Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: yannie + Beta: Gnouht
Bốn giờ chiều thứ sáu, Cố Nhan đang dùng thử ứng dụng mà hôm qua biên tập viên Tiểu Trương đề cử cho công ty về việc thêm phụ đề cho video, đột nhiên cửa kính trong suốt mở ra, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
Cố Nhan nghiêng đầu lên chào một tiếng: “Xin chào Cố tổng.” Rồi xoay qua chào hỏi với Trần Trạch Húc đang đi cùng với Cố Trung Lâm.
Trần Trạch Húc đi về phía cô, đứng ở sau lưng nhìn cô đang vụng về thêm phụ đề vào video.
“Phụ đề thêm vào cũng không tệ lắm.”
Cố Nhan không được tự nhiên, liền lấy tay che máy tính lại: “Thật ngại quá!”
Trần Trạch Húc cười cười, buớc đến ghế đối diện với cô rồi ngồi xuống: “Có gì thắc mắc cứ hỏi tôi.”
“Đầu con sát máy tính quá đấy.” Cố Trung Lâm không nghĩ tới giờ này mà Cố Nhan còn ngồi ở đây, đứng bên cạnh cô một hồi lâu, rồi ông mới bước đến bên cạnh tổng biên tập.
Tổng biên tập định kéo ghế mời Cố Trung Lâm ngồi, nhưng ông lập tức xua tay: “Không có gì đâu, cậu cứ làm việc của cậu. Con bé có làm việc chăm chỉ không? Có gây phiền phức gì cho cậu không đấy?” Tầm mắt Cố Trung Lâm dời đến cô con gái của mình.
“Làm sao có thể chứ? Nhan Nhan vừa chuyên cần lại tích cực nữa.”
“Nó mỗi ngày đều đến đúng giờ?”
“Cô ấy là người đến đây sớm nhất luôn đấy!”
“Mặt trời mọc ở đằng Tây sao.” Cố Trung Lâm cười một tiếng.
“Khi con người gặp phải việc ngoài tầm hiểu biết của mình thì chỉ biết dùng câu nói “Mặt trời mọc ở đằng tây” để nói, đây là điển hình của việc thiếu vốn từ.” Cố Nhan vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vừa nhẹ nhàng nói.
Cố Trung Lâm không để tâm câu nói của cô: “Chỉ có cái miệng của con mới nói được mấy lời này.”
Ông rất nhanh liền cùng với tổng biên tập và Trần Trạch Húc đi vào phòng làm việc để họp.
Còn chưa tới 5 giờ rưỡi, Cố Nhan đã dọn dẹp đồ đạc xong hết.
Cô vừa mới đứng lên, người trong phòng làm việc cũng vừa đi ra.
“Con đi cùng với ta cho tiện.” Cố Trung Lâm giơ tay về phía cô.
Sau một lúc Cố Nhan mới kịp phản ứng, hôm nay là thứ sáu, phải đi qua nhà ông bà nội ăn cơm, sau khi ở cùng một chỗ với Chu Quân Ngôn, cuộc sống của cô liền trở nên quá hỗn loạn, cô chỉ biết hôm nay là ngày thứ mười ba cô và Chu Quân Ngôn bên cạnh nhau…
“Con ở cửa chờ ba, con đi ra ngoài có việc một chút.” Cô luống cuống, hốt hoảng vẫy tay với Cố Trung Lâm một cái, rồi xách túi đi thật nhanh.
Sắc mặt Cố Trung Lâm lúng túng, nhìn về phía Trần Trạch Húc nói: “Con bé làm việc, thật quá lỗ mãng.”
“Không có đâu ạ, cô ấy rất dễ thương.” Vẻ mặt Trần Trạch Húc nở nụ cười nhìn theo bóng lưng của Cố Nhan.
__________
Hai tay Cố Nhan xách theo túi đi xuống cầu thang, quả nhiên xe của Chu Quân Ngôn đang đứng ở bên lề đường đợi cô.
Cô gõ nhẹ cửa kính xe, Chu Quân Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Sau khi cửa sổ xe mở ra, Cố Nhan nắm chặt hai tay ở phía trước người rồi cúi đầu xuống nhìn Chu Quân Ngôn nói:
“Thật xin lỗi, em quên mất hôm nay là thứ sáu, ba tới đón em đi qua nhà ông bà nội ăn cơm, nhưng em quên nói cho anh biết.”
Chu Quân Ngôn không biểu cảm gì, quay đầu đi: “Biết rồi.”
“Vậy anh về nhà sao?” Cố Nhan không muốn anh rời đi như vậy.
Cô đã sớm hình thành thói quen mỗi ngày đều cùng Chu Quân Ngôn về nhà của anh, đột nhiên xảy ra việc này, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Chu Quân Ngôn muốn đem cửa kính xe kéo lên, nhưng tay của Cố Nhan vẫn để ở đó. Ánh mắt anh lạnh nhạt không kiên nhẫn nhìn chăm chăm vào chỗ chìa khoá công tắc xe, thấp giọng nói: “Ừ.”
“Nhan Nhan?” Cố Trung Lâm đợi cô ở cửa khá lâu, liền lên tiếng gọi, Cố Nhan quay đầu nhìn qua: “Con lập tức tới ngay.”
Cô rút tay về, đứng thẳng người: “Anh giận em sao?”
Chu Quân Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, đó là ba của cô, bên cạnh còn có vị đồng nghiệp kia của cô, cuối cùng thu hồi ánh mắt, không lạnh không nhạt nói: “Không có.”
Anh không có tức giận.
Cửa kính xe từ từ nâng lên, anh một chút cũng không nhìn vẻ mặt bối rối của Cố Nhan, thấp giọng nói một tiếng:
“Tôi đi đây.”
Cố Nhan “A” một tiếng, vẫy vẫy tay với anh: “Dù sao buổi tối em cũng sẽ tới tìm anh, anh không thể không mở cửa cho em.”