Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
  3. Chương 4: Trang bị hạch quái dị - sừng dê
Trước /212 Sau

Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 4: Trang bị hạch quái dị - sừng dê

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Ưm…” Úc Ngạn che mắt lại, giữa các kẻ ngón tay hoa văn dị hạch bắt đầu biến hóa, tụ lại thành con ngươi hình chữ nhật đặc trưng của loài dê.

Máy phân tích lưu trữ hạch cũng xảy ra thay đổi, mô hình dê thu nhỏ di chuyển về bên trái, bên phải xuất hiện đồng hồ đếm ngược, bắt đầu từ mười phút giảm từng giây một.

“Úc Ngạn, cậu thành lập liên kết với dị hạch à? Cậu không hỏi tôi trước được à… Á!” Chiêu Nhiên vô cùng lo lắng, lực chú ý đều đổ dồn về phía Úc Ngạn, khi anh nói chuyện với tai nghe, người đầu dê phát ra tiếng kêu to đồng thời lao về phía nơi phát ra âm thanh.

Chỗ đáng sợ nhất của người đầu dê là cặp sừng giống như lưỡi dao trên đầu, bén nhọn sáng bóng, chỉ cần ngoáy nhẹ một cái nhất định sẽ xuyên vô bụng đối thủ, máu thịt tràn lan.

Chiêu Nhiên nhảy lên trên, hai tay bám vào đường ống sắt thép trên trần nhà khiến toàn bộ cơ thể đụng đưa, nhẹ nhàng giống như khăn đỏ trong tay người đấu bò tót, dễ dàng tránh được va chạm dữ dội của người đầu dê.

Con này mạnh hơn nhiều so với con bị giết ở cửa phòng giám sát, hơi thở nguy hiểm như khí ga, nhanh chóng bao trùm toàn bộ hành lang.

“Dê chết tiệt, làm lỡ chuyện lớn của tao…” Chiêu Nhiên vẫn duy trì khoảng cách nhất định với nó quan sát hành động của nó. Anh đã giết tám trăm nếu không muốn nói là một nghìn dị thể bằng tay không, nhưng con này mạnh một cách bất thường.

Đầu dê dị thể hoàn toàn bị chọc tức, nó quay đầu lại rống to, Chiêu Nhiên nín thở trong bóng tối nhân cơ hội ngắn ngủi khi người đầu dê mất phương hướng, anh giẫm lên tường xoay người lại treo trên ngực người đầu đê, tay trái uyển chuyển lao về phía trước, đầu ngón tay như dao đâm mạnh vào bụng của người đầu dê, vặn cổ tay kéo ra ngoài lấy ra một viên dị hạch trong máu thịt.

Dị hạch này có màu xanh coban, rất sáng.

Cơ thể quái vật cực kỳ ngoan cường, lao thẳng không ngừng về phía Chiêu Nhiên, cặp sừng sắc nhọn cắm sâu vào tường trong tích tắc, ùm một tiếng bức tường nổ tung, khói bụi bay loạn xạ, lưng Chiêu Nhiên đâm sầm vào bức tường tạo ra một vết lõm lớn.

Trong cơ thể nó, không chỉ có một dị hạch?

Miếng gạc cầm máu trên bụng Chiêu Nhiên đã hoàn toàn thấm đẫm máu, miếng vải rỉ ra rồi nhỏ xuống dọc theo áo sơ mi. Đáng tiếc vết thương này quá vướng víu, hơi động một chút sẽ khiến tứ chi mất đi sức lực trong chốc lát, nếu không sao có thể lãng phí thời gian lâu như vậy chỉ vì một con dê.

Lúc này, mặc dù không bị sừng dê đâm nhưng anh lại dính chặt vào vách tường cao, hai chân treo lơ lửng trên không, không có bất kỳ đòn bẩy nào.

Anh tắt micrô bên tai, dùng ngón tay vuốt ve đường sừng của con dê đực, chậm rãi hỏi: “Sớm muộn không gây chuyện, lại cứ chọn hôm nay… tao nên xử mày thế nào đây?”

Khoé môi hẹp dài của Chiêu Nhiên nứt ra, đau đớn khiến hai mắt anh đỏ ngầu, màu đỏ tươi dần dần bốc cháy trong hoàn cảnh tối tăm.

“Xui xẻo cho mày con dê non, kiếp sau đừng cản trở chuyện của tao.”

Người đầu dê ngã xuống phía dưới, giống như có thứ kì lạ bám vào đùi, nó lắc cái đầu nặng nề nhìn xuống, nhưng dưới háng nó vẫn là một màu đen.

