Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiêu Nhiên giúp y thay quần áo ngủ, Úc Ngạn vô cùng mệt mỏi, hai mắt khép hờ mặc anh loay hoay.
Bộ quần áo ngũ cotton vẫn còn thơm mùi bột giặt, mặc vừa người, thoải mái đến mức khiến y buồn ngủ hơn.
Chiêu Nhiên gỡ những ngón tay đang nắm chặt của Úc Ngạn ra, nhẹ nhàng lấy tờ phiếu kết quả nhàu nát trong lòng bàn tay, cẩn thận mở ra rồi vuốt phẳng, ngắm nhìn một lúc sau đó đặt lên bàn, nghiêm túc lấy mấy quyển sách đè lên.
Úc Ngạn thích ngủ sấp, nghiêng người cuốn tròn chăn lại, không ôm gì đó thì thấy khó chịu.
Chiêu Nhiên ngồi ở mép giường, quay lưng về phía Úc Ngạn, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay buông thõng tự nhiên.
Từ lúc anh bước qua cánh cửa, xúc giác tay cụt lại được cảm nhận rõ ràng.
Cảm giác siết chặt vòng eo thon gọn là thú vị nhất, vòng eo của cậu trai săn chắc mà lại xíu xiu, nhưng chính vì quá thiếu kinh nghiệm, còn non nớt và yếu ớt nên mới rơi vào nanh vuốt, không thể trốn thoát.
Chưa kể những cái tát và siết chặt mang theo trừng phạt, mỗi lần ra tay là mỗi lần cảm nhận được sự run rẩy cố gắng giãy dụa của Úc Ngạn.
Sự tức giận và lo lăng đều đã tiêu tan, Chiêu Nhiên nhắm mắt cảm nhận một lúc, không nhịn nổi mà mím môi cười thầm.
Một lúc sau, anh cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho anh hai.
“Xảy ra chút chuyện, nửa tiếng nữa gặp lại ở chỗ cũ.”
Ở nơi sâu nhất của công viên ven biển, Chiêu Nhiên cầm một chiếc dù màu đen, đứng trên rìa vách đá ngầm.
Một làn sóng dâng lên, Chiêu Nhiên nhẹ nhàng nhảy xuống.
Một động đá ngầm tự nhiên bị sóng và gió biển bào mòn ở bên ngoài vách đá, có người đang ngồi ở đó chờ hắn.
Người đàn ông có mái tóc xoăn đội chiếc mũ dệt kim, đang trong mùa đông giá rét, hắn chỉ mặc chiếc áo sơ mi Hawaii sặc sỡ, quần đùi rộng thùng thình và đôi dép xỏ ngón đi biển, tay cầm một chiếc đầu lâu trắng như tuyết, cái đầu sáng bóng, có thể soi sáng ra bóng người.
Anh hai tên là “Cáp Bạch”, Cáp trong nghêu sò, Bạch trong Bạch Tuyết. (*蛤蜊)
“Xảy ra chuyện gì?” Cáp Bạch nghiêm túc nhướng mi, đầu ngón tay ấn lên thái dương hộp sọ, để nó lắc lư trong không trung.
“Chú ý quan sát hành động của hai công ty săn dị thể khác, chặn giúp em một tin tức.” Chiêu Nhiên nói.
“Tin tức gì?”
“Rãnh gắn dị hạch mắt trái của Ngạn Ngạn có thể thay đổi dị hạch.”
“À, lại là cậu ta.” Anh hai cười bất lực, qua mấy giây, hắn gãi gãi tóc, kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Đổi được?”
Bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích: “Thế không phải vô địch à?”
“Em vẫn đang kiểm tra sức chịu đựng của em ấy, có vẻ như việc thay đổi dị hạch cấp đỏ trở lên sẽ gây ra rất nhiều tổn thương, nhưng tin tốt là sức chịu đựng này có thể rèn luyện được, rèn luyện nhiều sẽ dần mạnh mẽ hơn.”
“Bí mật này không được để lộ.” Cáp Bạch cau mày.
“À, lộ rồi còn đâu.” Chiêu Nhiên bất đắc dĩ xòe tay ra, “Tất cả mọi người ở Subway đều biết cả rồi, cho nên giờ anh giúp em chặn tin tức này, đừng để nó lọt ra ngoài nữa, Đoạn Kha với Tiểu Oánh là người một nhà nên không sợ, em chỉ sợ trong công ty vẫn còn kẻ ăn cây táo rào cây sung.”
“Hờ… Biết tìm phiền phức thật đấy.” Anh hai lúc đang suy nghĩ thích niệm tràng hạt, lúc này anh ta đã bắt đầu chà xát trán đầu lâu.
