Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tinh d*ch quá nhiều, khi gậy th*t rút ra nó cũng chảy ra một chút. "Em đến nhà vệ sinh rửa sạch cái đã."
Thẩm Ý đã kéo quần lên, đứng dậy nói: "Còn chưa có điện, anh đi với em."
Bùi Y Y lấy một gói khăn giấy từ trong cặp sách, Thẩm Ý cùng cô đi một mạch tới nhà vệ sinh nữ, anh đứng ngoài cửa nói nhỏ tiếng: "Em sợ thì cứ gọi anh."
Bùi Y Y ừm một tiếng rồi đi vào trong.
Thật ra cô không sợ tối, nhưng cô vẫn làm ra vẻ, còn chưa đi vào gian bên trong thì đã nũng nà nũng nịu kêu to lên: "Thẩm Ý! Anh vẫn ở đó chứ?"
"Anh ở đây."
Thẩm Ý bắn quá nhiều, cô vừa mới ngồi xuống thì tinh d*ch đã tuôn chảy ra ngoài, Bùi Y Y đi nhẹ xong, chờ một lúc sau mới nhẹ nhàng lau rửa sạch sẽ.
Cô sờ soạng đi ra ngoài, rồi lại hô lên một tiếng: "Thẩm Ý ~" "Ừ."
Bùi Y Y vui vẻ, rửa tay sạch sẽ, vội vàng đi ra ngoài, ôm chầm lấy cánh tay Thẩm Ý, "Ở bên trong tối thui, người ta sợ quá trời à ~"
"Vậy em đừng có sợ." Thẩm Ý nghe thì không tin, an ủi cũng chẳng có thành ý gì.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, có người đứng trên hành lang mở điện thoại ra hát, ban đầu chỉ có một người hát, sau đó thì người của cả hành lang bắt đầu cùng hát, nam sinh nữ sinh hát cùng nhau, nghe vào cũng thấy hứng thú.
Là một bài hát tiếng Quảng cổ điển, Bùi Thông thường hay nghe. "Thẩm Ý, anh có biết hát không?"
"Không biết."
Bùi Y Y hớn hở múa may, rốt cuộc cũng có một thứ Thẩm Ý không biết rồi!
"Vậy chờ sau khi thi đại học xong, mỗi ngày em đều dạy cho anh có được không?"
"Được chứ."
Về tới chỗ ngồi, Thẩm Ý ôm Bùi Y Y vào lòng.
Bóng tối thật tốt, chẳng phải sợ gì cả, chỉ cần yên tâm ở cùng chỗ với người mình yêu, làm chuyện mà mình thích.
Đại khái hai người cùng lúc nổi lòng tham lam, tìm kiếm đôi môi của nhau, hai người tựa vào cùng nhau hôn môi với vẻ tinh tế, nhưng cảnh đang đẹp đẽ thì phải dừng lại.
"Mọi người trở lại lớp học, sắp có điện lại rồi."
Lớp trưởng đang đi ngoài hành lang hô to, tiếng hát dừng lại, mọi người cất lên âm thanh thất vọng, từng bước chân lục tục đi vào, còn chưa đầy một phút sau, bóng đèn lóe sáng như tia chớp, phá vỡ cả một vùng tối đen.
Bùi Y Y lưu luyến bịn rịn rời khỏi bả vai của Thẩm Ý, cảm giác ở phía dưới lại chảy ra chút chất lỏng, không biết là tinh d*ch hay là huyết trắng, chắc là tinh d*ch.
Thẩm Ý chỉ cách vài ngày không làm mà dịch bắn ra đã đặc biệt nhiều như vậy, có làm như thế nào cũng không sạch nổi.
Khi nãy Thẩm Ý đại khái làm cũng được mười mấy phút ấy nhỉ? Hoặc là lâu hơn một chút, cô đưa lưng về anh làm mấy phút, rồi lại xoay người lại làm mấy phút, có như nào cũng rất thỏa mãn, ôi chao, không thể nghĩ tới, chỉ cần nghĩ tới là đã muốn...
"Được rồi các em học sinh, đều trở về chỗ ngồi của mình cả rồi, trước tiên vào bài thi, thi xong sớm thì học sinh ngoại trú về nhà sớm, tránh lát nữa lại mắc mưa." Thầy chủ nhiệm mang theo đề thi đi vào.
