Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiêu Nhiên nghe đi nghe lại hai lần, không biết Úc Ngạn lấy đâu ra sự tự tin, chắc y vẫn chưa nhìn ra thực lực của các thực tập sinh khác.
Anh còn chưa kịp trả lời, Úc Ngạn đã gửi thêm một tin nhắn: “Anh muốn tôi xếp hạng mấy?”
Chiêu Nhiên giật mình cũng không nghĩ nhiều, cười khẽ trả lời: “Đương nhiên là tôi muốn cậu đứng hạng nhất…” Dù sao thì đây không phải là chuyện muốn hay không muốn, đứa nhỏ này tự tin cũng không phải chuyện gì xấu, Chiêu Nhiên không muốn làm y nản lòng.
Úc Ngạn: “Hơi khó, nói chuyện phần thưởng đi.”
Giống như đang cò kè mặc cả với chính đứa con của mình trước kỳ thi cuối kỳ, Chiêu Nhiên hỏi y: “Cậu muốn gì?”
Úc Ngạn chỉ trả lời một chữ: “Anh.”
Cửa phòng làm việc bị gõ hai lần rồi được đẩy ra, Tiểu Tề ôm tài liệu bước vào, nhìn thấy tổ trưởng đang cầm điện thoại di động mỉm cười. Gần đây tâm trạng của anh rất tốt, lâu rồi không thấy anh ấy uống rượu suốt đêm ở văn phòng.
“Tổ trưởng, sếp lớn gọi anh tới phòng hội nghị.” Tiểu Tề lặng lẽ thu dọn bàn làm việc lộn xộn, một đôi bàn tay cụt nhảy ra khỏi vai Tiểu Tề, Không Đáng Tin đeo kính râm nhỏ và Đáng Tin đeo chiếc nhẫn bạc đen nhảy tới trước mặt Chiêu Nhiên, suy sụp cuộn tròn đầu ngón tay lại.
Chiêu Nhiên nhìn thấy bọn nó thì rất tức giận, tựa vào ghế xoay lạnh lùng nói: “Đúng là cứng tay, còn biết đường về.”
Tiểu Tề cúi đầu xếp tài liệu: “Chúng nó trốn trong trong túi Úc Ngạn, không qua an ninh phòng thi, không thì cũng chẳng chịu về đâu. Chúng bị giữ lại cùng với ba khẩu súng.”
“Súng lấy ở đâu?”
“Sáng nay quận Nam xảy ra chuyện, người của Bang Xe đang buôn lậu đất từ nơi chứa rác thí nghiệm thì bị tổ tuần tra bắt giữ. Người Bang Xe mang súng xảy ra xung đột với người của chúng ta, lúc đó Úc Ngạn cũng có mặt.”
Bang Xe là một băng nhóm ngầm chủ yếu sống bằng việc vận chuyển ở thành phố Hồng Ly, dựa vào gia tộc chống lưng, họ dám nhận cả những đơn hàng mà các hãng giao hàng thông thường không dám, tuyên bố chỉ cần đưa đủ tiền muốn tượng Nữ thần tự do cũng được.
“Cậu ấy có bị thương không?”
“Không, cậu ấy bỏ hết súng đạn của Bang Xe vào túi rồi bỏ chạy, còn chưa biết bên kia nói gì.”
“Nghe giống như tay chân nhận việc riêng, lát nữa anh sẽ xử lý. Anh đi xem bên sếp lớn có chuyện gì trước.” Chiêu Nhiên chỉnh lại cà vạt, đứng dậy bước ra cửa, hai bàn tay nhỏ không muốn nhưng cũng vội vàng đuổi theo, Đáng Tin không mấy hứng thú, Không Đáng Tin dùng ngón trỏ và ngón giữa bước đi, ngón cái dụi mắt khóc lóc đuổi theo leo rồi lên mắt cá chân Chiêu Nhiên, ẩn vào mái tóc nhạt màu của anh.
Phòng hội nghị rất rộng rãi và hoành tráng, có ghế sofa bọc da thật thoải mái để lãnh đạo cấp cao ngồi họp thoải mái, bên cạnh bày sẵn cà phê, rượu sâm banh và trái cây bánh ngọt, xung quanh phòng lắp đặt màn hình cong, chỗ ngồi của sếp lớn ở phía trước.
Chiêu Nhiên đến muộn nhất, khi bước vào thì thấy cảnh tượng chật kín chỗ ngồi khiến anh giật mình. Gần như tất cả các lãnh đạo cấp cao của Subway đều có mặt, tay cầm ly rượu trò chuyện rôm rả.
Có một dự cảm chẳng lành.