“Đầu này anh chưa ném nữa à, cũng sắp nhăn nheo tới nơi rồi.” Chiêu Nhiên Nhiên đút hai tay vào túi, nói đùa: “Không tìm được người mới à anh?”
“Khác nhau, giờ đã đổi thành loa rồi.” Cáp Bạch ấn một cái răng của hộp sọ, bên trong hộp sọ xuất hiện tiếng băng cassette quay, hai hốc mắt bắt đầu phát ra tiếng nhạc dồn dập: “Người buồn đừng nghe bài hát chậm, cuộc đời lúc hợp lúc tan, tình yêu lằng nhà lằng nhằng.”
Chiêu Nhiên khéo léo đưa tay tới, tìm nút đóng trên răng hộp sọ rồi ấn xuống.
“Đi đi, đừng dùng cơ quan sinh sản của em chạm vào nó.” Cáp Bạch chán ghét hất tay anh ra, “Bẩn quá, khó lắm anh mới làm nó sáng lên được.”
Chiêu Nhiên rút tay về, đút vào túi áo gió: “Bảo bối dùng để chơi mà không cho sờ soạng.”
“Chỉ không cho em sờ. Tay em có tác dụng gì thì em tự biết chứ?”
Cáp Bạch kẹp đầu lâu dưới nách, đi đến rìa rạn san hô xuống biển, quay người lại khẽ ngâm nga: “Nói xong thì về đi, dù sao thì Úc Ngạn cũng không chê em bẩn thỉu. Mà khoang, hình như cậu ta vẫn chưa biết tay em là cơ quan gì nhỉ? Em còn ỷ cậu ta chưa biết rõ mọi chuyện mà sờ loạn nữa cơ mà.”
“Đi đi.” Chiêu Nhiên giơ chân đá vào mông anh hai, chân Cáp Bạch đạp vào hư không, ngã người vào sóng biển cuồn cuộn.
Bóng dáng anh hai biến mất, trên mặt biển sôi trào chỉ còn thấy một con sò khổng lồ trắng như tuyết dần dần lặn xuống, trên vỏ sò đội một chiếc loa hình đầu lâu phát nhạc lớn: “Đồ xấu xí, này, này, này, có thể đừng mở đèn được không.”
Chiêu Nhiên nhặt một hòn đá dưới đất ném đi, đập mạnh vào vỏ sò, tạo thành một lỗ thủng trên vỏ, loa đầu lâu lăn vào trong lỗ, thế giới trở nên yên tĩnh.
Cũng muộn rồi, về nhà và nấu bữa tối thôi. Chiêu Nhiên vỗ nhẹ lớp cát trên găng tay, cầm chiếc ô đen lên đi về nhà.
Làm món gì đó ngon miệng cho buổi tối, bồi bổ dinh dưỡng cho quỷ nhỏ.
Những bàn tay bé nhỏ làm việc trong bếp sợ hãi co rúm lại một chỗ, sợ chủ nhân sẽ tính sổ với mình, nơm nớp làm việc cho anh, siêng năng lặt rau bưng bát, sợ nếu không cẩn thận sẽ bị giẫm nát.
Bưng sườn chiên tỏi lên bàn, thơm nức mũi.
Khi Chiêu Nhiên đang cúi người xuống đặt đĩa lên bàn, anh bỗng cảm thấy tay trái đau nhói, kéo dài hơn mười giây.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Chiêu Nhiên vội vàng đi vào phòng ngủ, mở cửa ra.
Úc Ngạn đã ngủ dậy, đang nằm trên giường chơi đùa, đôi chân nhỏ bé rảnh rỗi lắc lư trên không trung.
Thứ y đang cầm trong tay là một bàn tay cụt.
Bàn tay cụt có dấu răng ở hổ khẩu, là một trong số ít bàn tay cụt có tên, “Điên” tay trái.
Hầu hết những bàn tay cụt vẫn không ngừng sinh rôi, đến rồi lại đi, thay đổi như sợi tóc. Nhưng cũng có một số bàn tay cụt tồn tại mãi mãi, tự nhận thức và tính cách ngày càng nổi bật, sức chiến đấu càng mạnh, khả năng bị giết càng ít.
Một tay Úc Ngạn giữ Điên, tay kia dùng kim đâm luồn dây bạc, khâu qua vết thương trên da của Điên, đồng thời dùng nhíp để xâu các hạt kim loại nhỏ lên dây bạc cách quãng để trang trí.
“Dậy rồi à… Em đang làm gì thế?” Chiêu Nhiên khoanh tay che bàn tay trái đang đau nhức.
