định sẽ làm bài tốt.”

Chu Thu Vũ đánh Bùi Phú Niên một trận, cơn giận trong lòng cũng nguôi đi rất nhiều, liếc sang nhìn thấy Bùi Y Y quỳ bên chân Bùi Thông nước mắt giàn giụa, cũng mềm lòng hơn chút. Thế là bà mượn lời của Bùi Thông, nói: “Lần này mẹ coi như con chưa cố gắng hết mình đấy.”

“Được rồi được rồi, ăn cơm nào ăn cơm nào, đồ ăn nguội hết cả rồi.” Bùi Phú Niên bị ăn đánh, còn muốn hòa giải nhưng Chu Thu Vũ vẫn làm mình làm mẩy với ông, hất tay ông ra, giận đùng đùng đi ra chỗ khác.

Một bữa cơm mà ai cũng có vẻ đăm chiêu.

Ăn cơm xong, Chu Thu Vũ dặn dò Bùi Thông, “Bắt đầu từ hôm nay, ăn cơm xong phải kèm em gái con học bài, không được đóng cửa phòng, mẹ sẽ vào kiểm tra bất cứ lúc nào. Kỳ thi lần sau mà điểm của em gái con vẫn như thế này, vậy chứng tỏ con cũng có trách nhiệm. Còn có anh nữa Bùi Phú Niên, đừng tưởng là em không biết hôm qua anh cho tụi nó tiền tiêu vặt nhé, đầu tháng đã cho đủ rồi mà anh còn dúi thêm cho chúng nó, chẳng có thể thống gì cả. Kể từ bây giờ cho đến kỳ thi giữa kỳ vào lần sau, anh không được cho Y Y một đồng nào. Em mà phát hiện ra trong người nó có tiền tiêu vặt, em sẽ tìm anh tính sổ đấy!”

Khá khen cho con nhóc Bùi Y Y, bản thân nó thi không tốt mà nó chỉ việc khóc hai hàng nước mắt chứ chẳng có chuyện gì khác, còn hai người đàn ông vô tội thì trái lại, chẳng hiểu sao lại bị cảnh cáo một trận như thế này.

May mà Bùi Thông đã quen với chuyện này, Bùi Phú Niên thì càng không có ý kiến, đánh mắt ra hiệu Bùi Thông dẫn Bùi Y Y đi làm bài tập, còn

mình cười xòa kéo tay dỗ dành Chu Thu Vũ từ bàn ăn vào tận trong bếp.

Bước vào phòng, Bùi Thông xòe bài thi ra, hỏi cô: “Ai làm phần viết cho em?”

Bùi Y Y ấp a ấp úng: “... Thì là em, thông minh đột xuất trong lúc thi...”

“Đừng có lừa anh, chữ này không phải chữ của em, em cũng chẳng biết mấy ngữ pháp kia, còn có mấy từ đơn mà lớp 12 cũng chưa được học nữa.”

Bùi Y Y mím môi, khai nhận: “Thẩm Ý làm.” “Thẩm Ý ở lớp bọn anh á?”

Bùi Y Y gật đầu.

“Vậy mấy câu trong đề Toán kia cũng là do anh ta làm?” Bùi Y Y gật đầu, “Lúc thi anh ấy ngồi sau em.”

Mặc dù Bùi Thông kinh ngạc nhưng không hề nghi ngờ. Cậu ấy quá hiểu Bùi Y Y, con bé có thể bắt chuyện với bất cứ người nào, thậm chí nếu là hiệu trưởng ngồi sau con bé, có lẽ con bé cũng có thể tám chuyện với đối phương mấy câu cũng nên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net