Bả vai Chiêu Nhiên run rẩy nhịn không được cười rộ lên, lại bị giọng điệu lạnh lùng trong tai nghe ngắt lời.

“Người phỏng vấn, cách xa đầu nó một chút.”

“Hửm?” Chiêu Nhiên thu lại nét mặt, cảm giác được tiếng gió từ sâu trong hành lang, anh liền ngẩng đầu áp cơ thể mình lên vách tường, nghiêng đầu nhìn hành lang sâu hoắm.

Mấy cánh cửa phòng bệnh bị người đầu dê đâm phá, có vài bức tường chỉ còn lại đống đổ nát, hàng rào sắt ngoài cửa sổ xé nát ánh trăng thành những mảnh vỡ sắc bén góc cạnh.

Một luồng sáng lạnh lẽo cuộn xoáy bay ra từ bóng tối, đó là con dao găm thép xoay tròn bay về phía đầu dê.

Lực mạnh và nhanh đánh thẳng vào thái dương đầu dê, người đầu dê như bị trúng đạn Magnum, văng ra ngoài.

Không có sừng dê chống đỡ, Chiêu Nhiên bị đóng đinh trên tường ngã xuống, mũi chân chạm đất nhảy về phía sau hai bước, quay đầu nhìn về phía dao găm.

Trong hành lang sâu hoắm xuất hiện một bóng người, sừng dê uốn lượn trên đầu, mắt trái có một con mắt dê màu xanh nhạt, vừa đi vừa tản ra một tia sáng xanh nhàn nhạt.

Úc Ngạn dần dần tách khỏi vực thẳm phía sau, đi vào tầm nhìn của Chiêu Nhiên.

Trải qua quá trình thích nghi đau đớn, mắt dê đã chuyển động thoải mái giống như con mắt bình thường. Chẳng qua Úc Ngạn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chiêu Nhiên nhẹ nhàng nhảy đến bên người Úc Ngạn, cau mày đè vết thương để giảm đau, khi rút tay ra lòng bàn tay đã loang lổ vết máu.

Anh không để ý nhiều chỉ túm lấy cổ áo Úc Ngạn kéo người đến trước mặt mình, nheo mắt nhìn y: “Tối như vậy, gần như vậy mà cậu cũng dám ném, lỡ đâm trúng tôi thì sao.”

Úc Ngạn cụp mắt xuống móc đầu ngón tay, thành thật trả lời: “Trượt phỏng vấn rồi. Ném dao nguy hiểm thật, nếu là súng tôi chắc chắn sẽ không bắn trúng anh thưa người phỏng vấn.”

Trượt phỏng vấn. Chiêu Nhiên mỉm cười, nổi trận lôi đình.

Anh lướt nhìn máy phân tích lưu trữ hạch bên hông Úc Ngạn, hiển thị thời gian sử dụng còn lại 07:56

“Ai dạy cậu nhặt được cái gì cũng nhét vào mắt vậy, trả lại thẻ sinh viên đại học đây.” Chiêu Nhiên bất lực đẩy y lên phía trước, “Tăng cường sức mạnh và sự nhanh nhẹn còn hiệu quả tận tám phút, đừng lãng phí.”

Người đầu dê còn ngoan cường hơn Úc Ngạn tưởng, bị lửa thiêu cháy dao đâm qua huyệt thái dương nhưng vẫn không chết đột ngột, nó chỉ đứng dậy với con dao trên đầu, đôi mắt dê không phối hợp chuyển động, rất kỳ lạ.

Lông tóc cháy trụi dính vào làn da dày, đầu xương xẩu ngẩng cao, lỗ mũi thở ra hai luồng hơi nóng, sát khí trong cơ thể đã bắt đầu tỏa ra, móng sắt cào xuống đất vài cái điên cuồng đâm vào hai người.

“Lùi làm gì, biểu hiện cho tốt vào.” Chiêu Nhiên chặn đường lui của Úc Ngạn, mở âm báo hiệu trên máy phân tích lưu trữ hạch, “Lên đi, chơi nó.”

Âm báo hiệu phát ra tiếng tích tích tích chói tai, người đầu dê lập tức khóa chặt Úc Ngạn làm mục tiêu.

“…!” Úc Ngạn đành phải kiên trì tiến lên từng bước một, không ngờ dưới chân lại bộc phát tốc độ mạnh mẽ chưa từng có, y chỉ nhẹ nhàng nhảy lên đã bắn ra bay lên, lưng cọ vào trần nhà cơ thể linh hoạt mạnh mẽ như loài dê.