“Trông đẹp không?” Úc Ngạn cắt đứt sợi dây bạc, giơ Điên lên, cẩn thận thưởng thức kiệt tác của mình.
Xương của Điên bị đâm hơn chục lỗ kim, trang trí bằng những sợi bạc cườm, máu từ trong lỗ rỉ ra, cơn đau tiếp tục kích thích khiến nó mệt mỏi co rúm, đau đớn gần như ngất đi.
Không Đáng Tin gác một ngón tay lên Đáng Tin, đứng ở một bên hóng drama.
Điên khó khăn xoay ngón tay trên giường, cố gắng bò về phía Chiêu Nhiên, cầu xin chủ nhân cứu mình.
“Đẹp lắm.” Chiêu Nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tạm thời ngắt liên hệ xúc giác với Điên.
Với một dấu răng, Úc Ngạn kiên nhẫn tìm bàn tay bắt nạt mình nhiều nhất qua hàng trăm bàn tay, tra tấn nó một cách cẩn thận, tận hưởng cả quá trình này.
“Người phỏng vấn, tay anh nhiều thật. Hèn gì ID tên là NSDD, anh nhiều tay quá đi.” Úc Ngạn vừa chơi vừa lẩm bẩm.
“Đừng loay hoay nữa, tới dùng cơm.”
“Chờ chút, người phỏng vấn, em cũng làm một thứ cho anh này.”
Chiếc thắt lưng tinh tế của Kỷ Niên nằm trên giường, bên trong thắt lưng treo một dãy dụng cụ và vật liệu, Úc Ngạn lấy một cục bạc, rèn thành từng dải mỏng, dùng cưa khắc từng hoa văn, cuối cùng đánh bóng, hoàn thành một chiếc nhẫn tinh xảo.
Mắt phải Chiêu Nhiên giật nhẹ.
Úc Ngạn đứng dậy khỏi giường, quỳ xuống, đặt chiếc nhẫn bạc vào lòng bàn tay, giơ ra trước mặt Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới ngồi xuống mép giường, cân nhắc hỏi: “Em cảm thấy mối quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?”
Úc Ngạn nằm ngửa, giơ tay lên đeo chiếc nhẫn vào đầu ngón tay thưởng thức.
Vấn đề này y không quan tâm lắm.
“Tôi” trong nhật ký có một “Anh”, tại sao Úc Ngạn ở ngoài nhật ký không thể tạo ra một “Anh”, biến ảo ảnh thành hiện thực, khiến giả dối trở thành sự thật? Úc Ngạn chỉ biết hai người vừa hôn nhau, người phỏng vấn sẵn lòng, bản thân y cũng rất thích nó.
Răng của anh có thể đụng tới đầu lưỡi thật, nhưng lại không sắc bén như trong tưởng tượng, kích thích nhỏ bé khiến người ta hưng phấn.
Úc Ngạn gối lên đùi Chiêu Nhiên, thổi bụi trên chiếc nhẫn, khép ngón tay lại, nắm chặt nó trong lòng bàn tay: “Vonfram vàng đen nhìn sẽ đẹp hơn, nhưng nó không có trong thắt lưng của Kỷ Niên.”
“Ngày mai đi làm trả đồ cho người ta.”
“Ò.” Úc Ngạn nghe lời khẽ gật đầu.
“Khả năng thay đổi dị hạch của em đã bị lộ, sau này làm việc phải khiêm tốn, ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng gây chuyện lung tung.”
“Nếu có thì sao?”
“Sẽ gây rắc rối cho tôi.”
“…” Úc Ngạn không phản bác nữa, “Biết rồi.”
“Người phỏng vấn, em còn một thắc mắc về nội dung bài kiểm tra viết.”
“Em nói đi.”
“Quá trình trưởng thành của dị thể có bốn giai đoạn — Kỳ ấu niên, kỳ trưởng thành, kỳ hóa kén, kỳ thoát xác. Đây là con đường mà dị thể trưởng thành phải trải qua. Trong kỳ hóa kén, dị thể sẽ tìm một góc vắng vẻ để chăng tơ thành kén, dưới tình huống không ai quấy rầy, dị thể sẽ thoát xác thành công, nhưng sáu giờ sau sẽ tử vong.” Úc Ngạn nói lại nội dung của tài liệu, “Nghe rất giống côn trùng như ve sầu và bướm. Nhưng dị thể lại không có khả năng sinh sản giống như côn trùng, lại có số lượng và chủng loại rất nhiều, dị hạch mà nó tạo ra có thể tạo thành một dây chuyền công nghiệp trong xã hội loài người, em nghĩ chúng không chỉ là sản phẩm đột biến do bức xạ gây ra, mà phải có biện pháp khác để tiếp tục cuộc đua.”