“Đến rồi à.” Sếp lớn vẫn mặc bộ trường sam kiểu cổ điển, hôm nay là một ngày đặc biệt, ông còn trang trí lên trang phục mình một chút phong cách phương Tây, đeo một cặp kính xích vàng, vỗ lưng Chiêu Nhiên nói, “Công ty cũng lâu rồi không tổ chức hội nghị thường niên nào nghiêm túc, nhân cơ hội kỳ chuyển thực tâm sinh lên chính thức, mọi người tụ tập vui vẻ một chút.”
Trên chiếc ghế sofa gần đó, một người đàn ông cao lớn với làn da màu lúa mì nâng ly quay nửa người lại, mỉm cười khiêu khích với Chiêu Nhiên. Trước ngực người đàn ông gắn huy hiệu tổ phản ứng nhanh Subway, phía dưới khắc tên “Đoạn Kha”.
Chiêu Nhiên bĩu môi.
“Nghe nói cậu dẫn một kỹ thuật viên tài giỏi?” Tổ trưởng Đoạn quay đầu mỉm cười, vuốt chùm râu ngắn trên cằm, “Với trình độ văn hóa của cậu thì có giao lưu với người ta được không thế?”
“Đúng là hơi khó khăn, không giao lưu trôi chảy như với anh Đoạn.” Chiêu Nhiên đút túi đi đến bên cạnh sofa Đoạn Kha, chọn lấy một ly nước trái cây trên khay.
“Kỹ thuật viên cũng rất ổn, không cần dãi nắng dầm mưa liếm mũi đao làm việc như chúng ta.” Tổ trưởng Đoạn không thích những người làm kỹ thuật, cùng ăn một bát cơm, kỹ thuật viên thì ngồi kiếm tiền không phải chịu rủi ro, còn tổ phản ứng nhanh thì có nhiệm vụ tiếp nhận yêu cầu giúp đỡ của người dân và loại bỏ phòng ảo, tỷ lệ thương vong tại hiện trường là cực kỳ cao.
“Nào may mắn bằng tổ trưởng Đoạn, đi tới lò hỏa táng làm việc cũng có thể nhặt được thực tập sinh.”
Tổ trưởng Đoạn đắc ý nhấp một ngụm rượu: “Haiz… Thấy đứa nhỏ kia đáng thương, không giúp một lần thì thấy lòng băn khoăn.”
“Giúp hai lần,” Chiêu Nhiên vỗ bả vai gã, “Bị Cục Diều Hâu xem là tên phóng hỏa còn giúp nữa mà nhỉ.”
Tổ trưởng Đoạn lập tức đen mặt.
Tính cách Đoạn Kha hiếu thắng, không hợp với Chiêu Nhiên không phải mới ngày một ngày hai, vì công việc hai tổ khá tương đồng, hai vị tổ trưởng đều muốn kéo tổ viên nòng cốt của đối phương về tổ mình, bình thường ra ngoài hợp tác còn có thể đồng lòng, nhưng vừa về công ty sẽ lại gây gổ. Sếp lớn thường phải đẩy một trong hai người ra ngoài mang tai mới có thể yên bình.
“Hai người bớt nói một câu đi.” Trên ghế sofa gần đó có một người phụ nữ, ba bím tóc to như cái bát buông xuống tay ghế, cầm duỗi móng tay chà xát móng tay hình con công, ngước mắt nói: “Nếu rảnh rỗi quá thì qua tổ cấp cứu chào hỏi trước đi, thực tập sinh quý giá của các cậu nếu bị chém cụt chân cụt tay thì đừng đổ lỗi cho Tiểu Lan tổ tôi.”
Nguyên Tiểu Oánh – tổ trưởng tổ tuần tra thành phố, người đầu tiên xem kịch còn đổ thêm dầu vào lửa, không có chuyện gì mà chị không thể khuất động, miệng chị đã chia rẽ vô số đôi tình nhân, được gọi là “Ban giải tỏa đô thị”.
Sếp lớn cầm chiếc quạt xếp cổ ngồi xuống ghế, bưng chén trà lên mím nhẹ: “Tôi đột nhiên quyết định, quy tắc lần chuyển chính thức này sẽ không giống như trước nữa, cho nên tôi đã vắt óc suy nghĩ, quyết định kết hợp bài kiểm tra viết và bài kiểm tra thực lực lại với nhau. Sau khi trả lời xong bài kiểm tra viết, thực tập sinh có thể trực tiếp ra khỏi phòng an toàn, tiến hành làm bài kiểm tra thực lực.”