Chiêu Nhiên ấn vết thương di chuyển đến tường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào tình hình chiến đấu mở micrô tai nghe lên.

“Đừng tấn công lung tung, bên tay trái cậu cách nửa mét có ống sưởi có thể đặt chân.”

“Nó đang tiếp cận cậu ở hướng một giờ, muốn bắt chân của cậu, cậu có ba giây để vòng ra phía sau nó, đừng sợ cứ nhảy đi.”

Dưới tiếng còi inh ỏi, người đầu dê không phân biệt được ai đang dẫn dắt trận chiến này.

Hai chân Úc Ngạn đặt trước sau ống sưởi để giữ thăng bằng, y do dự một lúc vì sự do dự ngắn ngủi này, y không có thời gian làm theo hướng dẫn Chiêu Nhiên, quả nhiên bị một bàn tay to phủ đầy lông đen lướt qua từ bóng tối.

Y buộc phải né tránh, khá lúng túng.

“Này, đừng hoảng hốt, các tuyến hành động mà tôi đưa ra cho người mới thường có tỷ lệ sai số cao. Bây giờ cậu nắm lấy con dao găm trên đầu nó rồi rút ra.”

Úc Ngạn nhắm chuẩn phương hướng, tung người nhảy lên, tay phải vừa nắm chuôi dao găm, đá hai chân dài ra phía ngoài, dựa vào phản lực rút dao găm ra, người đầu dê lảo đảo nhưng sức lực chưa đủ để làm nó ngã ngửa.

“Nó muốn tấn công vào điểm yếu bên trái cậu, quay người, bây giờ, tóm sừng nó.”

Thừa dịp người đầu dê lao tới, Úc Ngạn đâm con dao găm xuyên qua tấm lưng dày của nó, giống như cây cuốc leo núi, lợi dụng chỗ dựa này để lật người đầu dê lại, đôi tay giữ chặt sừng dê cố gắng hết sức kiểm soát phương hướng của nó.

Úc Ngạn thở hổn hển, trái tim như treo lơ lửng trên không trung, thầm nghĩ lúc ở trong phòng y tá, nó cũng không thể chiến đấu như vậy… Chẳng lẽ sức mạnh của dị thể sẽ tăng lên khi kéo dài thời gian đột biến?

Người đầu dê lắc đầu điên cuồng, cơ thể to lớn liều lĩnh đập vào bức tường phía sau, cố gắng nghiền nát con người dính trên lưng nó thành thịt vụn.

Chiêu Nhiên thấy Úc Ngạn bị bất lợi, anh bỗng nhiên nhấc bình chữa cháy lên, đá về phía Úc Ngạn.

Khả năng thích nghi của Úc Ngạn mạnh hơn anh nghĩ, chỉ trong vài phút, y đã hình thành sự ăn ý với Chiêu Nhiên, không cần bất kỳ lời giải thích nào y đã hiểu được ý định của anh – nắm bắt cơ hội dùng sức ném dao găm ra, dao găm xoay tròn vù vù trong không khí, cắm sâu vào thành ngoài của bình chữa cháy.

Khả năng cơ bản của hạch quái dị – sừng dê là “Tăng cường sức mạnh và sự nhanh nhẹn”, sức mạnh được mở rộng đến vũ khí trong tay Úc Ngạn, dao găm va chạm với bình chữa cháy không thua gì viên đạn bay với tốc độ cao.

Tiếng nổ lớn khiến da đầu sinh vật ở đây tê dại, sương bột trắng trong bình chữa cháy bay khắp nơi, trong nháy mắt lấp đầy một nửa hành lang.

Người đầu dê ngâm mình trong sương mù dày đặc đã hoàn toàn mất đi thị lực, thính giác của nó bị phá vỡ hoàn toàn bởi vụ nổ lớn vừa rồi, đầu óc ong ong, năm giác quan cũng biến mất.

Úc Ngạn nhảy người lên cưỡi lên đầu dê dị thể, hai đầu gối kẹp chặt hộp sọ cứng, tàn nhẫn vặn một cái.

Tiếng xương cốt gẫy vụn vang lên liên tục khiến người ta đau nhức, cơ thể người đầu dê sụp đổ như tòa nhà cao tầng, nó ngã xuống đất, mặt đất bị nện ra từng vết nứt như mạng nhện.

Úc Ngạn nhảy xuống sau cổ đầu dê, đá bình chữa cháy vẫn đang phun bột vào trong phòng bệnh, bịt miệng mũi quạt bột xung quanh.

“Nghẹt quá.”