Bùi Y Y vừa nghe, nhất thời ngồi thẳng lưng dậy.
Không biết có phải mỗi mình cô cảm thấy hay không, Bùi Y Y cứ luôn cho rằng bài thi có một mùi hôi kỳ lạ, không phải mùi mực hay là mùi giấy, mà
đơn giản là một mùi hôi, xông vào mũi khiến người ta thấy hoang mang.
Bài thi thì chẳng quan tâm nó có hôi hay không, cứ an ổn rơi ngay trước mặt Bùi Y Y.
"Thời gian thi là hai tiếng đồng hồ, làm xong thì có thể nộp sớm." Ông thầy chủ nhiệm dời cái ghế dư từ bên cạnh sang, hai chân vắt chéo ngồi trên bục giảng. Thầy có một đôi mắt không to, nhưng sáng ngời lấp lánh quét qua từng người một ngồi bên dưới.
Đề trắc nghiệm là đơn giản nhất, Bùi Y Y làm cái này trước.
Sau khi đã cố gắng lựa chọn xong, mới bắt đầu làm từ ngay mặt trước, câu điền vào chỗ trống khá là khó, phải động não, Bùi Y Y vất vả, nghĩ trái nghĩ phải, sau khi viết ra vài cái, đầu hơi cúi xuống mặt bàn, lén nhìn Thẩm Ý.
Anh đã làm xong hết câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống. Làm nhanh quá trời!
Bùi Y Y mím môi, tiếp tục cúi đầu suy nghĩ, gian nan làm xong câu điền chỗ trống cuối cùng, sau đó tới câu tổng hợp, câu tổng hợp càng khó hơn.
Ôi chao ~ Rốt cuộc môn toán sau này sẽ áp dụng vào đâu chứ, thiệt là không hiểu nổi.
A, đúng rồi, mình có chép công thức.
Bùi Y Y lặng lẽ luồn tay vào trong bàn học, nhẹ nhàng móc tờ giấy mở ra, còn chưa chờ hai mắt nhìn kĩ, Thẩm Ý ở bên cạnh đã ho lên dữ dội, cô sợ tới nỗi đánh rơi tờ giấy ngay trên chân.
Thầy chủ nhiệm ngồi trên bục giảng theo phản xạ nhìn xuống, liếc qua tổ 4 thấy đang yên tĩnh làm bài, lập tức dời tầm mắt đi.
Bùi Y Y giả vờ viết lách một lúc, rồi lại khẽ ngẩng đầu lên, thấy ông thầy đang nhìn qua chỗ khác, trái tim mới hạ xuống, cẩn thận lấy tờ giấy rơi trên chân vò trong tay, làm bộ lấy cơ hội lúc lật bài thi thì cầm tờ giấy lên, nhưng tay vừa mới nâng lên một nửa thì Thẩm Ý đã ho khụ tiếp lần nữa, ông thầy chủ nhiệm lại nhìn một lần nữa.
Lần này tờ giấy bay là là, rơi trên mặt đất.
"Đừng có giở trò rì rầm với nhau, tự mình làm bài đi, cho dù bây giờ copy đạt điểm cao thì cũng chẳng có tác dụng gì với kỳ thi đại học." Ông thầy chủ nhiệm lên tiếng cảnh cáo, cũng không biết là đang nói người nào.
Chắc là không phải nói cô đâu nhỉ, cô còn chưa làm gì nữa á, Bùi Y Y tự an ủi chính mình.
Nhưng mà Thẩm Ý này cũng thật là đáng ghét, cũng không biết là ho thật hay ho giả, làm cô sợ muốn chết.
Bùi Y Y xem hết mấy câu hỏi tổng hợp một lượt, xác định cần áp dụng hai công thức để làm, cẩn thận dè dặt quan sát ông thầy chủ nhiệm. Nhìn thầy vừa vặn đang chắp tay sau mông đi xuống tổ 1, vì vậy cô nhanh chóng gập người nhặt tờ giấy kia lên, nhưng tay còn chưa đụng vào tờ giấy thì Thẩm Ý đã chìa cái chân dài ra, giẫm lên tờ giấy vô cùng chuẩn xác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");