“Cũng đúng.”
Chiêu Nhiên âm thầm suy nghĩ không biết có nên trả lời vấn đề này hay không, tự dưng lại cảm thấy xấu hổ như khi đang phổ cập khoa học về cơ thể người cho thiếu niên.
“Sau khi dị thể bước vào kỳ hóa kén, nó sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn trưởng thành, một là thoát xác, đây là kết cục thường thấy của đa số các dị thể thông thường.”
“Nhưng thực ra còn một lựa chọn khác, được gọi là hóa bướm*.” [Điệp biến/蝶变]
“Nếu bị con người giết chết trong giai đoạn hóa kén, dị thể sẽ bước vào giai đoạn hóa bướm và hình thành một khế ước, chỉ cần người kí khế ước không chết, dị thể sẽ mãi sống sót. Tương tự, dị thể sẽ bảo vệ người bị ràng buộc để tồn tại, nghe theo mệnh lệnh của người đó vô điều kiện.”
“Ồ?” Úc Ngạn cảm thấy hứng thú, nhanh chóng ngồi dậy, kề sát vào mặt Chiêu Nhiên, “Vậy nếu em đi tìm một con dị thể đang trong kỳ hóa kén để giết, chẳng phải em sẽ có được một đám vệ sĩ lớn mạnh à?”
“Dị thể sẵn sàng ký khế ước với em sẽ để lại dấu đồ đằng đặc biệt trên người em, em tùy tiện giết chết dị thể nó sẽ hận em, sao có thể cam chịu để em khống chế được.”
“Dấu đồ đằng như một tấm vé vào cửa, chứng minh nó thừa nhận em có tư cách khế ước với nó. Nhưng nếu em không đủ mạnh, sẽ không đánh bại được nó.”
“Vậy thì em lừa nó, đối xử tốt với nó trước, sau đó khiến nó cam chịu để em giết chết thì sao?” Úc Ngạn rành nhất việc suy nghĩ chủ ý cùi bắp và không đứng đắn, đồng thời cũng đang nghiên cứu bug để giết dị thể.
“Nó có bằng lòng cũng vô dụng, dị thể trong kỳ hóa kén mất hết tính người, không chết không ngừng, rất điên cuồng, nếu em không thể giết chết nó, nó sẽ giết chết em.”
“Vậy em sẽ thuê người, đi giết với em.”
“Về mặt lý thuyết thì có thể, nhưng dị thể trong giai đoạn kén được bao phủ bởi vỏ kén. Muốn giết nó thì phải vào trong kén, sau khi giết thành công, cái kén sẽ quấn quanh người em, chỉ có người ký khế ước với dị thể mới có thể bước ra khỏi kén, người khác cũng không được, nói cách khác những người em mang theo phải sẵn lòng chết vì em, nghĩ đến những vị hoàng đế cổ xưa được chôn cất trong lăng mộ, có bao nhiêu người nguyện ý chết cùng hoàng đế?”
“… Điều kiện khắc nghiệt quá.” Úc Ngạn trầm ngâm, ngơ ngác cắn móng tay cái.
“Đương nhiên. Quan trọng là có rất nhiều người không giữ được tà niệm. Khi có một dị thể lớn mạnh nghe theo lời của mình, liệu em có thể cưỡng lại việc trở thành kẻ ác không?”
“Em không thể.” Úc Ngạn liếm môi, “Đầu tiên em sẽ giết hết những kẻ đáng ghét, gói từng phần nhỏ rồi cất vào tủ lạnh để cho dị thể của em ăn, mỗi ngày hâm nóng một túi trong lò vi sóng.”
“Nói gì đó, nói gì đó. Nó không ăn cái đó.” Chiêu Nhiên chỉ tiếc mài sắt không nên kim, vỗ nhẹ vào đỉnh đầu y, “Ghê lắm.”
“Vậy thì cái này.” Úc Ngạn giơ chiếc nhẫn lên đưa đến trước mặt Chiêu Nhiên, khiến anh không thể nói sang chuyện khác: “Anh không muốn à?”
Yết hầu Chiêu Nhiên khẽ nhúc nhích, xoa đầu ngón tay qua lớp găng tay.
Không phải không muốn.
Anh có thể vui vẻ nhận lấy bông tai, mặt dây chuyền, thậm chỉ cả đồng hồ, ngoại trừ nhẫn.
Không chỉ bởi món đồ trang sức này còn có ý nghĩa sâu sắc. Mà cả vị trí nó nắm giữ cũng quá kích thích với Chiêu Nhiên.