Lời này vừa nói ra, các lãnh đạo cấp cao có mặt bắt đầu bàn tán, những người lãnh đạo không dẫn thực tập sinh thì nhẹ nhàng thoải mái uống chút rượu hóng drama, nhưng mấy vị tổ trưởng kiêm người phỏng vẫn lại đứng ngồi không yên.
“Ý kiến hay đấy.” Chiêu Nhiên cố gắng nhịn không đứng dậy tại chỗ: “Thực tập sinh biết chưa ạ?”
Sếp lớn say sưa trong quyết định mới của mình, bỏ chén trà xuống, đan mười ngón tay lại với nhau, thản nhiên nói: “Chưa biết. Nhưng giờ mới thú vị, bọn trẻ cũng nên cảm nhận văn hóa doanh nghiệp của chúng ta càng sớm càng tốt, ai biết ngày mai và bất ngờ cái nào đến trước?”
Màn hình cong trong phòng hội nghị bỗng được bật lên, màn hình 360 độ quan sát biểu hiện của mỗi thực tập sinh, ngoài ra còn sắp xếp một số máy quay di động, có thể chuyển ngay đến thí sinh nổi bật ở thời điểm quan trọng.
Bài thi viết đã bắt đầu, mỗi thí sinh được bố trí một mình trong một phòng nhỏ riêng, phòng không có cửa sổ, chỉ có hai cửa trái phải, vào phòng thi bằng cửa bên phải và ra bằng cửa bên trái sau khi hoàn thành bài thi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào màn hình lớn.
Ba vị tổ trưởng đang cạnh tranh dưới bóng tối cũng bắt đầu tìm kiếm thực tập sinh của mình.
Hỏa Diễm Khuê viết được một nửa, bất cẩn hắt xì một cái, nửa tờ giấy bị ngọn lửa thiêu rụi.
“…” Tổ trưởng Đoạn vuốt tóc, xoa cằm quay người đi.
“Kiểm tra viết thôi mà, không chiếm bao nhiêu điểm đâu.” Tổ trưởng Nguyên nhẹ nhàng lấy son môi ra, soi lại lớp trang điểm của mình trong chiếc gương nhỏ, nhưng thực ra ánh mắt chị vẫn luôn nhìn màn hình của Nặc Lan.
Nặc Lan vắt chân, giày cao gót treo trên đầu ngón chân, cô tháo một chiếc khuyên tai xúc xắc xuống, lắc trong tay rồi ném lên tờ giấy, một con số ba xuất hiện, sau đó cô cầm bút lên điền chữ C vào phần trả lời.
“Đó là câu hỏi điền vào chỗ trống.” Son môi của tổ trưởng Nguyên tô thẳng lên mặt.
Chiêu Nhiên nghiêng người dựa vào bàn, tay chống cằm cố nhịn cười nhưng lại không nhịn được, bị hai tổ trưởng còn lại liếc nhìn.
Chẳng qua anh cũng biết, trước giờ bài thi viết là hạng mục ghi điểm cho các kỹ thuật viên, để kết quả cuối cùng của các kỹ thuật viên sẽ không quá thấp, anh chỉ hy vọng Úc Ngạn có thể giành thêm được nhiều điểm trong bài kiểm tra viết.
Anh cầm ly nước trái cây lên nhìn vào màn hình lớn, Úc Ngạn đang ngồi trước đề thi, đầu ngón tay thoải mái xoay cây bút chì bấm.
Câu hỏi trắc nghiệm và chọn đúng sai y không cần nghĩ ngợi cũng có thể chọn được đáp án, nhưng câu trả lời tự luận ngắn lại bắt buộc viết theo thứ tự và một số câu hỏi chung chung, ngoại trừ tốn thời gian trả lời thì cũng không khó lắm.
“Hãy tóm tắt quá trình trưởng thành của dị thể.”
Đầu ngón tay xoay bút chì bấm hai lần, Úc Ngạn viết xuống sàn sạt: “Kỳ ấu niên, kỳ trưởng thành, kỳ hóa kén, kỳ thoát xác. Tương ứng với bốn giai đoạn phát triển của bướm: trứng, ấu trùng, nhộng và trưởng thành. Đây là con đường trưởng thành của dị thể. Trong kỳ hóa kén, dị thể sẽ tìm một góc vắng vẻ để chăng tơ thành kén, hiện thân bằng bản thể, trở nên cuồng bạo, mất hết ý thức và lý trí, dưới tình huống không ai quấy rầy, dị thể sẽ thoát xác thành công, sau khi thoát xác chỉ số thực lực của dị thể sẽ tăng lên gấp bội, nhưng sáu giờ sau sẽ tử vong.”