“Làm tốt lắm.” Chiêu Nhiên lướt qua sương mù trước mặt, chờ sương mù tan đi, anh đi đến đầu dê dị thể rồi ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve cơ thể nó, tìm đúng vị trí ra tay gọn gàng, cẩn thận tìm kiếm trong máu thịt nó.

Úc Ngạn chỉ còn cách lặng lẽ ngồi xổm sang một bên quan sát anh.

Ngoài việc đeo một đôi găng tay mỏng bằng da hươu, đôi tay của anh trông rất bình thường, nhưng chúng có thể dễ dàng đâm và cắt các mô cơ, sắc hơn một con dao mới được mài. Bề mặt của găng tay còn được phủ một lớp sơn đặc biệt để có thể dễ dàng rũ bỏ các vết máu mà không bị hoen ố.

Anh dùng tay không đâm bụng, nhưng lại không thấy anh có cảm giác buồn nôn gì, thậm chí còn rất tận hưởng như thể có được sự thoải mái về thể chất.

Úc Ngạn không thấy bất ổn ở đâu nên cũng ngồi xổm xuống, vì người phỏng vấn không sắp xếp chuyện gì cho y thì ngồi xổm bên cạnh lặng lẽ tìm tòi cũng tốt.

Không có việc gì làm, y dùng dao găm cạo ra một mảnh da trụi lủi trên dê dị thể, sau đó xẻo một miếng thịt đã bị ngọn lửa cồn làm cháy sém, dùng mũi dao đâm vào rồi ngửi nó, hình như có mùi thịt dê.

Y thử cắn một miếng rồi nếm thử, không sai, là mùi vị dê nướng nguyên con, có điều không có muối nhưng da thì khá giòn. Xem ra dê dị thể thì vẫn là dê, bản chất không thay đổi.

Nó có thể đi thẳng đứng, hình như còn xuất hiện trí tuệ rất nhỏ nhưng chất lượng thịt vẫn không thay đổi, vậy có còn xem là thức ăn không? Úc Ngạn rơi vào suy nghĩ triết học.

Đang nghiên cứu, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt đổ dồn vào mình, Úc Ngạn ngẩng đầu lên thấy người phỏng vấn đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

“Chậc, tôi nói cậu…”

Úc Ngạn liếm đầu ngón tay, đứng dậy cách xa một chút, cố gắng không cản trở công việc của lãnh đạo, cũng không để ý Chiêu Nhiên đang làm gì, mà chỉ sờ lên đầu mình.

Hai chiếc sừng dê nhỏ nhô ra khỏi mái tóc khiến Úc Ngạn không thoải mái, y định đội mũ trùm đầu để che lại nhưng chiếc sừng nhọn hoắt chỉ cần chạm nhẹ đã đâm thủng mũ, vẫn lộ ra ngoài như cũ.

Trong cơ thể y xuất hiện cảm giác kỳ lạ khiến Úc Ngạn cảm thấy tràn đầy năng lượng, giống như được sạc đầy điện.

Y thử chạy vài bước, không ngờ dưới chân bộc phát ra tốc độ quán quân trăm mét, khiến y biến mất như một cái bóng trong hành lang chật hẹp, kết quả không kịp dừng lại, ầm một tiếng đâm sầm vào vách tường phòng bên cạnh cửa phòng bệnh.

“…” Úc Ngạn phủi bụi đất trên người, xoa xoa trán, cẩn thận nhìn lại cái hố hình người còn sót lại trên bức tường xây, đút hai tay vào túi mở cửa rời đi.

Y chạm vào mắt trái của mình, không đau, nói đúng ra là không có cảm giác gì, hơn nữa khi che mắt phải mắt trái y có thể nhìn thấy mọi thứ thông qua dị hạch. Độ rộng trường nhìn của con người khoảng 200 độ nhưng trường nhìn của nhãn cầu này gần 340 độ, dường như là trường nhìn của một con dê.

Vậy làm tròn số là không mất mắt, còn lời 140 độ trường nhìn.

“Lại đây, đừng phá nữa.” Cuối cùng Chiêu Nhiên cũng móc ra được một dị hạch khác, giơ hai dị hạch lên cho Úc Ngạn xem.

Một viên màu xanh coban, một viên màu tím, bị Chiêu nhiên nắm trong tay rồi xoay nó vòng vòng như bóng dưỡng sinh, máu bẩn chảy dọc theo găng tay xuống cánh tay trắng như tuyết.

“Con dê này vừa mới đột biến vẫn thích nghi với hạch của mình, nếu không dị thể hai hạch này không dễ bị hạ gục như vậy, cậu cũng may mắn lắm.”