Đây chỉ là một đáp án tiêu chuẩn trong tài liệu, Úc Ngạn vẫn còn băn khoăn. Kỳ thoát xác giống như một sinh vật tự bạo trong lúc nguy cấp, dưới tình huống không ai quấy rầy dị thể sẽ thoát xác thành công, nếu bị ai đó quấy rầy thì sao, dị thể sẽ xảy ra biến hóa gì? Nhưng về chuyện này, Úc Ngạn không biết.
Trả lời xong bài thi, còn nửa tiếng nữa mới kết thúc bài kiểm tra viết, Úc Ngạn đặt bút xuống, dựa lưng vào ghế ngẩn người.
Trong đầu thoáng nhớ lại bức ảnh người phỏng vấn đưa ra, trong số mười thực tập sinh tham gia bài kiểm tra, có một người là nội gián của công ty đối thủ, cần phải âm thầm giải quyết người này trong bài kiểm tra thực lực.
Nhưng y không có ý định tiêu diệt mục tiêu ngay lập tức, để mục tiêu di chuyển khắp nơi và loại bỏ vài đối thủ khá có lợi với y. Nếu muốn làm nội gián, điểm số chắc chắn không thể quá nổi bật, gã nhất định sẽ lựa chọn loại bỏ một hai thực tập sinh rồi trốn vào một góc làm một số chuyện không khiến người ta chú ý.
Úc Ngạn buồn chán, đeo túi lên vai, cầm bài thi vỗ lên cửa: “Nộp bài thi.”
Một vệ sĩ mặc đồ đen mở cửa, nhận lấy bài thi từ tay Úc Ngạn, ra hiệu cho Úc Ngạn rời đi bằng cửa trái.
Úc Ngạn hơi hoài nghi nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn của vệ sĩ.
Đẩy cửa bên trái ra, y bước vào một đường hầm ngầm. Phía trước lối đi có một tấm biển viết bốn chữ: “Kiểm tra thực lực”.
“Kiểm tra thực lực…? Không phải ngày mai mới thi…” Mắt Úc Ngạn lóe lên.
Không ổn. Úc Ngạn đột nhiên tăng tốc chạy về phía cuối đường hầm, lấy gậy bóng chày kiêu ngạo trong túi ra rồi cầm trong tay, nhanh chóng tiếp cận lối ra.
Nếu kết hợp bài kiểm tra thực lực và bài kiểm tra viết, vậy thí sinh nộp bài sớm sẽ có thời gian chờ đợi ở lối ra của thí sinh khác, còn thí sinh nộp bài muộn sẽ rơi vào tình thế bất lợi. Vừa trả lời xong đã ngẩn người lãng phí khá nhiều thời gian, khi ra ngoài phải cẩn thận gấp đôi.
Khi đi qua khu kiểm tra an ninh phòng thi, vệ sĩ mặc áo đen chỉ lấy súng đi, còn lại mọi thứ trong túi vẫn nguyên vẹn, cho thấy bài kiểm tra thực lực không cho phép sử dụng súng nhưng lại cho phép sử dụng các vũ khí và công cụ khác.
Quy tắc bài kiểm tra thực lực rất đơn giản, mười thí sinh sẽ vào cùng một không gian để hỗn chiến, áp dụng cơ thế loại trừ, phòng thi mà mỗi thí sinh làm bài kiểm tra viết sẽ là phòng an toàn của riêng, có thể tạm thời ẩn náu, nhưng nếu vào phòng an toàn của các thí sinh khác sẽ được xem là bị loại.
Quy tắc này giúp các kỹ thuật viên có thêm điểm, ở các khu vực khác nhau trong sân đấu đã bố trí mười giếng loại bỏ bị hư hỏng, họ cần phải kết nối mạch điện và sửa chữa một số chương trình đơn giản, thí sinh rơi vào giếng loại bỏ sẽ được coi là bị loại.
Các kỹ thuật viên của Subway phải ra ngoài cùng các điều tra viên trong những tình huống khẩn cấp, đó là phẩm chất cần thiết để có thể giữ bình tĩnh trước những áp lực lớn.
Trong số mười thực tập sinh tham gia kỳ chuyển chính thức lần này, bao gồm cả Úc Ngạn, có ba kỹ thuật viên và bảy điều tra viên.
Xét về đề thi trên giấy, phần kiểm tra viết nghiêng về lĩnh vực kỹ thuật nhiều hơn, đối với điều tra viên thì họ đều hoang mang tất cả các câu hỏi, về cơ bản sẽ không mất thời gian để nộp giấy trắng. Hầu hết những người nộp bài thi cuối cùng đều là kỹ thuật viên.
Úc Ngạn ngẫm nghĩ, nâng gậy bóng chày kiêu ngạo lên cao đi thẳng đến các phòng kiểm tra viết khác.