Chiêu Nhiên lần lượt đặt hai dị hạch vào máy phân tích lưu trữ hạch, sau khi quét xong, bắt đầu đọc thông tin.

Màu xanh đậm hơn màu Úc Ngạn đang sử dụng, tư liệu cũng đã thay đổi.

Tên: Hạch quái dị – sừng dê

Nguồn gốc: Người đầu dê

Chủng loại: Loại bình thường

Đánh giá cấp bậc: Xanh cấp 2 (Xanh Coban)

Khả năng cơ bản: Tăng cường sức mạnh và sự nhanh nhẹn trong phạm vi lớn.

Giới hạn sử dụng: Sử dụng tích lũy trong 30 phút

Giới thiệu vắn tắt: Lực càng mạnh! Kỳ tích càng lớn!

Điều kiện cộng hưởng: Không xác định

Dị hạch có màu sắc càng đậm thì càng hiếm, so với viên chỉ sử dụng được 10 phút, hạch này có thể sử dụng tới nửa giờ đồng hồ.

Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là viên màu tím.

Vài giây sau khi máy phân tích lưu trữ hạch được tải, giọng nói điện tử chậm rãi vang lên:

Tên: Hạch công năng – Điều khiển Satan

Nguồn gốc: Người đầu dê

Chủng loại: Loại bình thường

Đánh giá cấp bậc: Tím cấp 2 (Khoáng tím)

Khả năng cơ bản: Làm mục tiêu mất phương hướng

Giới hạn sử dụng: Sử dụng cộng dồn 6 lần

Giới thiệu vắn tắt: Hãy để ma quỷ dẫn đường cho bạn, nơi linh hồn trở về.

Điều kiện cộng hưởng: Không xác định

“Xanh tím đỏ bạc vàng, năm màu sắp xếp theo độ hiếm, cùng màu càng đậm thì càng hiếm. Hạch quý hiếm đắt đỏ đến mức cậu không thể tưởng tượng được đâu.” Chiêu Nhiên giải thích sơ lược tiêu chuẩn đánh giá dị hạch rồi di chuyển đến bên tường, thở dài một hơi thật sâu ngả người ra sau để nghỉ ngơi.

Anh co một chân lên rồi ngồi dựa vào vách tường loang lổ. Ánh đèn hành lang u ám nhưng làn da của anh lại trắng đến phát sáng, như những con thiêu thân trong bóng đêm.

Úc Ngạn ngồi bên cạnh anh, không biết mình làm sai chuyện gì khiến người phỏng vấn thất vọng đến vậy.

Chiêu Nhiên nhắm mắt một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, uể oải nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, có người lại liều lĩnh đến mức không thèm hỏi han đã nhét dị hạch vào mắt.”

“Có vấn đề gì ạ?”

“Người có thể sử dụng dị hạch được gọi là vật dẫn, người may mắn như vậy không nhiều, cơ thể không đầy đủ chỉ là một trong những điều kiện cần thiết.” Chiêu Nhiên thở dài một hơi, “Bộ phận không đầy đủ trên mỗi vật dẫn chỉ có thể gắn một dị hạch, một khi cậu nhét vào, thì nó sẽ bắt đầu phát triển trên người cậu, đến chết cũng thuộc về cậu.”

“Cho nên người có thể chất vật dẫn đều rất cẩn thận chọn lựa dị hạch đi theo mình cả đời, đa số vật dẫn đều sẽ chọn dị hạch cao cấp, có thể sử dụng lâu dài gắn vào người mình.”

“Làm thực tập sinh của tôi, tôi nhất định sẽ sử dụng tất cả tài nguyên và khả năng của mình tìm cho cậu một dị hạch cấp bậc cao nhất, mạnh mẽ nhất.” Chiêu Nhiên chậm rãi nói, mí mắt hơi đỏ lê càng nói càng tuyệt vọng, “Cậu thì hay rồi, không nói một lời gắn xanh cấp một, trời ạ, tôi chết mất thôi.”

“Phát triển trên người ạ?” Úc Ngạn chớp chớp mắt, giơ tay ấn vào mí mắt, không tốn nhiều lực đã lấy dị hạch trong hốc mắt trái ra, “Tôi lấy ra.”

Y lại nhét vào hốc mắt: “Rồi tôi lại đút vào.”

“?” Chiêu Nhiên há hốc miệng, sửng sốt.

Úc Ngạn nhìn anh, lắc chiếc đuôi dê nho nhỏ.

Quảng cáo
Trước /212 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Để Ta Mãi Được Bên Người

Copyright © 2022 - MTruyện.net